Chương 3: Đây là chuẩn bị câu dẫn tôi?



771 rụt rè nói: “Đây là thế giới tương lai.”

"Vãi!" Khương Nam giật mình nói: “Nhân loại có thể tiến hóa thành cái dạng này à?”

771 không nói gì một lát, tìm trong không gian tinh thần ném một quyển sách cho cậu.

——《 abo 》

Khương Nam chịu đựng đầu váng mắt hoa, trừng mắt nhìn nửa ngày.

Thì ra là thế.

Tổng thể có tổng cộng ba loại giới tính.

Alpha, beta, omega.

Mỗi một loại giới tính còn có phân chia nam nữ, tỷ như Alpha nam, Alpha nữ, beta nam, beta nữ, Omega nam, Omega nữ.

Thân thể Alpha tố chất mạnh nhất, mặc kệ nam hay nữ đều siêu cường, thân cao chân dài.

Mỗi năm Alpha có đến hai, ba kỳ mẫn cảm; trong thời gian diễn ra kỳ mẫn cảm tính cách táo bạo, giống như thay đổi thành người khác, phải có bạn lữ trợ giúp.

Sau cổ có tuyến thể, có thể tỏa ra tin tức tố.

Tính tình Beta ôn hòa, không thể ngửi được tin tức tố, cũng không có tuyến thể.

Omega có được năng lực sinh dục khan hiếm, thân thể kiều nhuyễn, sau cổ có tuyến thể, trong cơ thể có khoang sinh sản.

Mỗi năm đều có hai đến ba lần kỳ động dục, trong kỳ động dục tin tức tố phảng phất như hương anh túc, hấp dẫn Alpha tới gần, dụ dỗ động dục.

Cậu khoanh chân ngồi trên thảm, dựa lưng thành giường, khuôn mặt ửng đỏ, trên trán tiết ra không ít mồ hôi, sợi tóc hồng dán hai bên sườn mặt, ngoài miệng lải nhải: “Tôi là là Alpha, sao có thể kết hôn với Phó Kinh Châu?”

Cậu suy đoán: “Chẳng lẽ hắn là beta hoặc là Omega?”

771 bảo trì trầm mặc.

Hương hoa hồng trong phòng ngày càng nồng đậm, nếu có thể hóa thành thực thể sớm đã chạy tới lầu 3 rồi.

Tòa biệt thự này là quà lão gia tử Phó gia tặng con trai kết hôn, trước trời tối đã phân phó toàn bộ người hầu về nhà.

Để lại không gian tư mật cho đêm tân hôn đôi chồng chồng trẻ.

Chỉ có bảo an còn đóng bên ngoài biệt thự.

Khương Nam không hề phát hiện, thậm chí còn lải nhải: “Nói như vậy, tôi mới là lão công?! Hắn là lão bà của tôi??”

Đúng lúc này, phòng ngủ bên ngoài vang lên tiếng xe lăn hoạt động.

Người đàn ông đẩy cửa tiến vào, dường như chuẩn bị đi ngủ, tây trang cởi ra thay bằng đồ ngủ trắng.

Chất liệu vải dệt rất tốt, mặt lụa bóng loáng, dán sát bả vai Phó Kinh Châu.

Mặc trên người cho người ta cảm giác văn nhã ôn nhu, giống như tên côn đồ cởi tây trang rửa tay gác kiếm.

Phó Kinh Châu tạm dừng ở cửa một chút, hoãn hai ba giây mới chuyển động xe lăn đi vào.

Khương Nam yếu ớt dựa vào trên giường, mắt ngập nước mênh mông.

Phó Kinh Châu từ đỉnh đầu hô một tiếng: “Khương Nam.”

Khương Nam mở to hai mắt: “A?”

Ngay sau đó cậu thấy rõ bộ dáng Phó Kinh Châu, cong môi cười rộ lên: “Lão bà, anh thật đẹp.”

771 không nỡ nhìn thẳng, lựa chọn quay người đi.

“?? Lão bà?” Phó Kinh Châu thong thả lặp lại một lần, đột nhiên duỗi tay bóp chặt cằm Khương Nam.

Khương Nam bị hắn véo đến đỏ mắt, môi cũng vểnh lên.

“Làm gì?”

Cậu không vui nhăn lông mày lại.

Phó Kinh Châu âm u nhìn cậu: “Không phải tôi đã nói, thuốc ức chế đặt trong ngăn kéo sao. Sao không dùng?”

Khương Nam bị véo không thoải mái, duỗi tay đẩy ngón tay đối phương.

Lời Phó Kinh Châu nói, đương nhiên cũng nghe không có vào.

Khương Nam đẩy nửa ngày, tay Phó Kinh Châu không chút sứt mẻ.

Ngón tay hắn khớp xương rõ ràng, gân xanh từ làn da nhô lên, tay Khương Nam đè nặng lên mu bàn tay hắn, ở dưới ánh đèn nhìn qua bằng mắt thường hình ảnh này có thể làm người ta đỏ mặt.

