Chương 4: Quả nhiên là quỷ nghèo



Mùi rượu nồng đậm trên người, mất cả đêm mới tiêu tan bớt.

Khương Nam chịu không nổi muốn đi tắm rửa, từ tủ quần áo nhảy ra một cái khăn tắm màu đỏ rực.

Qυầи ɭóŧ, áo tắm dài đều là màu đỏ rực.

Cậu đứng trước tủ quần áo, trong lòng tự mình đấu tranh kịch liệt một phen.

Mặc?

Không mặc?

Một đầu màu hồng, mặc một thân màu đỏ nữa thì thế nào?!!

Khương Nam xách theo quần áo, đẩy cửa kính phòng tắm tinh xảo.

Đập vào mắt đó là bồn tắm hình tròn siêu lớn, vòi sen hiện đại, bên cạnh kệ đá cẩm thạch bày dùng tẩy rửa.

Cậu trố mắt tại chỗ.

Khương Nam mừng như điên vọt tới.

Hiện tại cậu là kẻ có tiền!!!

Khương Nam cởϊ áσ sơmi cùng quần dính đầy rượu, thân thể trần trụi đứng giữa bồn tắm tính toán tìm nhiệt độ nước ấm thích hợp.

771 nhịn không được nhảy ra: “Không mặc quần áo sao?”

“Nhà ngươi tắm rửa còn muốn mặc quần áo?” Khương Nam lười phản ứng.

771: “Tắm rửa cái rắm, hệ thống chúng ta không cần tắm rửa.”

Nó vốn muốn khoe mẻ chính mình cấp bậc sinh vật cao cấp, không cần tắm rửa.

Kết quả vẻ mặt Khương Nam ghét bỏ, ánh mắt nhìn nó như đang nhìn thùng rác: “Vậy phiền cách xa một chút.”

771 cả giận nói: “Cậu ăn phân đi.”

Khương Nam không có mắng lại, cũng không nói tiếp.

Hệ thống trầm mặc đứng tại chỗ nhìn một đầu tóc hồng lung tung rối loạn.

771 do dự, có điểm không đành lòng: “Chẳng lẽ nghe không được chút ý tứ trong câu sao?”

“Không phải.”

Khương Nam thong thả phun ra hai chữ, nói xong lại ủ rũ mất mát.

771: “Làm sao vậy?”

Khương Nam đứng dậy, mắt nhìn phương xa, ánh mặt trời tiến vào cửa sổ, dừng trên sườn mặt cậu.

Phảng phất ngộ ra cái gì, ngữ khí tuyệt vọng: “Bồn tắm này không thèm dùng, quả nhiên ông đây là đồ quỷ nghèo.”

771: “??”

Nó trầm mặc.

Khương Nam gấp đến độ vò đầu, nghiên cứu nửa ngày, đành phải trở lại phòng ngủ, cầm lấy quả táo 15pro max.

771: “Không sợ có người đột nhiên tiến vào ư?”

“Sao có thể?” Khương Nam mới vừa nói xong, cưửa phòng ngủ kẽo kẹt một tiếng.

Cú vả mặt tới đột nhiên không kịp phòng ngừa.

Phó Kinh Châu ngừng tại chỗ, sắc mặt dị thường.

Thân thể Khương Nam trần trụi, eo thon chân dài, cơ bụng đặc biệt xinh đẹp, đèn thủy tinh treo trên đỉnh đầu hắt ánh sáng lên trên người đối phương, cặp mắt hạnh tròn tròn kia mở to.

Phó Kinh Châu dò hỏi: “Đây là bất ngờ tặng tôi?”

“Cái gì bất ngờ?” Khương Nam phản ứng lại, nhanh chóng kéo chăn trên giường khoác lên người.

Phó Kinh Châu: “Lại tính câu dẫn tôi?”

Khương Nam còn oan hơn Đậu Nga: “Không có!”

“Được.” Sắc mặt Phó Kinh Châu nhàn nhạt: “Hiện tại là 9 giờ sáng, cậu trần như nhộng đứng trong phòng, là nằm mơ mộng du hay là chuẩn bị phát sóng trực tiếp khoe dáng người?”

Miệng người này vừa tiện lại vừa độc.

Khương Nam: “Chuẩn bị đi tắm rửa.”

Phó Kinh Châu không biết có tin không, tay đặt trên xe lăn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ.

“Đi tắm nhanh lên, lát còn về nhà cũ, ông nội muốn gặp cậu.”

Nói xong, hắn cũng không chờ Khương Nam đáp lời, đi ra ngoài.

Khương Nam vội vàng gọi hắn.

Xe lăn Phó Kinh Châu dừng lại, xoay người dò hỏi: “Lại làm sao?”

Gương mặt Khương Nam hồng đến sắp cắt ra máu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Cái kia?? Bồn tắm dùng thế nào?”

Phó Kinh Châu: “??”

