Chương 6: Chia sẻ liên kết



“Trưởng bối trong nhà đều nhớ rõ chưa?”

Phó Kinh Châu ngồi ở trên xe lăn, nhỏ giọng dò hỏi.

“Nhớ rõ.”

Thời điểm ở trên xe, Phó Kinh Châu đưa qua một tập tài liệu, Khương Nam mở ra thất tất cả đều là thông tin người Phó gia.

Cha của Phó Kinh Châu hiện là người cầm quyền Phó gia, trừ người này ra còn có phó nhị thúc.

Chú ba thời trẻ có biệt hiệu hoa hoa công tử, ăn nhậu chơi gái cờ bạc tinh thông. Nhưng chỉ sinh một đứa con.

“Chỉ có thông tin của cha và chú ba.” Khương Nam nhịn không được hỏi, “Trong nhà không có người khác sao?”

“Những người khác không cần để ý tới.” Phó Kinh Châu lời ít ý nhiều.

Khương Nam sửng sốt, đột nhiên nhớ tới trong truyện gốc có một đoạn ngắn.

Công chính có nói một câu: “Đoán xem tên của hắn vì sao lại có một chữ "Kinh"?”

Cho dù hai chân hắn tàn tật, những đứa con riêng mơ ước tập đoàn Phó thị đều không lay động được địa vị Phó Kinh Châu.

Trong sổ hộ khẩu Phó gia, phó lão gia chỉ có một đứa con trai, chính là Phó Kinh Châu.

Đây cũng là lý do tác giả muốn để Phó Kinh Châu chết.

Chỉ khi hắn chết, nam chủ Phó Tân Xuyên mới có khả năng thượng vị.

-

Bầu không khí nhà chính so trong tưởng tượng Khương Nam bình yên hơn nhiều.

Phó lão gia Phó Bách năm nay 60 tuổi, đầu tóc hoa râm, tinh thần tỉnh táo ngồi trong phòng khách xem phim truyền hình.

Là phim thần tượng cẩu huyết.

“Cố Nghị, anh thật tàn nhẫn, vì một nữ nhân mà vứt bỏ em cùng con!”

Nữ chính mặc bộ đồ ở nhà, rơi lệ đầy mặt chỉ trích nam chính.

Nam chính trưng mặt than: “Tôi yêu em ấy, không phải cô.”

Khương Nam khϊếp sợ.

Vẻ mặt Phó Kinh Châu ghét bỏ, nói với Khương Nam: “Trò chuyện với cha, tôi đi thư phòng một chuyến.”

Chờ Phó Kinh Châu xách theo một phần văn kiện ra tới đã thấy Khương Nam cùng Phó Bách ngồi trên sô pha, hoà thuận vui vẻ xem phim thần tượng cẩu huyết.

Khương Nam: “Nam chính không phải là người.”

Phó lão gia: “Đúng thế.”

Khương Nam chậc một tiếng: “Xem đi, về sau nữ chính báo thù, bắt đầu thay chiến bào.”

Phó lão gia: “Mắt nam chính chắc mù rồi.”

Khương Nam cảm thán: “Chuẩn bị hỏa táng tràng.”

Phó Kinh Châu: “……”

Khương Nam ở nhà cũ ăn cơm trưa, bởi vì cơm sáng ăn quá muộn, cho nên không có đói khát mấy.

Phó Bách phân phó bảo mẫu bưng lên một chén canh hầm, vỗ vỗ mu bàn tay Khương Nam: “Bồi bổ.”

Ẩn chứa thâm ý.

Khương Nam có điểm chột dạ, ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kinh Châu ngồi đối diện.

Nam nhân rũ đầu, đang xem tạp chí, không có nhận thấy được tính toán bên này.

Khương Nam thò đầu lại gần, nhỏ giọng nói: “Con còn trẻ, không cần bổ.”

“Khó mà làm được.” Lão gia tử cũng nhỏ giọng trả lời: “Vất vả rồi!”

Hoắc……

Nghe ý tứ, chắc tưởng cậu đã x Phó Kinh Châu.

Khương Nam thẳng eo, nâng cằm: “Vậy uống một chén đi.”

Phó Bách cười tủm tỉm bưng một chén canh, đặt trước mặt Khương Nam.

Khương Nam uống một ngụm.

Phó lão gia vừa lòng gật đầu.

Lời đồn quả nhiên không thể tin.

Đứa nhỏ này rõ ràng rất ngoan.

-

Rời nhà chính, Khương Nam ợ một cái.

Phó Kinh Châu liếc nhìn cậu một cái: “Đói đến nỗi ăn nhiều như vậy sao?”

