Lần này tới Hải Thành công tác đã hoàn thành.
Khương Nam định 10 giờ tối lên máy may.
Trước khi rời đi, cậu gọi taxi đi trung tâm mua sắm gần đây.
Cậu tính toán mua quà cho Phó Kinh Châu.
Ngay từ đầu tính mua cà vạt, đối với thương nhân như Phó Kinh Châu, tây trang cà vạt mỗi ngày không thể thiếu.
Mỗi ngày hắn cúi đầu phê văn kiện đều có thể nhìn thấy cà vạt cậu mua.
Như vậy là có thể thời thời khắc khắc nhớ tới cậu.
Một khi có thói quen bên người, tương lai Khương Nam có thể bảo đảm.
Cho nên hiện tại quan trọng nhất chính là kết giao huynh đệ với vai ác.
Đối với mục tiêu mới của Khương Nam, 771 hít thở không thông.
Ý đồ này ngu quá nhưng Khương Nam rất vừa lòng kế hoạch này.
—
Vào trung tâm, Khương Nam đi thẳng đến quầy quần áo.
Tuy hôn nhân giữa hai người là liên hôn thương nghiệp nhưng ở phương diện vật chất không có bạc đãi Khương Nam.
Quần áo trong tủ đều do quản gia mua, tất cả đều là trang phục nhãn hiệu xa xỉ nhất.
Khương Nam mang mũ khẩu trang, cũng không tính che quá kín mít.
Nhân viên nữ tới gần, tươi cười đầy mặt: “Tiên sinh, xin hỏi ngài cần gì?”
Khương Nam: “Tôi muốn mua cà vạt.”
“Bên này, mời.” Nhân viên dẫn đường Khương Nam đi tới quầy bán cà vạt.
Khương Nam chọn lựa kỹ càng, chọn một cái cà vạt màu xám bạc.
Màu này thanh nhã, Khương Nam liếc mắt một cái đã nhìn trúng.
“Chọn cái này đi.”
Đàn ông chọn đồ đều rất nhanh.
Nữ nhân viên tươi cười xán lạn: “Trả tiền bên này.”
Khương Nam ở trong lòng nói với 771: 【 thấy không? Bước đầu tiên kết nghĩa huynh đệ là phải mua quà. 】
771 không muốn nói chuyện, bảo trì trầm mặc.
Trong lòng Khương Nam nở hoa nhưng phốc chốc vui sướиɠ tan thành mây khói khi nhìn thấy hóa đơn.
Thu ngân đặt cà vạt vào hộp, tươi cười: “Tiên sinh, tổng cộng là 14 vạn 9999 đồng.”
Ý cười trên khóe môi Khương Nam thiếu chút nữa giữ không nổi.
【 này mẹ nó, thứ này mười lăm vạn có chỗ nào khác hàng ngoài chợ??? 】
771 nói: 【 mười lăm vạn…… Toàn bộ gia sản của cậu chỉ có nhiêu đó. 】
Khương Nam mắng nó: 【 câm miệng, ông đây mới tham gia một chương trình, tiền cát - xê không ít, mua cái cà vạt mười lăm vạn nhẹ nhàng. 】
Thiếu niên mạnh miệng, tay móc di động mở mã QR không ngừng run rẩy.
Mười lăm pro max cũng run theo không ngừng.
Chị gái thu ngân nghi hoặc liếc một cái: “Tiên sinh, có phải không khỏe?”
Miệng nói lời quan tâm nhưng nhanh tay quét mã QR.
Tiền trong tài khoản đi về số âm, tâm Khương Nam tan nát.
Lúc này cậu mới hiểu nhân vật bá tổng trong tiểu thuyết dùng vẻ mặt thâm tình nói với nữ chủ: “Lòng ta tan nát” có bao nhiêu đau khổ.
Khương Nam xách theo 14 vạn 9999 đồng, chạm trán Chu Hạ ở cửa sân bay.
Chu Hạ mang kính râm, một tay xách theo vali, nhìn hộp nhỏ trong tay Khương Nam: “Đây là……?”
Khương Nam: “Mua cho bà xã.”
Chu Hạ ôm cánh tay, hừ một tiếng: “Quỷ mới tin?”
“Đây là đồ nam.” Chu Hạ nói: “Còn không biết mất mặt nói mua cho người khác.”
Khương Nam sửng sốt: “Có phải tôi chưa nói với chị chuyện đó?”