Chương 16: Thanh niên thời đại mới

Xong việc, Khương Nam nên gọi xe về nhà.

Đột nhiên nhớ tới lúc xuyên tới thế giới này chưa từng dạo qua, vì thế quẹo trái đi cửa hàng mua mũ lưỡi trai đen.

Một đầu tóc hồng dễ chú ý, còn ngại hot search dầu mỡ đang treo trên mạng.

Thế giới trong sách không khác trình độ khoa học kỹ thuật thế giới thực mấy, có rất nhiều cửa hàng ăn uống giống tên.

Khương Nam dạo một nửa thì mệt mỏi, nhìn tiệm trà sữa một vòng, theo thói quen xoay người tính mua kem tuyết.

Đột nhiên nhớ ra giờ mình đã là kẻ có tiền.

Vì thế cậu sung sướиɠ quay đầu, đi vào cửa tiệm trà sửa.

Bỏ 24 đồng mua một ly trà sữa.

Thời gian này khách hàng không nhiều, cậu đứng ở quầy bán đợi một chút.

Mũ lưỡi trai một màu đen nhánh, bên sườn in chữ h, là kiểu thiết kế giản lược. Mũ ép rất thấp, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong viền cằm cùng chiếc mũi tinh xảo.

Từ tóc mai có thể thấy màu tóc hồng nhạt mà mũ che không hết.

Người phục vụ đưa qua trà sữa, nhịn không được đánh giá nhiều thêm vài lần.

Này là khí chất soái ca đó.

Khương Nam xách theo trà sữa ra cửa, xé tầng bao nilon bên ngoài ống hút, cắm ống hút vào uống một ngụm.

771 nghiêm túc nhìn cậu uống xong, nhịn không được hỏi: “Thế nào? Thế nào?”

Khương Nam nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Nói như thế nào đây? Là hương vị trà sữa.”

771 chán nản: 【 nói như không nói. 】

-

Khương Nam trở lại hoa viên Cảnh Hà đã là 9 giờ tối.

Không trung đen nhánh một mảnh, trong hoa viên đèn đuốc sáng trưng.

Quanh khu biệt thự có một dòng sông nhỏ uốn lượn khúc chiết, đèn đường chói lọi chiếu xuống, sóng nước lóng lánh.

Khương Nam đẩy cửa ra, mơ hồ ngửi được mùi thuốc lá.

Nhàn nhạt, so với thuốc lá bình thường dễ ngửi hơn nhiều.

Trong phòng khách không có bật đèn, chỉ có thể thấy trên sô pha có bóng người, cùng với đầu thuốc đỏ.

“Rắc.”

Khương Nam ấn chốt mở.

Phòng khách sáng lên.

Đèn treo thủy tinh sáng ngời, hắt xuống tròng mắt đen nhánh của người nọ.

Phó Kinh Châu híp mắt nhìn, cánh môi tái nhợt ngậm một điếu thuốc, hắn ngồi ở trên sô pha, xe lăn ở bên cạnh.

“Đã trở về?”

Giọng hắn khàn khàn, có chút gợi cảm.

“Ừm.”

Khương Nam cảm thấy tâm tình hắn không tốt, xem như không có việc gì thay dép lê, đặt bánh nướng đã nguội lên bàn trà rồi nhanh chân chạy trốn.

Mới đi một bước, phía sau đột nhiên truyền đến hai chữ ngắn gọn: “Lại đây.”

Ngữ khí bình thản, giống như gọi chó.

Khương Nam banh cằm.

Trong lúc 771 cho rằng cậu sẽ không nghe lời, Khương Nam ngoan ngoãn ngồi xuống: “Bảo bối, tâm tình không tốt sao?”

Phó Kinh Châu không trả lời, ngược lại hỏi: “Hôm nay đi nơi nào? Muộn như vậy mới trở về?”

Khương Nam: “Đi gặp quản lý bàn chương trình thực tế, sau đó lại đi dạo vài vòng, đúng rồi, tuần sau có khả năng phải đi Hải Thành một chuyến.”

Đối với thông báo, Phó Kinh Châu dụi tắt tàn thuốc, một tay chống cằm, để ý nghe.

Người đàn ông này lớn lên rất đẹp, ngũ quan mỗi một chỗ đều gãi đúng chỗ ngứa, cấm dục phong nhã, có thể đổi thân áo cà sa ra cửa diễn hòa thượng tuấn mỹ.

Đặc biệt là đuôi mắt có nốt lệ chí đỏ thắm, càng thêm đa tình phong lưu.

Lúc an tĩnh nhìn chằm chằm, Khương Nam bắt đầu sinh bất mãn.

Dựa vào nhan sắc này, nhìn thế nào cúng thấy là vai chính công???

“Bàn chương trình ở đồn công an?”

Phó Kinh Châu từ từ mở miệng.

