Chương 19: Chờ mọi thứ kết thúc sẽ ly hôn



Tập đoàn Phó thị là đại gia tộc trăm năm, tổng công ty hơn ba mươi tầng cao ốc, trụ trung tâm Đế Đô, thuộc về kiến trúc tiêu biểu.

Ngày thường không ít võng hồng đều thích tới cửa tập đoàn Phó thị chụp ảnh, thuận tiện ca ngợi tập đoàn.

*võng phòng: nổi tiếng trên mạng

Hiện giờ là thời đại internet, tập đoàn Phó thị cũng sẽ không ngăn trở loại tuyên truyền có lợi cho công ty.

Tầng cao nhất là văn phòng tổng tài.

Phó Kinh Châu phê xong văn kiện cuối cùng, ấn huyệt Thái Dương, mới vừa khép lại văn kiện, di động đặt trên bàn phát ra âm thanh chấn động.

Thời gian này, chỉ có thể là tin nhắn trong diễn đàn công ty.

Phó Kinh Châu mở ra vừa thấy, hóa ra là lời mới kết bạn.

Đối phương có nick name là: Quên đi nàng.

“……”

Không cần nghĩ cũng biết đây là WeChat ai.

Phong cách này, vừa nhìn là biết ngay.

Phó Kinh Châu xoa trán, chấp nhận.

Mới vừa chấp nhận, đối phương gửi một nhãn dán thỏ con xoay vòng vòng, ngay sau đó móc ra một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp ướŧ áŧ.

Quên đi nàng: 【 Châu Châu 】

Quên đi nàng: 【 Biết tôi là ai sao? 】

Phó Kinh Châu ngẩn ngơ một lát, gửi dấu ba chấm.

Trong phòng khách sạn.

Khương Nam dựa trên giường, nhìn ba dấu chấm, nhịn không được cười cười.

Quên đi nàng: 【 Được, tôi biết anh nhớ tôi. 】

Phó Kinh Châu mơ hồ tưởng tượng ra bộ dáng Khương Nam cười rộ lên.

Cặp mắt trăng non híp lại, giống mèo nhỏ.

F: 【 Còn tiếp tục nói bậy thì kéo vào danh sách đen. 】

Khương Nam: 【 biết rồi. 】

Khương Nam quấy rầy vai ác xong, mở TV xem chương trình 《 Tôi tới giúp bạn vui vẻ 》, tính toán tìm hiểu phong cách chương trình này.

Khương Nam không biết, Phó Kinh Châu một mình trong văn phòng nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện, biểu tình có bao nhiêu bệnh trạng.

Trong văn phòng bật điều hòa mười bảy độ, hắn mặc áo sơ mi đen, càng thêm nổi bật làn da tái nhợt, trên mũi có mắt kính.

Phó Kinh Châu nhận thấy chính mình không quá thích hợp.

Chờ mọi thứ kết thúc, chờ hắn kế nhiệm trở thành chủ tịch tập đoàn Phó thị sẽ ly hôn Khương Nam.

Khương Thanh Dã không phải nhân vật dễ chọc.

Phó Kinh Châu chưa bao giờ mua bán lỗ vốn, càng không muốn đối đầu với Khương Thanh Dã, đợi sau này trả Khương Nam nguyên dạng về Khương gia là tốt rồi.

Trong giai đoạn trói buộc hôn nhân, hắn ném Khương Nam một bên, không cần bận tâm.

Nhưng hiện tại.

Hắn cùng Khương Nam nói chuyện phiếm, tâm trạng còn khá tốt.

Phó Kinh Châu trầm mặc một lát.

Văn phòng mở ra, ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, dừng ở trên người hắn.

Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.

Hắn bất động, không giống người sống.

...

Khương Nam xem một nửa, bị Chu Hạ kêu ra ngoài.

Khương Nam mở cửa, Chu Hạ đã thay đổi một bộ quần áo mới, tây trang nữ đơn giản màu đen, trên cổ tay đeo túi sách.

Khuôn mặt thon gầy, mắt một mí, lúc nhìn người khác xen chút cao ngạo.

Chu Hạ liếc Khương Nam một cái, nói: “Cho năm phút chuẩn bị, tổ tiết mục có liên hoan, lần này Thẩm An Bạch cũng tới.”

Khương Nam sửng sốt: “Người nọ cũng tới tham gia chương trình này?”

“Không phải.” Chu Hạ nói: “Chương trình này có một diễn viên, kêu Trần Đình, là sư ca Thẩm An Bạch, Thẩm An Bạch tới thăm ban.”

“Đã biết.” Thiếu niên biếng nhác kéo ngón trỏ chạm ngón cái, làm động tác oK.

Không đợi Chu Hạ nói thêm, đã đóng cửa lại.

Khương Nam lục lọi vali, phát hiện mang theo đều là áo thun quần jean, đau đầu che lại đầu.

Vừa ngóc đầu, 771 đang đứng ở mép giường nhìn chằm chằm.

Rõ ràng là một cục bông đen, Khương Nam lại nhìn ra dáng vẻ hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang từ trên người nó .

“Làm sao vậy?”

771 giơ tay không tồn tại: “Lần này nhớ cố lên nha.”

Khương Nam: “……”

Khóe miệng Khương Nam giật giật, ngón tay chọc chọc chính giữa mao cầu.

“Bẹp.”

771 quang vinh nằm trên giường.

Nó thẹn quá thành giận, chuẩn bị chích điện giật chết cái loại bất hiếu Khương Nam thì thiếu niên đã xách theo áo sơmi trắng, chậm rì rì vào phòng thay quần áo.

Ra tới trước, Khương Nam nhét 771 vào trong túi quần jean: “Thành thật một chút.”

771 không tình nguyện mà “A” một tiếng.

Ngoài cửa, Chu Hạ nhìn kim phút đi qua mười hai, đang muốn gõ cửa.

Đột nhiên cửa bị người từ bên trong mở ra.

Thiếu niên mặc sơ mi trắng, lúc nâng tay lộ ra cổ tay thon gầy tinh xảo.

Phía dưới bận quần jean đen, vạt áo sơ mi nhét trong quần jean, eo thon chân dài.

Tuy không phải mặc tây trang đứng đắn, nhưng so với khi nãy khá hơn nhiều.

Nhận thấy ánh mắt Chu Hạ, Khương Nam giải thích: “Không có mang tây trang, đều là áo thun quần đùi linh tinh, chỉ có áo sơ mi này thôi.”

Chu Hạ: “Khá xinh đẹp.”

Khương Nam không tin nhìn Chu Hạ.

Chu Hạ: “…… Làm sao vậy?”

“Không.” Khương Nam nói: “Không nghĩ tới từ trong miệng chị có thể nghe được lời này.”

Chu Hạ: “……”