“Không phải ăn.” Khương Nam vỗ vỗ bụng: “Bên trong đều là nước.”

Phó Kinh Châu: “…… Tiền đồ ở đâu.”

Trở lại biệt thự, Khương Nam xuống xe, thấy Phó Kinh Châu ung dung ngồi trên xe, liền hỏi: “Không xuống xe sao?”

Phó Kinh Châu: “Tôi đến công ty, cậu ở yên trong nhà đợi.”

Khương Nam vẫy vẫy tay: “Tối gặp.”

Ai muốn cùng cậu gặp mặt vào buổi tối chứ?

Phó Kinh Châu tính toán ở tại trong công ty.

Trong công ty có một phòng nghỉ.

Kết quả, nhìn ánh mắt Khương Nam chân thành, lời nói đến miệng biến thành “Đã biết”.

-

Khương Nam mới vừa vào biệt thự, đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp.

“Nữ nhân, tốt nhất nói cho rõ ràng, người đứng ở trước mặt là ai.”

“Hiên Viên Đế này, chưa bao giờ vì bất kỳ kẻ nào động tâm, cô chỉ là thú nuôi tôi dùng tiền mua.”

Khương Nam ngừng tại chỗ, ánh mắt phức tạp nhìn qua.

Chỉ thấy Hà thúc một bên lột hạt dẻ, di động trong túi đang đọc tiểu thuyết bá tổng.

Hà thúc bắt gặp ánh mắt Khương Nam sửng sốt, lập tức đứng thẳngi eo: “Thiếu phu nhân.”

“Ừm.” Khương Nam muốn nói lại thôi.

Hà thúc xấu hổ chà xát mặt già: “Thiếu phu nhân có chuyện cứ nói thẳng đi.”

Khương Nam đưa điện thoại qua: “Chúng ta thêm WeChat.”

Hà thúc vội vàng đóng lại tiểu thuyết bá tổng: “Được được được.”

“Hà thúc, gửi cho tôi cái đó.”

Hà thúc mở to hai mắt: “Phu nhân cũng thích?”

Khương Nam: “Không ai có thể né tránh mị lực bá tổng cùng tiểu kiều thê .”

Hà thúc nắm chặt tay cậu: “Người chung đạo.”

Khương Nam cảm động: “Về sau người chính là chú ruột của tôi.”

Hà thúc nhìn Phó Kinh Châu lớn lên, địa vị ở Phó gia không thể dùng hai từ quản gia để khái quát. Từ nhỏ đã cùng Phó Bách lớn lên, tình như thủ túc.

Chia sẻ xong liên kết, Khương Nam trở về phòng.

Mới vừa ngã lưng lên giường, nhớ tới cái gì đó lại chạy nhanh xuống lầu: “Mật mã wifi là gì?”

Hà thúc: “Tám con số tám.”

Không nghĩ tới kẻ có tiền cũng thích loại mật mã này.

Nhập wifi xong, Khương Nam thả lỏng thần kinh, nằm ở trên giường bắt đầu chơi di động.

Tuy rằng thế giới trong sách cùng thế giới thực không giống nhau, nhưng phần mềm đều tương đồng.

Khương Nam mở Douyin, nằm trên giường bắt đầu lướt lên.

771 biến thành mao cầu đen, gối đầu bên cạnh Khương Nam, cùng nhau xem.

“Cười đến đáng khinh như vậy?” 771 tỏ vẻ không hiểu: “Người ta xui xẻo, lại cười vui vẻ như vậy?”

Khương Nam trả lời: “Bởi vì ông đây là nhân vật ác độc.”

771: “Tự biết thì tốt.”

Khương Nam: “Lăn.”

Khương Nam lười để ý nó, đầu ngón tay vừa trượt, lại bắt đầu xem video tiếp theo.

Vừa đúng lúc một giọng nói nhọn hoắc của account marketing vang lên.

“Hôm nay giới thiệu một chút, người dầu mỡ nhất giới giải trí, người điên khùng nhất khiến mọi người hận không thể đánh một trận rồi đưa đến bệnh viện tâm thần…… Tiểu minh tinh tuyến mười tám.”

Khương Nam bị những lời này chọc cười.

“Người này, mười chín tuổi xuất đạo tham gia show tuyển tú, nhảy không được ca hát không được, EQ = 0, IQ = 0, phép cộng trừ đơn giản cũng không biết tính. Toàn dựa vào bán hủ với đồng đội hấp dẫn một lượng lớn fan CP nên lúc chính thức xuất đạo đã có biệt hiệu là phượng hoàng nam.”