Xe công ty đậu trước cửa biệt thự.
Tài xế là một ông chú trung niên cắt cái đầu Địa Trung Hải, chính giữa trọc lóc phản chiếu ánh sáng.
Khương Nam chui vào ghế sau, nói: “Đi thôi.”
Tài xế nhiệt tình dào dạt gật đầu.
“Đây là lần đầu tiên tới khu nhà giàu xa hoa như này.” Tài xế đưa cho cậu quả táo, một bên nói chuyện.
Khương Nam ngồi ghế sau lễ phép lên tiếng.
Sau đó từ trong túi móc ra tai nghe Bluetooth rồi đeo lên.
Tài xế lại nói: “Không phải nhà hào môn đều có tài xế riêng sao?”
“Gây lộn với cha mẹ hả?”
“Nhà cậu trong tiểu khu này thật xa hoa. Bên ngoài đều truyền, không phải 3 đời giàu sang thì không đặt chân vào nổi.”
Khương Nam chỉ muốn an tĩnh nghe nhạc, không nghĩ tới tài xế lại nói nhiều như vậy.
Cậu tạm dừng nhạc, sau đó nói: “Tôi mới vừa gϊếŧ người xong.”
Thân xe đột nhiên chấn động.
“Cái gì?”
Vẻ mặt tài xế hoảng sợ nhìn qua.
Khương Nam nói: “Nhà nghèo, vì kiếm tiền mới vào giới giải trí, đáng tiếc vì lớn lên quá soái, bị nhà làm phim coi trọng. Chờ tôi uống say mang về nhà riêng, mới giải quyết xong ra đây nè.”
Tài xế san tĩnh như gà.
Đến tiếng hít thở đều nhẹ.
Khương Nam vừa lòng, mang tai nghe Bluetooth lên bắt đầu nghe nhạc.
771 ồn ào nói: 【 Sao lại gạt người? 】
Khương Nam: 【 Không có gạt. 】
Cậu bổ sung: 【 Ra bên ngoài, thân phận tự mình tạo. 】
Lúc xe taxi dừng lại, Khương Nam theo thói quen nói một câu: “Vất vả rồi!”
Nói xong, cậu đẩy cửa xe.
Một chân mới vừa dẫm lên mặt đất, hai cảnh sát mang theo côn điện, vẻ mặt nghiêm túc nhìn cậu.
Khương Nam lùi chân về sau.
Một lần nữa ngồi vào trên xe, lúc cửa xe đóng lại, tài xế run run.
Khương Nam nói: “Khẳng định là do phương thức mở cửa không đúng lắm.”
Ôm một tia chờ mong, lại lần nữa mở cửa.
Cảnh sát như cũ nhìn cậu.
Giọng nói Khương Nam từ cổ họng chậm rãi nghẹn ra: “Tài xế, có phải đi nhầm địa chỉ?”
Lúc này tài xế mới có phản ứng.
Tài xế nhanh chóng cởi bỏ đai an toàn, mở cửa chạy ra ngoài.
Bụng bia tung ta tung tăng chạy đến phía sau hai cảnh sát.
Thân hình hai cảnh sát cao gầy đĩnh bạt, che không được ông chú béo.
Tài xế run run, vỗ tay chỉ vào Khương Nam: “Hai anh cảnh sát, chính là cậu ta, chính miệng thừa nhận gϊếŧ người.”
Khương Nam: “……”
Nếu trầm mặc có âm thanh, nhất định đinh tai nhức óc.
771 e sợ thiên hạ không loạn mà cười rộ lên.
-
Khương Nam ra cửa mặc áo thun in hình hiệp sĩ heo, nhìn qua giống sinh viên có vài nét trẻ con.
Chính cậu cũng không nghĩ tới, hôm nay ra cửa sẽ đến Cục Cảnh Sát.
“Nói lung tung thôi, tôi không có gϊếŧ người.” Trong ánh mắt Khương Nam mang theo mười phần chân thành.
Tài xế sờ sờ bụng, nói: “Nói dối, lúc ở trên xe nói đặc biệt nghiêm túc.”
Khương Nam bị chọc điên: “Nếu thật sự gϊếŧ người, đáng lẽ phải chạy, có lý gì đi nói với người khác?”
