Chương 17: Cho nên bây giờ từ biệt

Phó Kinh Châu thu lực đạo.

Ánh mắt hắn như đá hắc diệu thạch khóa chặt Khương Nam, thâm trầm lại mê người.

“Con người tôi ghét nhất người khác phản bội.”

Giọng hắn trầm trầm, phảng phất đang dụ hoặc, lại phảng phất kiểm tra người trước mặt có chân thành hay không.

Hắn nghiêm túc nhìn Khương Nam nói: “Hôn nhân của chúng ta chỉ duy trì một thời gian, trong lúc đó không được phản bội tôi, biết không?”

Khương Nam đại khái đoán được tâm tình hắn vì sao không tốt.

Thời gian này vai chính công Phó Tân Xuyên phụ trách tập đoàn Phó thị khu vực hải ngoại, nắm lấy một hợp đồng lớn, làm Phó lão gia rửa mắt nhìn.

Hợp đồng này vốn là của Phó Kinh Châu, hắn bị cấp dưới phản bội dẫn đến Phó Tân Xuyên đắc thủ.

“Đã biết, đã biết.”

Khương Nam phồng má, kiên trì vươn một bàn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ ở trên đầu hắn.

Động tác thật nhẹ, như là đang dỗ dành.

Phó Kinh Châu chớp mắt, buông tay khỏi cằm Khương Nam.

“Trở về đi.”

Khương Nam sửng sốt, hỏi: “Anh giống như động vật nhỏ, chẳng lẽ muốn liếʍ láp miệng vết thương sao?”

Khóe môi Phó Kinh Châu giật giật: “Lời này học từ ai?”

“A……” Khương Nam nghiêm túc tự hỏi: “Hà thúc đề cử cho tôi bộ tiểu thuyết bá tổng, hình tượng nam chủ như thế.”

“Ngoan.” Phó Kinh Châu vỗ vỗ đầu Khương Nam: “Ăn chút cám heo cho thông minh đi.”

Khương Nam chậm rãi đứng dậy: “Ngại quá, lợn rừng thích ăn cám, tôi chỉ thích xem bá đạo tổng tài yêu tiểu kiều thê.”

Phó Kinh Châu không chút nào ngoài ý muốn: “Tôi biết.”

Khương Nam quay đầu rời đi.

Đi hai bước, không biết nhớ tới cái gì, lại ngừng lại.

Khương Nam ôm cánh tay: “Có mua bánh nướng, nhớ phải ăn hết đó.”

Phó Kinh Châu ngơ ngẩn.

Chờ tiếng bước chân càng ngày càng xa, tới khi nghe không thấy nữa, hắn mới lấy lại tinh thần.

Nhìn hộp đóng gói màu hồng phấn đáng yêu trước mặt, hắn thong thả duỗi tay mở ra.

Đã lạnh, bánh nướng không còn ngon nhưng thời điểm mở ra, hắn vẫn có thể ngửi được hương vị ngọt ngào.

-

Talk show quay định kỳ vào thứ tư, tên đầy đủ 《 Tôi tới giúp bạn vui vẻ 》.

Sáng sớm thứ ba, Khương Nam mê mê màng màng mặc áo ngủ ngồi trên sô pha phòng khách.

Phó Kinh Châu từ thang máy ra tới thấy cảnh tượng này.

Khương Nam mặc áo ngủ bò sữa mới mua, lộ ra tay chân thon dài trắng nõn, vẻ mặt buồn ngủ, đôi mắt nửa híp, đầu rũ, như còn đang nằm mơ.

Phó Kinh Châu lên tiếng hỏi: “Mộng du?”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Khương Nam mở choàng mắt.

“Tỉnh rồi?”

Phó Kinh Châu nhàn nhạt gật đầu.

Khương Nam nói: “Ngày mai có công tác, chiều nay phải ngồi máy bay đi rồi.”

“Cho nên?”

“Cho nên bây giờ từ biệt.”

Khương Nam vui sướиɠ nói.

Mỗi ngày Alpha và Omega đều phải dán miếng che kín tuyến thể sau khổ, phòng ngừa tin tức tố lộ ra.

Khương Nam luôn quên chuyện này.

Mỗi lần ra cửa đều dán lên.

Nhưng hiện tại ở trong nhà.

Phó Kinh Châu không thích ở chúng với người làm, cho nên đúng 7 giờ tối mỗi ngày, toàn bộ người làm đều rời đi.

Hà thúc chăm sóc bọn họ vài ngày, sau đó về nhà cũ, hầu hạ lão gia.

Huống chi, Phó Kinh Châu là một beta.

Mọi người đều biết beta không cảm nhận được mùi hương tin tức tố.

Cho nên Khương Nam ở trong nhà rất yên tâm, thường xuyên quên dán tuyến thể.

-

Tối hôm qua Khương Nam ngủ rất sâu, cho nên trên người bọc một thân hương hoa hồng.

Mùi hương hoa hồng trên người Khương Nam nhiều thêm một ít vị ngọt trái cây.

Hầu kết Phó Kinh Châu giật giật.

