“Nào có? Gần đây chỉ gặp qua Hạ tỷ và cậu……” Nói một nửa, Khương Nam đột nhiên yên lặng.
Cậu chậm rãi hỏi: “Chu Hạ là tổng giám đốc tài vụ?”
Tống Trúc Thanh thành khẩn gật đầu.
Thừa dịp thầy dạy chưa tới, Khương Nam hỏi nhiều vài câu, mới biết rõ tình huống công ty.
Đại khái chính là Chu Hạ là tổng giám đốc tài vụ, bà chủ kiêm người đại diện.
Công ty có tổng cộng hai nghệ sĩ, một người là Tống Trúc Thanh, một người khác là cậu.
Cụ ông ngồi quầy lễ tân dưới lầu là cha Chu Hạ.
Khương Nam nghĩ thầm: Tuyệt.
Công ty siêu phàm, tổng cộng bốn người.
Khương Nam hỏi: “Thầy dạy diễn xuất là ai?”
Tống Trúc Thanh: “Phùng lão sư.”
Khương Nam: “Người công ty à?”
Tống Trúc Thanh lắc đầu: “Không phải.”
Khương Nam đã hiểu: “Tiêu tiền mướn tới.”
Hiệp Sĩ Heo còn biết tiêu tiền, rất tốt.
“Cũng không phải.” Tống Trúc Thanh hơi khó xử, vốn không có thói quen sau lưng nhắc tới người khác, do dự nửa ngày mới nói: “Về sau sẽ biết.”
Khương Nam ăn không ngồi rồi chơi di động một lát, có người đẩy cửa ra.
Phùng lão sư mặc một thân sơ mi trắng, đeo mắt kính, trong tay ôm một quyển sách giáo khoa khóa biểu diễn.
Người nọ đẩy đẩy mắt kính, tầm mắt ôn hòa không nhiễm một hạt bụi dừng trên người Khương Nam.
Phùng lão sư cười cười: “Đã lâu không gặp.”
Khương Nam nhìn cha Hạ tỷ: “Đã lâu không gặp.”
Khóa học biểu diễn diễn ra hai giờ, sau khi tan học Chu Hạ xách 3 ly trà sữa tiến vào.
Khương Nam nhìn gương mặt Phùng lão sư hồng hào, đột nhiên hiểu.
Cậu bừng tỉnh đại ngộ, sau đó từ trong tay Chu Hạ nhận trà sữa, nói một tiếng cảm ơn, ngay sau đó cúi đầu nhìn nhãn dán trên ly trà sữa.
Không đường, cafe đá kiểu Mỹ.
Không phải trà sữa, là cà phê.
Khương Nam đẩy cà phê trở về: “Hạ tỷ, chị vất vả hơn, uống thêm đi.”
Chu Hạ ôm cánh tay, nhìn thấu nội tâm tính toán của Khương Nam: “Quên nói với cậu, về sau phải khống chế thể trọng, đồ ngọt dầu mỡ đều không được ăn, ít ăn cacbohydrat. Đi phòng tập thể thao rèn luyện, mỗi buổi tối trước khi ngủ nhớ chăm sóc da.”
Khương Nam che lỗ tai, không chịu tiếp thu sự thật thảm thiết.
-
Khi về đến nhà đã là bốn giờ chiều.
Biệt thự im ắng, bảo mẫu dọn dẹp xong đã sớm về nhà.
Cửa biệt thự dùng mật mã khóa, Khương Nam nhấn mật mã mở cửa liền thấy trước cửa đặt một đôi giày chơi bóng.
Đây không phải phong cách Phó Kinh Châu.
Khương Nam sờ cằm, đứng ở cửa tự hỏi một chút.
Chẳng lẽ vai ác nɠɵạı ŧìиɧ?
Đây chính là một chuyện tốt nha.
Đầu óc Khương Nam như gió lốc, tính toán bản thân có thể nhận bao nhiêu tiền sau khi ly hôn.
Một người ngồi bật dậy trên sô pha.
Người nọ nhìn qua rất trẻ, phỏng chừng vẫn là học sinh, tóc nhuộm màu xanh lục rực rỡ lóa mắt.
Trên người bận áo thun, trên cổ đeo dây xích bạc, híp mắt hỏi: “Ai đó?”
Khương Nam mặt không đổi sắc đi qua: “Một người qua đường Giáp.”
Phó Tinh Li khó hiểu, xoa xoa đầu tóc lung tung rối loạn: “Cái quỷ gì?”
Khương Nam lén lút mở ghi âm di động: “Tôi đã đoán ra cậu và Phó Kinh Châu có quan hệ.”
Ý gì? Dám gọi thẳng tên anh trai?
Phó Tinh Li dừng một chút, cẩn thận liếc mắt một cái đánh giá: “Anh là tiểu thiếu gia Khương gia?”
Vẻ mặt Khương Nam thâm trầm gật đầu.
Phó Tinh Li thả lỏng thân thể, ngã người trên sô pha: “Biết quan hệ hai chúng tôi thì tốt.”
Khương Nam hừ lạnh một tiếng: “Đưa người về tận nhà, xem ra hắn rất thương cậu.”
Phó Tinh Li lộ ra biểu tình hưởng thụ: “Đương nhiên, mật mã trên cửa là do anh ấy chủ động nói cho tôi biết.”
Khương Nam: “Xem ra, tôi chỉ là một vai phụ giữa các người.”
Phó Tinh Li nói: “Quan hệ giữa chúng tôi, chẳng lẽ người khác chen chân?”
Khương Nam nhấp môi, móc di động ra gửi tin nhắn cho vai ác.
【 tiểu tình nhân chạy đến trước mặt tôi tác oai tác quái, có phải nên cho tôi một lời giải thích? 】
Phó Tinh Li tiếp tục nói: “Lúc tôi quen anh ấy, anh còn không biết ở nơi nào đâu? Có biết anh ấy thích cái gì, chán ghét cái gì không? Tôi đều biết đó.”
Khương Nam ôm cánh tay: “Hông biết.”
Phó Tinh Li hừ hừ: “Cho nên?”
Khương Nam: “Cho nên tôi sẽ chủ động ly hôn, tác thành cho hai người.”
Phó Tinh Li mở to hai mắt nhìn.
“Nói cái gì?”
“Sao phải ly hôn?”
“Đáng lẽ phải nói chăm chỉ học tập, tìm cách lấy lòng?”
Khương Nam sửng sốt: “Hả?”
“Hả cái gì mà hả?” Phó Tinh Li chỉ ngón tay đang run rẩy vào mặt Khương Nam: “Sao anh trai lại cưới một người làm biếng, ngũ cốc cũng không phân biệt được?”
Khương Nam mờ mịt: “Cậu là gì của Phó Kinh Châu……?”
Phó Tinh Li bổ sung: “Em trai.”
Khương Nam trừng lớn mắt, lập tức cúi đầu muốn thu lại tin nhắn.
Đáng tiếc đã qua hai phút, không thu được được.