9 giờ sáng tại quán cà phê, người tới không tính nhiều.
Khương Nam quét một vòng, loại trừ bàn hai người, loại trừ đàn ông, cũng chỉ còn người phụ nữ ngồi trong góc mặc trang phục công sở.
Người nọ cũng đang nhìn cậu.
Khương Nam đi qua, mới vừa ngồi xuống ghế sô pha, người đối diện phun ra một câu: “Làm hơi nhiều?”
Khương Nam kinh ngạc nhìn về phía Chu Hạ.
Không đợi cậu nói chuyện, người nọ đã nói: “Chỉnh khá xinh đẹp.”
Khương Nam nhàn hạ dựa vào lưng ghế sô pha, từ trong tay người phục vụ nhận thực đơn, gọi một ly cà phê: “Thêm đường, thêm một cái bánh nướng.”
Chu Hạ: “Khống chế một chút đi, đừng mập lên.”
Khương Nam: “Không phiền chị nhọc lòng.”
Khương Nam nhìn thoáng qua Chu Hạ trước mặt uống cafe đá kiểu Mỹ, cười cười: “Tôi còn trẻ, sự trao đổi chất tương đối tốt, không dễ béo.”
Chu Hạ: “……”
Nhãi ranh.
Khắc chế một bụng khí nóng, đưa hợp đồng.
“Lần này tổ chương trình mời một kỳ, báo giá mười lăm vạn, đến lúc đó chuẩn bị một chút, còn phải xuất phát đến Hải Thành.”
Vốn dĩ cho rằng Khương Nam sẽ lập tức đáp ứng, kết quả đối phương nghiêm túc lật xem hợp đồng.
Chu Hạ ôm cánh tay, cười lạnh nói: “Đọc hiểu sao?”
Khương Nam nghĩ thầm, vừa lúc đυ.ng phải chuyên ngành.
Xem xong một lần, cuối cùng chỉ vào điều lệ hợp đồng: “Sửa lại đi, nguy hiểm nên để tổ chương trình gánh vác.”
Chu Hạ nghe vậy, sắc mặt có điểm khó coi, không nghĩ tới thật sự nhìn ra.
“Đã biết.” Chu Hạ lên tiếng.
Bên tổ chương trình ỷ vào tiểu minh tinh không văn hóa, cũng không có luật sư nên cố ý tăng thêm điều lệ.
Chu Hạ híp mắt, nhìn Khương Nam ăn bánh vui vẻ, hỏi một tiếng: “Nửa năm qua làm cái gì?”
Khương Nam thuận miệng đáp: “Kết hôn.”
“Cái gì?”
Đồng tử Chu Hạ đảo như động đất.
771 tuy rằng không đưa hết ký ức nguyên chủ.
Nhưng nguyên chủ có viết nhật ký.
Thời điểm nguyên chủ vào giới giải trí, cả nhà đều không đồng ý, cũng không chống lưng nâng đỡ.
Nguyên chủ phi thường cứng đầu, tự ý báo danh chương trình sống còn ra mắt nhóm nhạc nam, nhờ vào khuôn mặt thuận lợi tiến vào.
Chỉ tiếc, không có tài nghệ, EQ cùng chỉ số thông minh đều không ra sao, không có nhiệt. Còn bị ông chủ công ty nào đó nhìn trúng, bởi vì không chịu quy tắc ngầm nên đóng băng hoạt động.
Môi Chu Hạ run run: “Cha mẹ đều đồng ý?”
Khương Nam “Ờ" một tiếng, tiếp tục vùi đầu ăn.
Mềm mềm, ngọt ngọt.
Khương Nam rất thích.
“Cũng đúng, cha mẹ đối xử bất công...” Từ hồi ức Chu Hạ nhảy ra lời Khương Nam đã từng nói.
Khi đó Khương Nam mới vừa vào giới giải trí, Chu Hạ tay mắt lanh lẹ chọn trúng.
Khi đó cảm thấy thiếu niên này lớn lên đẹp, nhất định nổi tiếng.
Lần đầu tiên nhìn thấy Khương Nam, cậu ta không thích nói chuyện, ánh mắt âm u.
Nói trong nhà làm ăn buôn bán, cha mẹ luôn thiên vị anh trai, không cho cậu ta làm chuyện mình thích.
Thời thế thay đổi, hot search hắc hồng mang tới nhiệt độ.
Tiếng xấu đã truyền xa, từ nay về sau chỉ có thể đi con đường hắc hồng.
Trừ phi kỳ tích xuất hiện.