Kỳ thật hắn có chút bực bội.

Người này có biết mỗi một câu, mỗi một tư thế, mỗi một cử chỉ, đều đang câu dẫn người?

“Hô ——” Phó Kinh Châu quay đầu thở ra một hơi thật dài.

Khương Nam gãi gãi đầu, tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.

Phó Kinh Châu đành phải trả lời: “Đã biết.”

Ngay sau đó Khương Nam cong lên cánh môi: “Hiếm khi dậy sớm như vậy, lại vội rồi.”

Phó Kinh Châu nhìn áo ngủ trên người Khương Nam, nhíu mày hỏi: “Vội cái gì?”

Khương Nam đứng lên, nghiêm trang trả lời: “Vội vàng ngủ nướng.”

Phó Kinh Châu: “…… Hẳn là rất bận.”

Khương Nam cùng hắn vẫy vẫy tay; “Nhanh đi làm đi.”

Một giấc ngủ thẳng đến buổi chiều, sau đó bị Chu Hạ gọi 800 cuộc điện thoại oanh tạc đánh thức.

“Ai đó?”

Đôi mắt thiếu niên híp lại, mơ hồ nói.

Chu Hạ rất bình tĩnh hỏi: “Hiện tại đang làm gì?”

Khương Nam: “…… Ngủ.”

Chu Hạ hít sâu một hơi: “Chuẩn bị hành lý, hai giờ phải có mặt ở cửa sân bay.”

Khương Nam mở to mắt: “Đột nhiên sửa thời gian?”

Chu Hạ giải thích “Tính toán tình cờ chung chuyến bay với Thẩm An Bạch, hắn gần đây đang nổi tiếng, khẳng định có không ít fans tới đón.”

“Thẩm An Bạch?”

Khương Nam chậm rãi lặp lại một lần, toàn bộ cơn buồn ngủ linh tinh đều tan hết.

Là vai chính thụ.

Chính là người Phó Kinh Châu tương tư đơn phương, yêu đơn phương, nghiêm túc thích tận hai năm.



Chu Hạ mang theo kính râm đứng ở cửa sân bay cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ.

Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Khương Nam, đột nhiên thấy một hình bóng quen thuộc lôi kéo vali đi tới.

Áo thun trắng, quần đùi đen, lộ ra cẳng chân thon dài trắng nõn.

Mũ lưỡi trai màu đen che khuất đầu tóc hồng lóa mắt, trên cổ treo một cái gối hình chữ U, trong miệng ngậm một túi sữa bò.

Chu Hạ sững sờ tại chỗ.

Cho rằng nhận sai người.

Khương Nam một năm trước rõ ràng sở hữu một gương mặt thần nhan, lại không khơi dậy nổi.

*Thần nhan: Nhan sắc xứng đáng phong thần, đẹp vượt qua loài người

Hiện giờ người nọ sải bước đi tới tiêu sái tản mạn, có phong phạm minh tinh.

Ngắn ngủn vài phút, đã có vài nữ sinh trẻ tuổi trộm đánh giá Khương Nam.

Khương Nam dừng lại trước mặt Chu Hạ, hút một ngụm sữa bò: “Đi.”

Chu Hạ sửng sốt, cũng không rảnh mắng cậu.

Thẳng đến khi hai người lên máy bay mới nói: “Cậu…… Bị đoạt xá?”

Khương Nam kéo mũ hướng lên trên khảy khảy: “Bị ngươi phát hiện?”

“Tốt lắm.” Thiếu niên thiệt tình thở dài: “Không gạt ngươi, ta là gián điệp ngoài hành tinh. 《 tam thể 》 ngươi hẳn là xem qua rồi, địa cầu phát ra tín hiệu cầu cứu tinh cầu, là ta cố ý tới cứu vớt loài người.”

“Cho nên về sau gọi ta là đấng cứu thế.”

Khóe miệng Chu Hạ co giật: “…… cậu vẫn nên ngủ tiếp đi.”

Khương Nam lắc đầu: “Đã tỉnh ngủ.”

Chu Hạ không quản Khương Nam, mở máy tính xử lý một phần công việc.

Chờ hợp đồng sửa xong, Chu Hạ quay đầu nhìn thoáng qua Khương Nam.

Khương Nam đang lướt video ngắn.

Toàn bộ video đều liên quan đến một người

Thiếu niên mặc một thân Hán phục màu lam, đứng ở sân khấu nhảy múa.

Vòng eo mềm mại, tươi cười điềm đạm, khiến người ta chú ý nhất là cặp mắt hoa đào.

Khóe mắt nhiễm một tầng hồng nhạt.

Vừa nhấc tay, ống tay áo tung bay, nhẹ nhàng quay đầu lại, đuôi mắt nhẹ nhàng cong lên ý cười.

Đâu chỉ là tâm động.

Chu Hạ: “Đang xem Thẩm An Bạch?”

“Ừm, tùy tiện nhìn xem.” Khương Nam nói.

Chu Hạ ôm cánh tay, nói: “Thẩm An Bạch cũng coi như là dẫm lên cậu thượng vị.”