Chương 5: Ở trong lòng anh



Bàn ăn hình chữ nhật dài, có rất nhiều chỗ trống, Phó Kinh Châu không nghĩ tới cậu sẽ ngồi bên cạnh hắn.

Đáy mắt nổi lên chút gợn sóng.

Hắn khép lại tạp chí tài chính, miệng lưỡi trào phúng: “Không nghĩ tới cậu còn rất biết chọn chỗ.”

Khương Nam thở dài: “Không có biện pháp, ai biểu anh siêu soái khiến người ta muốn tới gần.”

Phó Kinh Châu: “……”

Khương Nam không nhìn sắc mặt hắn, toàn bộ lực chú ý đều đặt trên bàn cơm.

Hào môn quả nhiên là hào môn, bữa sáng thôi đã vô cùng phong phú, đồ ăn Trung Hoa cùng cơm Tây, cái gì cần có đều có.

Khương Nam cầm đũa, chuẩn xác gắp một cái bánh bao gạch cua.

Da bánh bao rất mỏng, nhẹ cắn một ngụm, trong miệng đầy nước cua ngon ngọt.

Cậu dừng vài giây, cánh tay tạm dừng giữa không trung.

Giây tiếp theo, trong chén Phó Kinh Châu đột nhiên nhiều thêm một cái bánh bao gạch cua.

Hắn nhìn chằm chằm bánh bao béo ú trong chén, thần sắc ngưng trọng, giương mắt nhìn về phía Khương Nam.

Thiếu niên cong mắt, cười đến không thấy mặt mũi: “Bảo bối, mau ăn.”

Giọng nói vừa thấp lại mềm, lời âu yếm tự nhiên lại rất tùy ý.

Càng miễn bàn cặp mắt màu hổ phách sáng ngời thâm thúy, thời điểm nhìn chăm chú vào Phó Kinh Châu, giống như dòng nước suối mát lạnh.

Cánh môi Phó Kinh Châu nhấp một chút.

Động tác, lời nói, giọng điệu, đều không nằm trong dự kiến.

Người này hành xử khác thường hay là……

Còn không đợi Phó Kinh Châu đoán ra khả năng khác, Hà thúc kéo giọng nói, vẻ mặt vui mừng, trào dâng: “Thiếu gia cùng thiếu phu nhân ân ái, lão phu nhân nếu biết nhất định sẽ an giấc ngàn thu.”

Lão phu nhân trong miệng Hà thúc là mẹ của Phó Kinh Châu.

Phó Kinh Châu con trai nhỏ nhất trong nhà, mẹ đẻ Lệ Chi phu nhân là chính thất, tên của bà nằm một nửa trên giấy kết hôn.

Nhưng thân thể Lệ Chi phu nhân suy nhược, kết hôn mười năm trong bụng không hề có động tĩnh.

Phó lão gia nuôi tiểu tam tiểu tứ bên ngoài đều có động tĩnh, sinh ra một đống lớn.

Thẳng đến khi Lệ Chi phu nhân 40 tuổi mới mang thai.

Đáng tiếc thân thể không tốt, sinh Phó Kinh Châu liền vĩnh biệt cõi đời.

Nghe Hà thúc nhắc tới mẹ, tâm tình Phó Kinh Châu không tốt, đẩy chén đến trước mặt Khương Nam: “Tự ăn.”

Khương Nam quan tâm nói: “Không thích sao?”

Phó Kinh Châu: “Tôi ghét bỏ cậu.”

Khương Nam: “…… A.”

771 nhìn nửa ngày, nhịn không được hỏi cậu: 【 Ký chủ yêu Phó Kinh Châu? 】

【 Sao có thể? 】 Khương Nam không chút do dự trả lời.

771: 【 Thế cậu đang làm cái gì? 】

Khương Nam: 【 Ôm đùi. 】

Tiểu thuyết đọc qua không ít, biết nam chính Thẩm An Bạch rất nhanh trở lại Khương gia.