Một câu đơn giản khiến tính toán trong lòng Khương Nam đều biến mất.

Mọe!

Cực khổ cất giấu bí mật, thế nhưng Phó Kinh Châu đã biết!!

Khương Nam gãi mũi, có chút xấu hổ: “Sao lại biết?”

Phó Kinh Châu không đáp lời, rũ mi.

Khương Nam giận dữ: “Phái người theo dõi tôi?”

“Không phải theo dõi, là bảo vệ.” Phó Kinh Châu nói.

Trong lòng Khương Nam toát ra một chút vui sướиɠ.

“Tôi có vệ sĩ?”

Phó Kinh Châu nhìn cậu vui mừng ra mặt, cánh môi nhịn không được thoáng cong lên: “Cao hứng?”

Sao có thể không cao hứng?

Rốt cuộc cũng hưởng thụ đãi ngộ hào môn.

Xuyên vào sách này cũng đáng giá!

Khương Nam nỗ lực nhịn cười, má lúm đồng tiền bên khóe môi càng thêm rõ ràng.

“Tìm thời gian, đi chào hỏi vệ sĩ một tiếng.”

“Tùy.” Phó Kinh Châu nói: “Còn chưa trả lời, sao lại vào đồn công an?”

Khương Nam nói lắp: “Làm người tốt chuyện tốt.”

Chuyện ở đồn công an không thể để những người khác biết.

Phó Kinh Châu cười nhạo: “Còn rất thiện lương.”

Khương Nam vỗ vỗ ngực, nói: “Thân là thanh niên thời đại mới, vì quốc gia tốt đẹp vì xã hội văn minh, là việc nên làm.”

Một thân chính khí lẫm liệt……

Phó Kinh Châu á khẩu không đáp lời được.

Khương Nam cao hứng trong chốc lát, biết Phó Kinh Châu tìm vệ sĩ theo bảo vệ, tốt bụng hỏi một câu: “Làm sao vậy? Tối nay nhìn không vui mấy.”

Phó Kinh Châu trầm mặc một lúc lâu, duỗi tay bóp chặt cằm Khương Nam.

Khoảng cách gần, hắn nghe thấy hương hoa hồng nhàn nhạt.

“Khương Nam.”

“Hả?”

Phó Kinh Châu chậm rì rì hỏi: “Tôi đối với cậu có tốt không?”

Những lời này quá đột ngột chưa kịp phòng ngừa.

Khương Nam nghiêm túc tự hỏi một chút.

Tuy rằng miệng vai ác có chút độc có chút tiện nhưng cho ăn, cho uống, còn cho cậu ở biệt thự lớn như này.

Thật sự tốt dã man.

Khương Nam nghiêm túc, không có phát hiện hắn trầm tư, ánh mắt đã càng ngày càng lạnh.

Thậm chí ý cười nhợt nhạt bên môi đều trở nên âm u.

Khương Nam nói: “Khá tốt nha, chỉ là đam mê của anh không bình thường.”

Phó Kinh Châu: “Chỗ nào không bình thường?”

Khương Nam hít hít má thịt, tránh thoát ngón tay Phó Kinh Châu.

“Ví dụ như…… Thích bóp cằm nói chuyện.”

Phó Kinh Châu: “……”

Hắn không nói gì vài giây, lùi tay về.

Kết quả ngón tay bị Khương Nam nửa đường bắt lấy.

Lòng bàn tay thiếu niên ấm áp, làn da tinh tế bóng loáng.

Khương Nam đặt ngón tay Phó Kinh Châu lên cằm mình: “Nhưng tôi tôn trọng đam mê của anh, có thể tiếp tục bóp cằm nói chuyện.”

Phó Kinh Châu rũ mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt hổ phách của Khương Nam.

Thanh triệt, giống dòng suối sạch sẽ.

Từ ánh mắt có thể thấy tất cả hình ảnh đảo ngược đều là hắn.

Phó Kinh Châu ngẩn ra.

Ngón tay dán lên hầu kết thiếu niên, có thể cảm nhận được Khương Nam khẩn trương run rẩy.

Phó Kinh Châu đột nhiên cười.

“Còn biết phối hợp?”

Trong lòng Khương Nam tự nhủ, anh là vợ tôi, không phối hợp với anh thì phối hợp ai?

Ngại Phó Kinh Châu sĩ diện, không thích người khác kêu hắn là vợ.

Khương Nam đành phải nói: “Chúng ta đều kết hôn, đương nhiên phải sủng anh đối với anh thật tốt.”

Phó Kinh Châu không nói một lời.

Hắn lẳng lặng nhìn Khương Nam.

Hôm nay độ ẩm không tính thấp, Khương Nam ở bên ngoài chạy một ngày, chảy đầy mồ hôi, hiện tại nhìn không thấy nhưng tóc hồng trên trán còn ướt dầm dề.

Đồng tử màu hổ phách kia rất chân thành.