Phó Kinh Châu cúi người, ánh mắt dừng ở trên mặt thiếu niên.

Cậu ta vừa mới hai mươi tuổi, lúc trước Phó Kinh Châu nghe nói qua thanh danh người này kém đến thối um.

Hôn lễ sáng nay, Phó Kinh Châu cùng Khương Nam đều không tham dự.

Náo loạn không ít, nhận lại chê cười.

Thẳng đến chiều nay, Phó Kinh Châu mới nhìn thấy Khương Nam.

Mới vừa gặp mặt vài phút, Khương Nam nhảy nhót lung tung, cảm thấy cùng hắn kết hôn đặc biệt ủy khuất.

Phó Kinh Châu đối người này chán ghét, tự nhiên sẽ không chú ý.

Giờ phút này, hắn mới thấy rõ gương mặt Khương Nam.

Lớn lên thật xinh đẹp, đường cong gương mặt rõ ràng, mũi cao, con ngươi như viên ngọc đen, cánh môi hồng nhạt.

Là kiểu diện mạo thanh xuân mơn mởn, mặc đồng phục đi ra ngoài chắc chắn thu hút nữ sinh.

Nhuộm một đầu màu hồng, có chút giống thiếu niên bất lương.

Tay Phó Kinh Châu không tự giác tăng thêm lực đạo.

Hắn rũ mắt, nhìn Khương Nam, dò hỏi: “Sao không dùng thuốc ức chế? Hay muốn câu dẫn tôi?”

Khương Nam sớm đã sốt mơ hồ, nào dư sức để trả lời. Cậu chỉ cảm thấy tay người này lạnh lạnh, khiến cậu thoải mái.

Phó Kinh Châu thấy sắc mặt ửng hồng của thiếu niên có chút hoảng hốt, buông cằm cậu ta, đang muốn thẳng eo, bỗng nhiên tay bị thiếu niên bắt lấy.

Khương Nam nắm lấy tay hắn, muốn dán lên gò má nóng hổi giúp hạ nhiệt độ, kết quả độ chính xác không cao, lòng bàn tay dừng ở trên cằm cậu.

Ngón giữa lòng bàn tay đυ.ng phải cánh môi mảnh mềm mại đỏ thắm.

Mềm mềm, như đυ.ng phải đám mây.

Phó Kinh Châu khống chế không được sắc mặt, dùng sức rút tay về, chuyển động xe lăn đến bên cạnh tủ đầu giường, từ hộc thứ hai lấy ra một lọ thuốc ức chế.

Nắp ức chế mở, còn có một cái kim tiêm nhỏ tinh tế,

Hắn ấn ót Khương Nam, ánh mắt xẹt qua màu tóc hồng nhạt.

Cổ thiếu niên thon dài trắng nõn, dưới ánh đèn cực kỳ trơn bóng, cổ áo sơ mi trắng hình lập thể, ở phía trên cổ áo có một thứ nho nhỏ nhô lên.

—— đó là tuyến thể của Khương Nam.

Nụ hoa phóng đãng, còn ngây ngô.

“Ưmmm??” Khương Nam rũ đầu, mới vừa an tĩnh được vài giây, lại bắt đầu làm loạn.

Tay mắt Phó Kinh Châu lanh lẹ, trực tiếp đem kim đâm lên tuyến thể thiếu niên.

“Đau quá??” Khương Nam nhíu mày, ủy khuất kêu đau.

Phó Kinh Châu buông người ra, đóng nắp thuốc ức chế rồi ném vào thùng rác.

Cuối cùng, hắn liếc mắt Khương Nam một cái.

Rất nhanh thuốc ức chế có hiệu lực, hương hoa hồng nồng đậm trong phòng không còn gia tăng.

Phó Kinh Châu đẩy cửa đi ra ngoài.

-

Ngày hôm sau, Khương Nam tỉnh lại khi đầu đau sắp nứt.

Chỗ nào cũng đau, cằm đau, cổ đau, mông đau, đầu đau.

Mở to mắt, trên trần nhà treo đèn thủy tinh siêu cấp xa hoa, vừa thấy là biết mắc tiền.

Tuyệt đối không có khả năng là đồ vật sẽ xuất hiện trong phòng trọ.

Khương Nam bò dậy, nhìn chung quanh một vòng, thẳng đến thấy 771 mới thong thả nhớ tới chuyện ngày hôm qua phát sinh.

Thiếu chút nữa đã quên, hiện tại cậu là người xuyên sách.

771 nhìn ký chú quầng thâm mắt dày đặc, túng dục quá độ: “Có khỏe không?”

“Không tốt.” Khương Nam nhíu mi lại, phun tào nói, “Đêm qua rớt xuống giường sao?”

771 hảo tâm nói: “Cẩn thận ngẫm lại.”

“Nghĩ không ra.” Khương Nam sẽ không làm khó xử mình, cậu ngửi trên người có mùi rượu nồng.

Trách không được tỉnh lại đầu váng mắt hoa, nguyên chủ ngày hôm qua hẳn mới uống rượu xong.