Khi đó cậu trở thành người ngoài, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.

Cho nên việc cấp bách nhất vẫn là tích góp đủ tiền, kết quan hệ tốt với Phó đại ca mới có thể bảo đảm tương lai vinh hoa phú quý.

Cơm nước xong, Phó Kinh Châu rút tờ khăn giấy, thong thả xoa xoa ngón tay: “Hà thúc, chuẩn bị xe đi nhà cũ.”

Hà thúc vội vàng chạy đi làm việc.

-

Bởi vì chân cẳng Phó Kinh Châu không tiện, cho nên nơi nơi trong nhà đều là thang máy.

Bãi đỗ xe ở tầng 1, Khương Nam đi theo phía sau Phó Kinh Châu vào thang máy.

Cậu đứng phía sau Phó Kinh Châu, hắn mặc áo sơmi đen, người hầu cẩn thận ủi thẳng tắp vào khuôn nếp, từ góc độ Khương Nam có thể nhìn thấy cần cổ thon dài.

Khương Nam tỉ mỉ nhìn nửa ngày, không có nhìn thấy tuyến thể.

Chẳng lẽ, hắn là beta?

Thời điểm đầu óc Khương Nam nổi lên trận gió lốc, Phó Kinh Châu thình lình lên tiếng: “Đang nghĩ cái gì?”

Khương Nam: “Bảo bối, có chút đói.”

Phó Kinh Châu nhíu mày: “Không phải mới vừa ăn xong sao?”

Khương Nam: “Đói.”

Cửa thang máy mở ra, Khương Nam ân cần đẩy xe lăn.

Tài xế đứng trước đầu xe Maybach, hô to vang dội một tiếng: “Thiếu gia, thiếu phu nhân!”

Năng lực thích ứng của Khương Nam siêu cấp mạnh, lớn tiếng đáp lại một câu: “Buổi sáng tốt lành.”

Tài xế được thiếu phu nhân đáp lại, tâm trạng lâng lâng.

Quản gia nói rất có đạo lý, thiếu phu nhân quả nhiên bình dị gần gũi.

Khương Nam nhìn Maybach, lại nhìn đến Phó Kinh Châu, có chút sầu não không biết đưa người lên như nào.

Ý tưởng đều viết ở trên mặt, không khó đoán.

Phó Kinh Châu đang muốn nói cái gì, ánh mắt Khương Nam đột nhiên sáng lên, thò đầu tới, nói: “Mạo phạm.”

Bên hông nhiều thêm một đôi tay trắng nõn, Khương Nam nửa ngồi xổm muốn dùng tư thế công chúa ôm người lên.

Phó Kinh Châu ngồi ở trên xe lăn, tùy ý để Khương Nam dùng sức, cũng không chuyển được hắn.

“Một hai ba……” Khương Nam không tin tà, hít sâu một hơi, dùng sức ôm một chút.

Chân Phó Kinh Châu đến động cũng không động.

Khương Nam nghẹn hồng khuôn mặt, ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển.

Phó Kinh Châu nhàn nhạt liếc nhìn cậu một cái, tay chống ở trên xe lăn, thong thả đứng dậy.

Hắn mặc quần tây đen, quần tây cắt may vừa phải, nhìn qua thấy hắn đi lại như người bình thường.

Khương Nam: “Có thể đứng lên?”

“Ừ.” Phó Kinh Châu lên xe.

Tài xế nhân cơ hội đem xe lăn nhét vào cốp xe, sau đó dùng vẻ mặt cảm động nhìn Khương Nam: “Thiếu gia có thể đứng thẳng vài phút.”

Khương Nam: “……”

Sau cổ Phó Kinh Châu không có tuyến thể, chỉ có thể là beta.

Đó chính là vợ cậu.

Một đại nam nhân thế nhưng không thể ôm lão bà của mình.

Cái này làm Khương Nam mất đi lòng tự tin.