Khương Nam không tỏ ý kiến, uống xong cà phê, sau đó nói: “Chờ điều lệ sửa xong rồi, gửi cho tôi xem lại.”
Chu Hạ: “Được.”
“Cho tôi địa chỉ.”
“Số 6 hoa viên Cảnh Hà.”
Mọi động tác Chu Hạ đều đình chỉ, nháy mắt một cái hoài nghi lỗ tai chính mình.
“Nói cái gì?” Giọng điệu Chu Hạ có chút không tin: “Hoa viên Cảnh Hà?”
Cả nước đều biết hoa viên Cảnh Hà là khu người giàu, phong thuỷ tốt, phong cảnh đẹp, tùy tiện chọn một căn đã mấy trăm triệu.
Người nơi này không thể chỉ dùng tiền để hình dung, mỗi người đều là con cháu vọng tộc mới có thể chuyển vào sống.
“Ừ.” Khương Nam gật đầu.
Chu Hạ hoảng hốt nói: “Đừng có đùa?”
“Tôi không nói giỡn.” Khương Nam xua xua tay.
Chu Hạ: “Cậu mua nổi sao?”
Khương Nam nói: “Tôi mua không nổi nhưng vợ tôi mua nổi.”
Chu Hạ dừng lại.
Nhìn từ trên xuống dưới quét một vòng, dò hỏi: “Ăn cơm mềm?”
Da mặt Khương Nam siêu cấp dày: “Không được sao?”
“Được.”
Chu Hạ lăn lộn giới giải trí nhiều năm, chuyện dơ bẩn gì cũng thấy, đối chuyện này không trách.
Rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, nói: “Dấu kín là được, đừng để bị chụp trúng.”
Khương Nam gật đầu.
Trước khi rời đi, ánh mắt Chu Hạ dừng trên áo thun màu trắng của Khương Nam.
Sau đó nói: “Tôi nhớ trước kia thích màu mè, sao lại mặc đơn giản như này?”
Khương Nam ấn một cái lên hình Hiệp Sĩ Heo chính giữa áo.
Khương Nam túm góc áo rồi thả, tính co duỗi rất tốt, nhìn qua là biết hàng chất lượng cao
“Thoải má, không thể sao?”
“Thay đổi.” Chu Hạ không hề lưu tình ném xuống những lời này rồi mang kính râm rời đi.
Trừ bỏ nhân phẩm, Chu Hạ là kiểu phụ nữ công việc điển hình.
Chu Hạ là beta, không ảnh hưởng bởi tin tức tố, một năm 365 ngày, mỗi một ngày đều liều mạng làm việc.
Khương Nam ngồi tại chỗ, duỗi tay nhận phần bánh nướng người phục vụ mang tới.
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua áo thun trắng in hình Hiệp Sĩ Heo.
Ngày hôm qua lướt Douyin ngẫu nhiên thấy, liếc mắt một cái đã in thật sâu vào trong đầu.
Cậu đối cái áo này nhất kiến chung tình.
Ngày hôm qua hàng chuyển phát nhanh vừa đưa tới.
“Chậc.” Khương Nam: “Thật đẹp.”
Nghĩ ngợi, cậu cảm khái nói: “Thật lạ, lần đầu tiên nhìn thấy có người ghét bỏ chính mình.”
771 nhớ tới đồ ngốc Khương Nam đặt biệt danh WeChat Chu Hạ, đột nhiên đã hiểu.
Hệ Thống nhịn không được nói: 【 Ăn nữa sẽ mắc bệnh tiểu đường. 】
【 Mày thì biết cái gì? 】 Khương Nam nói: 【 đây là đồ mang cho bảo bối. 】
771 có điểm ngoài ý muốn: 【 không nghĩ tới cậu đối với vai ác rất để bụng. 】
Khương Nam nhướng mày: 【 so với quả cầu máu lạnh vô tình, thì ông đây tốt hơn. 】
771 a một tiếng: 【 chủ hệ thống nói là một hệ thống phải lạnh lùng, ký chủ mới sợ. 】
Khương Nam nhớ tới 771 nhào vào xem chung douyin, hai tay ngắn ngủn ngọ nguậy.
Nói như thế nào đây?
Một lần nữa định nghĩa lại hai chữ “lạnh lùng”.
【 Ngày thường 998 ngu xuẩn thích cười hì hì, cho nên mới bị ký chủ bắt nạt. 】771 ở trong không gian xoa cánh tay: 【 Bổn hệ thống không dễ bị bắt nạt đâu! 】
Khương Nam nói cho có lệ: 【 Thật là lợi hại nha. 】