Phó Kinh Châu như nghe được chuyện hoang đường, cả người cứng đờ, ước chừng nửa phút sau mới hỏi: “Muốn số tiền đó làm gì?”
Khương Nam gãi gãi đầu.
Không biết tại sao cậu hơi xấu hổ khi nói với Phó Kinh Châu bản thân không có tiền.
Vì thế nhấp môi, do dự nói: “Muốn mua ít đồ.”
Phó Kinh Châu cầm lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm, cánh môi tái nhợt bao phủ một tầng nước trong suốt.
Hắn nói: “Di động trong phòng ngủ, đợi chút chuyển tiền qua.”
Khương Nam nhất thời hưng phấn.
Đôi mắt tròn xoe giống như mèo nhỏ ăn cá.
Phó Kinh Châu tránh ánh mắt Khương Nam.
Sau đó tầm mắt dừng trên hộp cà vạt.
Thương hiệu này hắn biết, một cái cà vạt ít nhất sáu con số .
Cho nên mua nổi mười mấy vạn cà vạt, không có nổi một ngàn?
-
Trở lại phòng ngủ lầu hai, mắt Khương Nam nặng trĩu không mở ra được, rửa mặt xong thay áo ngủ bò sữa, ghé vào trong chăn ngủ đến trời đất không biết.
Thời điểm mở mắt vào sáng hôm sau, phòng ngủ sáng ngời, ánh mặt trời lóa mắt từ khe hở rèm cửa chiếu vào.
Khương Nam cầm di động, nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại đã là giữa trưa.
Khương Nam mở WeChat nhìn thoáng qua, có hai tin nhắn chưa đọc.
Phó Kinh Châu chuyển một ngàn đồng.
Khương Nam click mở avatar của hắn, lấy tiền xong gửi qua nhãn dán bé mèo đáng yêu cảm ơn.
Sau đó mới mở WeChat Chu Hạ nhìn thoáng qua.
Hiệp Sĩ Heo: 【 chiều nay hai giờ, lầu 3 công ty , đừng quên. 】
Khương Nam trả lời: 【 đã biết. 】
-
1 giờ rưỡi, buổi chiều.
Khương Nam gọi xe tới cổng công ty.
Một giây thấy công ty, cậu hoài nghi chính mình đi lộn địa chỉ.
Cậu kéo kính râm xuống nhìn kỹ thêm một lần.
“Không tìm lầm.” Khương Nam cách xa một chút, liếc mắt một cái.
Trước mặt là một tòa dân cư cũ, mặt trên có bảng hiệu viết mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Truyền Thông Siêu Phàm.
771 nói: 【 đúng địa chỉ rồi. 】
Khương Nam ôm cánh tay, trầm tư một giây, đột nhiên ánh mắt sáng lên: 【 công ty lừa đảo hả? 】
771: 【 sao thấy cậu vui vẻ thế? 】
Khương Nam nói: 【 nếu thật thì chuyện thiếu hai mươi vạn có khả năng là công ty dụ dỗ, để lưng ông ấy gánh nợ nần kếch xù. 】
771 cảm thấy không thể tưởng tượng: 【 mười lăm vạn cà vạt nói mua liền mua, hai mươi vạn như thế nào thành nợ nần kếch xù? 】
【 mày thì biết cái gì? 】 Khương Nam nghe những lời hệ thống nói rất không vừa lòng: 【 lúc ông đây sống tốt nghiệp đại học đứng đầu cả nước, ở trường học làm hội trưởng Hội Học Sinh kiêm chức giáo thảo, dốc lòng thâu tóm học bổng quốc gia…… sau này vào công ty luật hành sự cẩn trọng, một tháng nhận 5000 tiền lương, tiền thuê nhà một ngàn. 】
Giọng điệu Khương Nam trêu chọc, 771 lại nghe ra một chút bi thương.
【 thuyền nhỏ vượt muôn trùng núi non là chuyện xưa, hiện tại ký chủ đã là một phú tam đại. 】771 khuyên giải an ủi.
*phú tam đại: nhà giàu đời thứ 3
Khương Nam đang muốn nói cái gì, phía sau đột nhiên truyền đến một âm thanh xa lạ dễ nghe, giống như tiếng suối trong rừng gõ đánh đá xanh.
“Khương Nam?”
Khương Nam sửng sốt quay đầu lại, thấy một thiếu niên nhìn qua tuổi tác tầm cậu.
Thiếu niên ăn mặc một thân trang phục Thái Cực màu trắng, dáng người tinh tế, tóc đen xoã tung rơi trên trán, màu da tuyết trắng, mặt mày tựa núi sông lượn lờ, thanh nhã tuấn tú.
Thấy Khương Nam không nói lời nào, thiếu niên mỉm cười hỏi: “Không biết tôi sao?”
Khương Nam cười mỉa: “Ẩn lui gần một năm, đầu óc không tốt.”
Thiếu niên không hề hoài nghi lời Khương Nam nói, chân thành nói: “Đầu óc đúng thật có linh quang.”
Khương Nam: “……”
Thiếu niên cười cười, đôi mắt cong thành trăng non: “Xin chào, tôi là Tống Trúc Thanh.”
Khương Nam sửng sốt.
Tống Trúc Thanh……
Tên này thật sự nghe quen tai.
Trong nguyên tác 《 sau khi thiếu gia thật trở về được cả nhà sủng nịch 》 có một cốt truyện chính, đó là ảnh đế Mỗ Vị trời quang trăng sáng nho nhã thật ra là kẻ tiểu nhân háo sắc thích dùng quy tắc ngầm.
Một lần, gã coi trọng thụ chính.
Lúc đó thụ chính mới vừa nhận thân Khương gia, Khương gia còn chưa kịp tuyên bố bên ngoài, cho nên khi đó Thẩm An Bạch vẫn là đứa nhỏ lớn lên ở cô nhi viện.
Không quyền không thế, chỉ có một lão sư có tiếng trong giới.
Trong đoàn phim, đồ ăn của Thẩm An Bạch bị hạ mê dược, lúc trở lại phòng khách sạn hôn mê, ngủ như chết.
Nửa đêm có người dùng chìa khóa dự phòng mở cửa, tách một tiếng.
Thẩm An Bạch bị lạnh tỉnh lại.