Tổ tiết mục liên hoan ở Sơn Hải Lâu.
Sơn Hải Lâu là nhà hàng thuộc tập đoàn Phó thị, cả nước chỉ mở mười mấy nhà hàng xa hoa cao cấp, chỉ có đô thị cấp 1 mới có.
Phục vụ tận tình, bảo mật cao, hương vị ngon.
Các đoàn phim liên hoan, tổ tiết mục liên hoan đều sẽ lựa chọn Sơn Hải Lâu.
Lúc Khương Nam và Chu Hạ tới, bên trong đã náo nhiệt.
Cách một vách tường có thể nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Khương Nam đang muốn đẩy cửa vào, lại thấy Chu Hạ an tĩnh đứng ở bên cạnh, không có ý định muốn đi vào.
Khương Nam sửng sốt: “Không vào sao?”
Chu Hạ nói: “Bên trong đều là nghệ sĩ, tôi vào không thích hợp.”
Nghĩ ngợi, Chu Hạ quét mắt từ trên xuống dưới Khương Nam, thở dài: “Lần này đừng làm quá, phải lễ phép, có biết không?”
Khương Nam: “Tôi năm nay hai mươi tuổi.”
Chu Hạ nhướng mày: “Cho nên?”
Khương Nam nói: “Cho nên chị đừng quá nhọc lòng.”
Ném xuống những lời này, Khương Nam đẩy cửa đi vào, rất ít người chú ý tới.
Bởi vì ánh mắt mọi người đều dừng trên người Thẩm An Bạch.
Hắn xuyên thân màu đen váy mã diện, tơ lụa sóng nước lóng lánh cảm giác.
Khương Nam ngồi trong góc, híp mắt đánh giá Thẩm An Bạch một cái.
Khác trong TV, ngoài đời rất gầy, ngũ quan tinh xảo, môi anh đào, mắt hoa đào.
Từ khi Thẩm An Bạch xuất đạo đã bắt đầu tuyên truyền phong cách thiếu niên quốc phong, tham gia các tiết mục đều bận Hán phục hoặc là váy mã diện.
“An Bạch có tính toán gì không?”
Người nói cắt tóc húi cua, lớn lên mỏ chuột tai khỉ.
Đó là người chủ trì 《 Tôi tới giúp bạn vui vẻ 》, tên Tạ Toàn, tuy rằng diện mạo một lời khó nói hết, nhưng EQ cao, kể chyện cười đặc biệt thú vị.
Người chung quanh an tĩnh vài giây, Thẩm An Bạch cười cười: “Tiếp theo quay một bộ điện ảnh.”
Tạ Toàn vội vàng rót một ly rượu: “Đạo diễn nào quay?”
Thẩm An Bạch cười cười, điện ảnh chưa công bố, không thể lộ ra quá nhiều, dùng ánh mắt nhờ Trần Đình giúp đỡ.
Trần Đình cao 1m9, là kiểu rắn rỏi. Năm đó nhờ vào vai nam chính điện ảnh hot lên, chen một chân vào hàng ngũ minh tinh.
Hiện tại fans nữ đều không thích minh tinh rắn rỏi, hơn nữa kỹ thuật diễn có hạn, tài nguyên không tới tay, dần dần giảm bớt độ nổi tiếng.
Hiện tại sớm đã đứng ngang hàng đám tiểu sinh mới nhú.
Trần Đình nhận thấy mắt cầu cứu, nói sang chuyện khác nói: “Vừa rồi hình như có người tới.”
Khương Nam đang gặm cánh gà: “?”
Nói sang chuyện khác liền nói sang chuyện khác, vì sao phải liên lụy đến tôi?
Ánh mắt khách quý trên bàn cơm nhất trí dừng trên người Khương Nam.
Thiếu niên đành phải buông đũa, lễ phép chào hỏi: “Chào mọi người.”
Tạ Toàn đánh giá cậu vài lần: “Đây là?”
Khương Nam tháo mũ trên đầu xuống, sợi tóc hồng có chút hỗn độn, lại càng thêm nổi bật làn da tinh xảo trắng nõn.
Trên bàn cơm an tĩnh vài giây.
Liếc mắt một cái là nhận ra đây là Khương Nam treo trên đầu hot search.
Tạ Toàn cười cười: “Tốt.”
Sau đó cũng không nhìn Khương Nam.
Mọi người cũng thế.
So với một minh tinh hắc hồng, lưu lượng tiểu sinh Thẩm An Bạch đáng giá để bọn họ kết giao hơn.
Thẩm An Bạch ngồi chính giữa, thu hút mọi người chung quanh, ý cười bên môi nhàn nhạt, bộ dáng ưu nhã thong dong.
Khương Nam cảm khái nói với 771: 【 vai chính thụ khá bình thường nha. 】
771 thầm chấp nhận gật đầu: 【 so với ký chủ, xác thật rất bình thường. 】
Khương Nam nhẫn nhịn, chờ trở lại khách sạn, một quyền đè bép 771 tới trên tường.
Đúng lúc này, Khương Nam đột nhiên nhận thấy có người đang nhìn mình.
Vì thế ngẩng đầu, vừa lúc thu Thẩm An Bạch vào trong đáy mắt.
Hai người đối diện vài lần, bên môi Thẩm An Bạch mỉm cười, hướng cậu gật gật đầu.
Khương Nam trố mắt vài giây, cười ngu.
“Cười cái gì?”
Người ngồi bên cạnh Khương Nam đột nhiên hỏi.
Khương Nam liếc mắt nhìn người nọ.
Người này mặc tây trang trắng, trang điểm kỹ càng nhưng chỉ có thể ngồi trong góc, cùng một chỗ với cậu, phỏng chừng là tuyến mười tám.
Khương Nam trầm tư một giây, nhìn mâm cánh gà, nói: “Đang cười cánh gà, lớn lên ăn ngon thật.”
“……”