Khương Nam thấy hắn không nói lời nào, còn tưởng rằng hắn cảm động, vì thế không ngừng cố gắng nói: “Tôi đã phạm tôị, là tội ác ngập trời!”
Phó Kinh Châu lạnh mặt nhìn chằm chằm cậu.
Trong lòng Khương Nam chậc một tiếng, người ta nói thế rồi mà người này lại không phối hợp.
Cậu bắt đầu hướng dẫn từng bước: “Nên hỏi tôi phạm lỗi gì?”
Phó Kinh Châu không trả lời.
Vài giây sau, hắn đột nhiên nhăn mi lại, quay đầu đi.
Khương Nam ngồi xổm trên mặt đất, dịch về phía trước càng nhanh, cậu cho phép bản thân bước xuống bậc thang: “Tôi đã phạm lỗi gì chứ?”
Ngữ khí cậu thâm trầm, sắc mặt thâm tình, gằn từng chữ một: “Tôi yêu anh, không biết phải làm sao.”
“Khương Nam.”
Phó Kinh Châu cười, nụ cười kia ngắn ngủi, duy trì gần một giây. Ngay sau đó thu liễm sắc mặt, lạnh mặt gọi cậu một tiếng, giọng nói không có một chút độ ấm.
Nhưng giọng nói hắn nghe rất êm tai, từng chữ môt nghe rõ ràng.
“Làm sao vậy?”
Phó Kinh Châu bỗng nhiên khom người, rũ mắt nhìn cậu, nhắc nhở: “Tin tức tố tiết ra ngoài.”
Khương Nam dại ra.
Cái quỷ gì?
Mỗi một chữ đều có thể nghe hiểu được, nối với nhau lại nghe không hiểu???
Thấy cậu không nói lời nào, Phó Kinh Châu tiếp tục nói: “Thuốc ức chế đặt ở tủ đầu giường, tối nay cậu ngủ ở chỗ này.”
Khương Nam ngơ ngác nói: “Vậy còn anh?”
“Tôi đi lầu 3.” Phó Kinh Châu trầm mặc một lát, lại nói, “Con người tôi hướng nội, tốt nhất không được tới lầu 3, nếu không tôi sẽ cho người đóng gói đưa người về Khương gia.”
Khương Nam: “??”
Mặt hắn không có biểu cảm gì, nhìn như ôn hòa nhắc nhở, kỳ thật đây là cảnh cáo.
Nói như thế là sao?
Một lần nữa định nghĩa hai chữ “Hướng nội”.
Phó Kinh Châu nói xong, không chờ Khương Nam trả lời, xe lăn chuyển động đi rồi.
“Từ từ.” Khương Nam vươn tay Nhĩ Khang: “Có chuyện lớn muốn nói.”
Xe lăn dừng lại, Phó Kinh Châu nghiêng mặt: “Nói.”
Khương Nam sống 23 năm, tuy rằng không luyến ái đàn ông nhưng tự nhận không phải thẳng nam sắt thép.
Đối với chuyện yêu đương đồng giới biết vô cùng ít, nhiều lắm biết vài tư thế cơ thể.
Tuy rằng chân Phó Kinh Châu què nhưng nhìn ra dáng người cường tráng hơn nguyên chủ, Khương Nam không chút do dự hô to: “Lão công.”
Phó Kinh Châu: “??”
Khương Nam da mặt dày, ánh mắt thoáng liếc qua phòng ngủ.
Đỉnh đầu treo đèn xa hoa, bên trái để quần áo, bên phải là phòng tắm, cùng với tây trang trên người từng giây từng phút nhắc nhở.
—— Trong đời thực, nỗ lực phấn đấu 588 năm, cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Có câu ngạn ngôn nói này, có tiền phải quý trọng.
Khương Nam nghĩ thầm, đây là tiểu bảo bối của cậu, không ai được đoạt.
Khương Nam nhìn một lượt, con ngươi phản chiếu bóng dáng Phó Kinh Châu, phảng phất trên người hắn tản ra kim quang, so tiền tài còn xán lạn hơn.
“Lão công, đêm xuân ngắn ngủi, để tôi hầu hạ anh ngủ.”
Phó Kinh Châu: “??”
Tạm dừng không đến nửa giây, hắn vô tình chuyển động xe lăn tới phòng ngủ, “Bang” một tiếng đóng cửa lại.
Khương Nam ngồi xổm mệt mỏi, người đi rồi, trực tiếp đặt mông ngồi dưới đất.
Cậu thử nói chuyện với hệ thống: “Xác định thật sự đã chết sao?”
771:【 Thời điểm trói định, ký chủ đã bị kéo đi hỏa táng. 】
Khương Nam cảm khái: “Quá tuyệt vời, còn có người nhặt xác giúp.”
771:【??】
Có phải nên nói, tâm thái ký chủ mới quá lạc quan.
Khương Nam nói: “Có phải bây giờ nên công bố nhiệm vụ?”
771:【?? Còn rất tự giác. 】
【 đinh! tuyên bố nhiệm vụ! 】
【1. Trợ giúp pháo hôi Khương Nam sống sót. 】
【2. Sửa chữa bug quyển sách. 】
Khương Nam xoa xoa chóp mũi: “Nhiệm vụ thứ nhất còn có thể lý giải, nhiệm vụ thứ hai sửa chữa như nào?”
