Nghe thấy những lời này, Khương Nam tức khắc hứng thú: “Tôi đi.”
Dứt lời, xe đã chạy tới hoa viên Cảnh Hà.
Khương Nam vui sướиɠ mở cửa.
Biệt thứ số 06 chìm trong bóng đêm.
Cậu thử nhấn chuông, rất nhanh có người tới mở cửa.
Khương Nam có chút ngoài dự đoán, không nghĩ tới gần rạng sáng, còn có người chưa ngủ.
Cửa từ bên trong mở ra, trong phòng khách chỉ bật một cái đèn treo thủy tinh nên cửa chính có chút tối tăm.
Bóng tối phác họa ra hình dáng một người đàn ông, tóc đen nhu thuận rơi trên trán, sườn mặt góc cạnh, nốt lệ chí màu đỏ là nhìn rõ nhất.
Khương Nam sửng sốt: “Chưa ngủ?”
Phó Kinh Châu liếc cậu một cái, đẩy bánh xe lăn lùi về sau, nói: “Mau vào nhà.”
Khương Nam đổi xong giày, đi phòng bếp rót một ly nước ấm.
Nước ấm lướt qua yết hầu, cậu hỏi: “Giờ này còn không ngủ?”
Phó Kinh Châu sớm đã thay áo ngủ, hắn nói: “Chưa xử lý xong văn kiện.”
“À.” Khương Nam gật gật đầu, mở vali, móc ra cà vạt mua tặng Phó Kinh Châu.
Thiếu niên cầm hộp giấy xanh biển, nói: “Cho anh.”
Phó Kinh Châu hiếm thấy ngây ngẩn: “Đây là……”
Khương Nam nói: “Quà của anh.”
Hắn nhận cái hộp kia, mở ra vừa thấy là một cái cà vạt màu xám bạc.
Phó Kinh Châu theo thói quen dùng logic tới phân tích hành động của Khương Nam: “Có chuyện cần nhờ sao?”
“Không, không có.” Khương Nam liếʍ liếʍ môi, nghĩ ngợi, trả lời: “Nếu anh nguyện ý nói, có thể giúp...”
Phó Kinh Châu khôi phục bình thản, nói: “Muốn cái gì?”
Ngữ khí bình tĩnh, tùy tiện đặt cà vạt lên bàn.
Thiếu niên có chút ngượng ngùng, gò má ửng hồng, màu đỏ hồng trên da thịt trắng nõn rất rõ ràng.
Giống như trên nền tuyết có hai quả hồng.
Hầu kết Phó Kinh Châu gần như không thể phát hiện động một chút, hắn nghiêng đầu, không dám nhìn Khương Nam.
Khương gia gần đây kinh doanh tiến triển thuận lợi, nếu không phải chuyện Khương gia thì chính là của cậu ta.
Là sự nghiệp của cậu ta……
Nhớ lại gameshow tối hôm qua, đầu ngón tay Phó Kinh Châu dừng một chút.
“Nếu có thể… có thể cho mượn một chút tiền.” Giọng nói thiếu niên khàn khàn, có lẽ là đã nói quá nhiều.
Khương Nam nói xong, quẫn bách nhìn Phó Kinh Châu.
Cậu có thể mặt không đỏ tim không đập nói rất nhiều rất nhiều lời âu yếm nhưng ngượng ngùng vay tiền.
Đặc biệt là vay tiền vợ mình.
Cậu nhấp môi chờ đợi Phó Kinh Châu, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cậu, giống như có chút kinh ngạc.
Khương Nam nhỏ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Nhìn lướt qua cà vạt, Phó Kinh Châu lắc đầu, tỏ vẻ không có gì, mặt không đổi, hỏi: “100 vạn hay một ngàn vạn?”
Khương Nam thẹn thùng xoắn xít trả lời: “Một ngàn đồng, có thể chứ?”
Phó Kinh Châu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Hắn không nghe rõ, lại dò hỏi một lần: “Bao nhiêu?”
Khương Nam nghĩ thầm, đại khái vai ác chưa từng nghe qua con số nhỏ này.
Bá tổng tùy tùy vung tay, đều là bảy chữ số lót nền.
Vì thế cậu ngoan ngoãn lặp lại một lần: “Một ngàn đồng, 1 mặt sau theo 3 số 0.”