Tài xế nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Tội phạm gϊếŧ người đều thích cùng người khác thổ lộ sự thật, đây là manh mối phá án.”
Khương Nam sửng sốt vài giây, sau đó khiêm tốn thỉnh giáo: “Cao kiến là từ đâu ngộ ra?”
Tài xế ôm bụng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu trọc lên: “Phim phá án.”
“Bạch bạch bạch bạch ——” Khương Nam vỗ tay: “Quá trâu bò, đi lái xe thuê quá đáng tiếc.”
“Không đáng tiếc, không đáng tiếc.” Tài xế xua xua tay: “Đều là vì nhân dân phục vụ thôi.”
Hai người ngươi tới ta đi nói nửa ngày, cuối cùng cảnh sát phát hiện chỉ là hiểu lầm.
Sau khi viết đơn giải trình, hai người liền rời đi.
Ra cục cảnh sát, tài xế sờ trán: “Ngại quá anh bạn nhỏ.”
“Như vậy đi, chở cậu đi miễn phí một chuyến.”
Khương Nam tính toán chối từ một chút, nghe được hai chữ “Miễn phí”, lập tức quay đầu lên xe: “Đi thôi.”
-
Trung tâm thành phố, trong quán cà phê.
Người phụ nữ son môi đỏ, mặc một thân vàng nhạt, ngồi vị trí trong góc.
Trước mặt bày một ly cà phê.
Người nọ tựa hồ đang đợi người, chờ đến cà phê đều lạnh.
Liếc mắt đồng hồ trên cổ tay một cái, nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi.
Móc di động ra, bùm bùm đánh chữ.
“Đô đô đô……”
Lúc Khương Nam xuống xe, di động vẫn luôn nhảy ra tin nhắn.
Cậu cúi đầu, thấy Hiệp Sĩ Heo đã gửi hơn N tin nhắn.
Cậu không thấy, trực tiếp nhét điện thoại vào trong túi.
771: 【 Sao không xem? 】
Khương Nam: 【 Trăm phần trăm không phải lời hay, ai lại tự mình làm đôi mắt cùng đầu óc? 】
Chu Hạ không nhận được tin nhắn, mặt đều biến tái, đang muốn cầm di động đi ra ngoài gọi điện thoại mắng chửi người.
Có người đẩy cửa tiến vào.
Thiếu niên thân cao chân dài, màu da rất trắng, một đầu nhuộm hồng nhạt, áo thun màu trắng phối hợp quần jean đen, thân hình thon gầy đĩnh bạt.
Chu Hạ khống chế không được nhíu lông mày.
Thói quen nghề nghiệp trên dưới đánh giá thiếu niên một lần.
Cao ít nhất 1 mét 8, không thể là Omega, nhìn không ra là Alpha hay Beta.
Ngũ quan lớn lên hết sức đẹp, có điểm quen mắt.
Thiếu niên nhìn chung quanh một vòng, ánh mắt định trên người Chu Hạ, cất bước đi tới.
Ngắn ngủn nửa phút, Chu Hạ thình lình nhận ra.
Là Khương Nam.
Ánh mắt Chu Hạ kinh ngạc.
Chu Hạ nửa năm không thấy Khương Nam.
Lần trước Khương Nam chọc nhà làm phim, bị phong sát. Chu Hạ từ trước đến nay là người đặt lợi ích lên đầu, sẽ không đem chờ mong đặt ở trên người Khương Nam.
Sớm đã đem Khương Nam vứt ra sau đầu, nếu không phải lần này vì video phun tào kia lên hot search, Khương Nam có nhiệt độ, vài gameshow gửi lời mời, Chu Hạ sẽ không liên lạc Khương Nam.
Nửa năm không gặp, người này biến hóa không nhỏ.
Trước kia Khương Nam luôn rũ đầu, không cho ai sắc mặt tốt, khí chất tối tăm, EQ thấp, mỗi lần nói một câu đều khiến không khí tẻ ngắt.
Nhưng hiện tại vừa thấy, cậu ta lười biếng như giáo thảo bất cần đời trong trường học, nhìn qua có hảo cảm hơn nhiều.