Hắn chậm rãi thở hắt ra, chuyển động xe lăn đi phòng tắm.

Vài phút sau, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào.

Khương Nam đứng ở mép giường, nhìn Phó Kinh Châu đi ra.

Áo sơmi trên người hắn quy củ, lúc nhấn nút bật nước tay áo rũ xuống lộ ra đường cong cánh tay gợi cảm.

“Xong rồi.”

Hắn lãnh đạm ném xuống hai chữ.

Khương Nam cảm động: “Anh thật tốt.”

Phó Kinh Châu nhìn sắc mặt người nọ sinh động, cả người khựng lại.

Bình tĩnh xem xét, Khương Nam lớn lên rất đẹp, là kiểu diện mạo ngoan ngoãn. Ông nội cho hắn lựa chọn, trừ bỏ gia thế, mặt Khương Nam là một nguyên nhân quan trọng.

Cưới một người vợ không quen biết, đương nhiên phải chọn kiểu cảnh đẹp ý vui.

Khương Nam xúc động trào dâng nói: “Từ hôm nay trở đi, tôi muốn gọi anh là ngài.”

Mí mắt Phó Kinh Châu nhảy nhảy, vừa định kêu cậu câm miệng.

Khương Nam nói tiếp.

“Bởi vì ngài ở trong lòng tôi.”

Phó Kinh Châu không biết nên bày ra biểu cảm gì, hắn có chút đau đầu nâng tay đè đè huyệt Thái Dương.

Ném xuống một câu “Nhanh lên”, rồi rời đi.

Khương Nam hừ một tiếng, buông chăn xuống đi phòng tắm.

Tắm rửa xong, cậu đứng trước phòng quần áo hồi lâu.

Kiểu dáng quần áo nào cũng có, ánh mắt Khương Nam lướt qua đống tây trang, cuối cùng chọn áo thun màu trắng cùng quần jean.

Quần áo phải thật thoải mải.

-

Nhà ăn.

Hà quản gia đứng ở cửa, duỗi cổ nhìn hành lang lầu hai, một bộ trông con mòn mắt.

Phó Kinh Châu ngồi chính giữa bàn, thả tạp chí tài chính xuống rồi thong thả lấy một tờ khác: “Hà thúc, ngồi đi.”

“Này sao được?” Hà quản gia sửa sang lại quần áo, ai oán nhìn Phó Kinh Châu một cái: “Đêm tân hôn, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, thiếu gia lại bỏ thiếu phu nhân một mình.”

Phó Kinh Châu lười đáp lời, tiếp tục xem tạp chí.

Đột nhiên nghe thấy giọng Hà quản gia vang dội: “Thiếu phu nhân, buổi sáng tốt lành.”

“Thiếu phu nhân buổi sáng tốt lành!”

Người hầu khác đi theo Hà quản gia chào hỏi.

Khương Nam thiếu chút nữa từ cầu thang ngã xuống.

“Sáng tốt sáng tốt.”

Sau đó ở trong lòng yên lặng hỏi 771: “Thấy không?”

771: 【 Thấy cái gì? 】

Khương Nam nghiêm trang đáp: “Kẻ có tiền mặt rất lớn.”

771: 【??】 đồ ngốc.

Một người đàn ông đứng trước cửa nhà ăn, tóc có chút hoa râm nhưng rất có tinh thần, đeo mắt kính như nhà bác học hiểu biết.

Quản gia nhìn về phía Khương Nam, mỉm cười nói: “Thiếu phu nhân, lần đầu tiên gặp mặt. Tôi là quản gia trong nhà, họ Hà. Ngài có thể kêu Hà thúc.”

“Hà thúc.” Khương Nam rất biết điều, lập tức hô một tiếng.

Hà thúc tung hoành nhiều năm chưa gặp người nào hiểu lễ nghĩa như thiếu phu nhân: “Cuối cùng cũng có ngày nhìn thấy thiếu gia lập gia đình.”

Khương Nam đang muốn an ủi quản gia đang rơi lệ, người đàn ông bên cạnh lạnh giọng nói: “Lại đây, ăn cơm.”

Lời này là nói với Khương Nam, Khương Nam liếc hắn, không tán đồng mà nói: “Không nhìn thấy, hiện tại cảm xúc Hà thúc không tốt lắm??”

Phó Kinh Châu nâng lên mí mắt liếc Khương Nam, cười lạnh một tiếng, cằm khẽ nâng, ý bảo Khương Nam đi xem Hà thúc.

Khương Nam nhìn thoáng qua…

Hà thúc móc khăn tay từ trong túi ra nhẹ nhàng điểm điểm khóe mắt, vui mừng thương cảm trong một giây thu hồi, lập tức đầy mặt tươi cười nói: “Đa tạ thiếu phu nhân quan tâm, thân thể thiếu phu nhân còn quan trọng hơn.”