771:【 Là như này, sau khi vai chính thụ trở về Khương gia, vì tình yêu mù quáng chuyển giao cổ phần công ty cho vai chính công Phó Tân Xuyên, dẫn tới Phó Tân Xuyên thâu tóm cổ phần, cuối cùng trở thành đại cổ đông, làm tập đoàn Khương thị sửa tên đổi họ. 】
【 Hành vi này bị người đọc cho là luyến ái não tàn, quá mức ích kỷ. Không chỉ như thế, nguyên phần sau hào quan vai chính quá lớn, tình yêu vĩ đại khiến người đọc cảm thấy không thoải mái. 】
【 Oán niệm nghiêm trọng ảnh hưởng tới thế giới hài hòa trong quyển tiểu thuyết, yêu cầu ký chủ tìm ra cốt truyện ẩn. 】
Khương Nam chậm rãi dựa vào trên giường.
Không biết đang suy nghĩ cái gì, nháy mắt trong phòng trở nên vô cùng an tĩnh.
Khương Nam ngửi được một mùi hương.
Nhàn nhạt.
Cậu theo bản năng ngửi ngửi, càng ngày càng rõ ràng.
Trong phòng tràn đầy hương hoa hồng ngào ngạt, giống như trồng vạn đóa hoa hồng.
771 nghiêm túc nói: 【 Ngửi được sao? 】
Khương Nam: “Vô nghĩa, mũi tôi bình thường.”
771 tạm dừng một giây.
Khương Nam là thẳng nam, phỏng chừng không tiếp thu được loại chuyện này.
771 nghĩ nghĩ, tính toán an ủi một chút: 【 Mùi hương này đặc biệt dễ ngửi, đúng không? 】
“Cũng được.” Khương Nam nói: “Nhưng tôi không quá thích khi ngủ ngửi mùi hương lạ.”
Cậu đứng lên, cầm thùng rác mới tinh ở mép giường, cần cù chăm chỉ ném khăn trải giường rải cánh hoa hồng vào thùng rác.
Rồi đem thùng rác nhét vào phòng quần áo.
Lưu hương quần áo miễn phí, get?
Khương Nam ngồi trở lại trên mặt đất, bắt đầu tự hỏi nhân sinh đại sự.
771: 【??】
Nó lâm vào trầm mặc quỷ dị, cuối cùng thở dài.
771 kiên nhẫn dò hỏi: 【Ký chủ xác định mùi hương là từ cánh hoa truyền đến sao? 】
Khương Nam nhìn chung quanh một vòng: “Bằng không từ chỗ nào?”
771 cố nén xúc động, cắn răng nói: 【 Cánh hoa đều cất trong phòng quần áo, nhưng bây giờ vẫn còn mùi hương, ngài không cảm thấy kỳ quái sao? 】
Khương Nam sờ sờ túi trên người, bắt đầu tìm kiếm di động nguyên chủ, thất thần trả lời nói: “Này là do mày không hiểu, không khí có tính bốc hơi, mùi hương sao có thể nói biến liền mất?”
771: 【?? Đây là muốn chọc người ta tức chết đúng không? 】
Khương Nam từ tây trang trong túi sờ đến di động nguyên chủ, tập trung nhìn vào: “Mọe nó, là táo 15 pro max?!”
“Quá đã!” Cậu lẩm bẩm tự nói, đột nhiên lại hỏi, “Vừa mới nói cái gì?”
771 cố nén lửa giận, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng phát hiện nó nhịn không nổi nữa.
Vì thế,
Thứ lần nữa ——
Điện lưu từ đầu ngón tay Khương Nam lan khắp người.
“Mẹ kiếp!”
Khương Nam khϊếp sợ nhìn thân thể trong gương, một đầu tóc hồng thẳng cứng vểnh lên trời.
“Mày điên rồi sao? 771!”
771 lạnh nhạt nhắc nhở: 【 Tự sờ sau cổ. 】
Khương Nam bán tín bán nghi duỗi tay sờ soạng một chút, đầu ngón tay mới chạm vào nhu bị bỏng: “Cổ nóng quá, là phát sốt sao?”
Cậu nhíu mày suy nghĩ một lát, cuối cùng ánh mắt ngừng ở trên đầu.
“Đã biết.”
771 có điểm cảm động: 【 Biết thì tốt. 】
Khương Nam vỗ tay chỉ vào trong gương: “Đều tại mày! Nướng chín cổ ông đây!”
771: 【??】
Nó sống không còn gì luyến tiếc mà trừng mắt nhìn trần nhà, cảm thấy tương lai thật thê lương bi ai.
Cũng tại lúc trói định, không có nghiên cứu rõ ràng, trói định một ký chủ ngốc.
Không gian bỗng nhiên vặn vẹo một chút, một cái bóng đen đột nhiên nhảy ra, Khương Nam híp mắt, miễn cưỡng thấy rõ ràng là một mao cầu màu đen.
Mao Cầu nhảy tơới sau cổ cậu, phun nước miếng: “Sờ lần nữa, cẩn thận sờ!”
Khương Nam một bên sờ một bên hỏi: “Thật thần kỳ, chân thân của mày là một quả bóng đen.”
Cậu dừng lại.
Bởi vì sờ đến một cái gì đó nhô lên.
Mềm mại, lại có chút nhiệt.
Khương Nam: “Đây là thứ gì?”
Cậu theo bản năng thu tay, chóp mũi cẩn thận ngửi ngửi đầu ngón tay, ngửi được một cổ mùi thơm dày đặc ngào ngạt.
Là hoa hồng.
771 nói: “Thân phận nguyên chủ trong túi văn kiện trên tủ đầu giường, tự mình đi xem,”
Trong túi văn kiện có giấy hôn thú đỏ rực, còn có bằng chứng thân phận.
Khương Nam không thèm nhìn tới giấy hôn thú, cầm lấy giấy chứng nhận thân phận.
—— Khương Nam, Alpha nam.
Tin tức tố: Hoa hồng.
“Alpha?” Khương Nam ngơ ngác lặp lại một lần: “Đây là thứ quỷ gì?”