Cậu không nói một lời, quay đầu u buồn nhìn ngoài cửa sổ.

Phó Kinh Châu nhìn sườn mặt cậu, bỗng nhiên có điểm không đành lòng, liền hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

“A.” Khương Nam sửng sốt, không nghĩ tới Phó Kinh Châu chủ động nói chuyện.

Phó Kinh Châu: “Vừa rồi không phải nói đói bụng sao? Muốn ăn cái gì?”

Cánh môi Khương Nam có chút khô, cậu liếʍ liếʍ cánh môi: “Lòng, muốn ăn mì.”

Phó Kinh Châu: “Cái gì lòng?”

Khương Nam lắc đầu: “Ăn một loại lòng.”

Phó Kinh Châu lạnh lùng nhìn cậu: “Còn rất đòi hỏi.”

Khương Nam nhấp môi, quật cường quay đầu nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ.

Trán Phó Kinh Châu bắt đầu đau: “Nói một chút, tôi nghe thử.”

Khương Nam ôm cánh tay, quay đầu lại nhìn chằm chằm mắt hắn, gằn từng chữ: “Ở trong lòng anh.”

Phó Kinh Châu: “……”

Cánh tay nổi một tầng da gà, môi mỏng khẽ động: “Cứ để cậu chết đói đi.”

Tài xế ngồi phía trước một bên lái xe, một bên nghĩ thầm: Cứu mạng, thiếu phu nhân thật ngọt.

Trong xe lâm vào an tĩnh ngắn ngủi.

Đêm qua Khương Nam xuyên tới sốt cao cả đêm, sáng nay vừa mở mắt đã bị dọa tỉnh, tắm rửa xong lại đi ăn cơm, cẩn thận tính toán cậu chưa khám phá hết phần mềm bên trong điện thoại.

Nhân thời gian này, cậu phải nghiêm túc chơi điện thoại.

Phát hiện nguyên chủ quá nhàm chán, trừ bỏ ứng dụng cài đặt sẵn, chỉ có Weibo.

Khương Nam mở ra ứng dụng tải trò chơi bắt đầu download.

Kết quả phần mềm thứ nhất không download thành công.

Khương Nam không nghĩ tới, đến tiền điện thoại nguyên chủ cũng không nạp.

Phó Kinh Châu đang xem văn kiện, khóe mắt trộm nhìn Khương Nam.

Mặt hắn không đổi, tiếp tục lật một tờ văn kiện.

Một lát, Khương Nam kiềm chế không được, lôi kéo tay áo hắn.

Như thời trung học, nam sinh cố ý trêu cợt nữ sinh.

“Có việc?” Phó Kinh Châu lạnh nhạt dò hỏi.

Khương Nam nói: “Chia sẻ ít mạng di động.”

Phó Kinh Châu: “……”

-

Nhà cũ Phó gia.

Sau khi xuống xe, bởi vì Phó Kinh Châu không muốn chia sẻ mạng, tải không được trò chơi nên giận dỗi, chờ Phó Kinh Châu ngồi trên xe lăn, cậu lại theo sau đi vào.

Kết quả Phó Kinh Châu mới vừa ngồi trên xe lăn, đã kêu cậu: “Lại đây.”

Khương Nam không tình nguyện hỏi: “Làm sao?”

“Đẩy.” Hai tay Phó Kinh Châu giao nhau, để ở trước bụng.

Khương Nam liếc mắt một cái nhìn tòa nhà xa hoa, bỗng nhiên lĩnh ngộ.

Hôn lễ của cậu cùng Phó Kinh Châu là lão gia an bài.

Gọi bọn họ tới nhà cũ, đương nhiên là xem trạng thái sau khi kết hôn.

Mấy chuyện ân ái, so easy.

Nhưng…cậu hắn nhấp môi: “Anh không cho mật khẩu kết nối mạng.”

Phó Kinh Châu: “…… Mật mã là bảy số tám.”