Chương 23: Muốn làm cha

Trong lúc người xem mồm năm miệng mười biện luận, tổ thứ 3 chính thức lên sân khấu.

Vóc dáng Trần Đình rất cao, ngũ quan lai Tây sắc sảo.

Trần Đình mặc một thân tây trang đen.

Có cảm giác nho nhã thân sĩ.

Thời điểm bắt được microphone, đi lên nói với Khương Nam: “Năm nay cậu mới hai mươi tuổi, tôi so với cậu lớn hơn mười tuổi, xem như tôi ỷ lớn hϊếp nhỏ, hôm nay đắc tội.”

Lời này nói thật dễ nghe, làn đạn bình luận bay qua khen Trần Đình.

【 có sao nói vậy, Trần Đình rất thân thiện. 】

【 đối với loại mỡ lợn Khương Nam cũng có thể dùng vẻ mặt ôn hoà. 】

Khương Nam đứng một bên, bình tĩnh sửa sang lại microphone trước mặt, nói: “Không cần xin lỗi, không có ai cảm thấy anh già mà không đứng đắn.”

Một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, Trần Đình tính phản bác lại bị Khương Nam nói tiếp: “Hơn nữa tôi không yêu trẻ, cũng không kính lão.”

Mở miệng “kính lão”, mở miệng là “Già mà không đứng đắn”, giống như có hai thanh đao cắm lên tim Trần Đình.

Trần Đình xuất đạo năm hai mươi tuổi, nhờ vai nam chính bộ dân quốc nổi tiếng cả nước.

Xuất đạo đã lên tới đỉnh.

Từ đó về sau, vẫn luôn trượt một đường.

Nam chính điện ảnh, nam chính phim truyền hình, vai nam phụ phim truyền hình, nam chủ phim ngắn……

Bây giờ dựa vào 《 Tôi tới giúp bạn vui vẻ 》 để gia tăng độ phổ biến.

Tốc độ thay đổi trong giới rất nhanh, Trần Đình tầm thường nhạt nhẽo mười năm, hiện giờ đã 30 tuổi.

Con đường sau 30 tuổi quá hẹp.

Trần Đình không cam lòng làm lá xanh.

*lá xanh: thuật ngữ chỉ vai phụ mờ nhạt ít người nhớ đến

Phòng phát sóng trực tiếp an tĩnh vài giây.

【 tiểu Hồ Đậu rất biết nói 】

【 sắc mặt Trần Đình rất khó coi 】

【 sức chiến đấu mạnh a ha ha ha ha ha ha ha ha 】

Trần Đình hít sâu một hơi.

Miễn cưỡng ổn định tinh thần.

Một tuyến mười tám, chỉ là tiểu minh tinh nhỏ mà thôi.

Tuyệt đối không thể thua.

Nhất định sẽ hung hăng dẫm lên Khương Nam, cướp lưu lượng trên người cậu ta.

“A.” Trần Đình khom lưng, một tay khống chế microphone.

Trần Đình cười một tiếng, nói: “Mấy ngày nay lên mạng nghe đồn về Khương Nam tiên sinh rất nhiều, trăm nghe không bằng một thấy, hôm nay tận mắt thấy mới biết được, tin đồn là thật sự.”

Khương Nam nhàn nhạt cười.

Trần Đình tiếp tục tấn công: “Tôi xuất đạo mười năm, miễn cưỡng coi như tiền bối, muốn nói mấy câu khuyên bảo một chút.”

“Bất cứ lúc nào cũng phải lễ phép, chú ý một chính mình, không cần buộc chặt người khác.”

Khương Nam cười nhạo: “Không dám nhờ tiền bối dạy, xuất đạo mười năm, lại không có fans tới sân bay đón.”

Không đợi Trần Đình nói tiếp, Khương Nam tiếp tục nói: “Tôi cũng rất bội phục tiền bối, từ nam chính điện ảnh đến nam chủ phim ngắn, loại chênh lệch này có thể nhịn xuống, có thể thấy được tâm sự nghiệp của tiền bối rất lớn.”

“Cậu……” Trần Đình thiếu chút nữa nghẹn chết.

Trần Đình hít sâu một hơi, nói: “Ít nhất tôi đã đứng trên đỉnh gió, không giống người nào đó, chưa leo tới, ngược lại miệng lưỡi sắc bén. Năng lực không có, toàn dựa kéo dẫm đồng đội, buộc chặt lưu lượng mới có thể thành đoàn.”

-

Hoa viên Cảnh Hà.

Maybach dừng ở bãi đỗ xe, tài xế từ cốp xe lấy ra xe lăn.

Phó Kinh Châu ngồi trên xe lăn vào thang máy.

Ban đêm trong hoa viên yên tĩnh thoải mái, lúc này chỉ có thể nghe thấy tiếng côn trùng kêu vang.

Thang máy lên tới lầu một, hắn vào phòng khách, thấy Hà thúc ngồi trên sô pha, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm tv.

Phó Kinh Châu đang muốn dò hỏi xem cái gì, xem đến mê mẩn như vậy, vừa nhấc mắt thoáng nhìn thấy Khương Nam.

Cách một tầng màn hình, thiếu niên mắt ngọc mày ngài, so ngoài đời hơi béo một chút.

Màn ảnh vừa chuyển, lại phóng bự Trần Đình.

Vừa đúng lúc, Phó Kinh Châu nghe thấy được lời Trần Đình nói.

Sắc mặt Phó Kinh Châu âm trầm.

Hà thúc "chát" một cái lên đầu gối: “Thật quá đáng!”

Phó Kinh Châu nhàn nhạt hỏi: “Cậu ta nói muốn đi công tác, chính là đi để người ta mắng?”

Là người lướt sóng 24 giờ, mang theo kính viễn thị cũng muốn xem điện thoại, Hà thúc giải thích: “Chương trình này mắng lẫn nhau.”

Phó Kinh Châu không có nói tiếp.

Ánh mắt dừng ở TV.

Trong lòng tràn ngập cảm xúc ngổn ngang

Nếu Khương Nam cùng hắn kết hôn, lãnh chứng, chính là người của hắn.

Người khác vũ nhục Khương Nam, tương đương hung hăng đánh vào trên mặt Phó Kinh Châu.

-

Khương Nam không biết trong lòng bà xã ở nhà suy nghĩ cái gì, nghe những lời Trần Đình nói, sắc mặt mờ mịt: “Anh nói đều là chuyện Khương Nam làm, có quan hệ gì với Khương Khẩu Nam?”

Hiện trường ước chừng an tĩnh một giây.

Ngay sau đó người xem cười vang.

Bình luận trôi qua rất nhiều icon cười.

【 cứu mạng cứu mạng, Khương Khẩu Nam là cái quỷ gì? 】

【 cái quỷ gì cũng có thể nói. 】

【 ha ha ha ha ha ha ha tui cười phiền đến hàng xóm cách vách tới gõ cửa 】

【 cả người Trần Đình đều choáng váng 】

【 Trần Đình không biết, hiện tại người trẻ tuổi có thể không biết xấu hổ ha ha ha ha ha ha 】

Trần Đình nghẹn một chút: “Cậu…… Quả thực không nói đạo lí.”

Khương Nam không thẹn với lương tâm.

Vốn dĩ chuyện đó không phải cậu làm.

Cho nên vẻ mặt Khương Khẩu Nam kiên định, hận không thể trực tiếp nhập đảng: “Không nói đạo lý chỗ nào? Thế giới không ngừng vận hành, chúng ta không thể dùng ánh mắt quá khứ đối diện hiện tại.”

*đảng: đảng Trung Quốc

“Có biết tại sao anh ngày càng nguội không?” Khương Nam đỡ microphone, tròng mắt màu trà giảo hoạt giống một con hồ ly.

Vấn đề này quả thực hỏi đến điểm yếu của Trần Đình, nhịn không được hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì còn dùng ánh mắt quá khứ đối diện hiện tại.” Khương Nam nói: “Muốn làm cha có thể đi sinh con thỏa mãn du͙© vọиɠ, không cần giả vờ làm cha đi dạy dỗ người khác, xuất hiện trước mắt khán giả.”

“Người trẻ bây giờ, rất phản nghịch.” Thiếu niên cong cong môi.