Chương 1: Đó đều là nước miếng của anh tôi giữ lại đấy



[Phát hiện ký chủ mục tiêu…]

[Tích tích - bắt đầu trói định…]

[Trói định thành công!]

[Đinh! Hoan nghênh ký chủ Khương Nam, hệ thống 771 vì ngài phục vụ!]

[Chúc ngài xuyên sách vui vẻ!]

Một trận sóng âm kỳ quái kéo dài, trước mắt Khương Nam xuất hiện một khung cảnh không thể tưởng tượng nổi.

Trong phòng ngủ trang hoàng xa hoa, một nam nhân ngồi trên xe lăn mặc tây trang đen, từng đường may tỉ mỉ phác họa ra vai rộng eo thon.

Đầu gối hắn đắp một tấm thảm màu xám, sườn mặt tuấn tú, rũ mi xuống tựa Bồ Tát thương xót chúng sinh, có một loại mỹ cảm vượt xa loài người.

Ánh mắt Khương Nam dừng ở trên người đối phương, bị gương mặt kinh diễm kia mê hoặc đến ngây ngốc.

Rất nhanh, lực chú ý của cậu đã bị thiếu niên đối diện hấp dẫn.

Đối phương mặc tây trang trắng, thân thể thon gầy đĩnh bạt, nhuộm một đầu tóc đau mắt, thậm chí lỗ tai còn đeo khuyên tai.

Rất giống mấy thằng đầu bò đầu bướu.

Giờ phút này thiếu niên đầu bò đầu bướu đang nhảy nhót lung tung, dựng thẳng ngón trỏ lên chỉ vào nam nhân trên xe lăn, trong miệng lải nhải: “Phó Kinh Châu, tên què từ đâu chạy ra dám đòi cưới ông đây?? JJ cương lên được không?”

Khương Nam sợ ngây người, miệng há to hình chữ “o”, theo bản năng nhìn về phía nam nhân ngồi trên xe lăn.

Sắc mặt hắn không đổi, có lẽ nghe nhiều mấy lời khó nghe thành ra miễn dịch hoặc là tính toán trả thù.

Khương Nam thoáng nhìn đáy mắt nam nhân âm trầm, yên lặng cầu nguyện cho thiếu niên.

Dùng ngón chân nghĩ cũng rõ, về sau nhóc con này xong đời rồi!

Trong lúc cậu đang bi ai thay nhóc con, đối phương đột nhiên quay đầu, vào giờ phút này Khương Nam thấy rõ mặt đối phương.

Lông mi đen nhánh, cánh môi đẫy đà đỏ thắm, mắt hạnh tròn vo, mặt mũi sạch sẽ, làn da trắng nõn.

Khương Nam há miệng chữ “o” càng lớn hơn nữa.

Lớn lên giống cậu như đúc!

Hồi tưởng lại sóng âm kỳ quái mới nãy, trong lòng Khương Nam bỗng nhiên hiện ra một ý xấu.

Xuyên xách?

Không có khả năng!

Xã hội dân chủ văn minh hài hòa tự do bình đẳng công chính pháp trị??

Những lời này còn chưa nói xong, Khương Nam bị điện giật dọc theo xương sống sau lưng.

Đang muốn mắng chửi, thân thể bị cưỡng ép đối diện ánh mắt thâm thúy xa lạ.

Sắc mặt bình tĩnh nhưng đáy mắt mang theo sát ý hừng hực.

Khương Nam bị dọa đến mức đầu gối nhũn ra, mông chạm mặt đất.

Thật khủng khϊếp?? Cậu muốn về nhà??

[Không thể! Ngài ở trong thế giới hiện thực đã chảy máu não qua đời, hiện tại đây là cơ hội duy nhất sống sót.]

Khương Nam: “??”

Ông đây nguyền chết giám đốc, nguyền chết hệ thống tụi bây.

Hùng hổ xong, cậu lại lần nữa nhìn về phía Phó Kinh Châu.

Đôi tay nam nhân đặt trên bụng, mười ngón giao nhau, màu da trắng bạch, khớp xương rõ ràng dưới ánh đèn càng thêm nổi bật, phảng phất bao phủ một tầng tuyết trắng.

Khương Nam cười hai tiếng: “Ha ha ha ha ha??”

Cậu bò dậy, ánh mắt thâm tình nhìn về phía Phó Kinh Châu: “Bảo bối, mấy lời đó không liên quan đến tôi, chỉ cần là anh, cho dù là Plato tôi cũng nguyện ý.”

*Plato: Tên nhà triết học người Athens

“Không! Tôi lập tức yêu Plato!”

Lông mày Phó Kinh Châu cử động một chút, ngón trỏ bên tay trái nhẹ gõ lên mu bàn tay phải, sắc mặt không đổi tiếp tục nhìn cậu.

Hắn không nói, Khương Nam đành phải không ngừng cố gắng, cậu ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn Phó Kinh Châu: “Bảo bối, anh mau nói một câu đi mà!”

Phó Kinh Châu rũ mắt, khóe môi cong lên: “Cậu mắc bệnh tâm thần phân liệt hả?”

“??”

Lời này cũng quá ác.

Ở trong lòng Khương Nam cuồng nộ, trên mặt lại cười dịu dàng: “Bảo bối, anh thật tốt, còn biết nói giỡn.”

Phó Kinh Châu: “??”

Hắn hiếm khi nói không nên lời, hắn nhíu mi lại, ánh mắt mang theo vài phần tìm kiếm nhìn nhìn về phía Khương Nam.

Lúc này Khương Nam mới thấy rõ, bên đuôi mắt trái có một nốt lệ chí đỏ.

Khiến cả gương mặt có chút yêu dị.

Khương Nam phảng phất như bị 500 cây kim đâm, cả thân tê rần.

Cuối cùng cũng nhớ tới vì sao cảm thấy cái tên Phó Kinh Châu này rất quen thuộc.

Ba ngày trước, Khương Nam thật vất vả mới được cấp trên bóc lột sức lao động kia cho nghỉ cuối tuần, trước khi ngủ cậu đọc một quyển tiểu thuyết.

Khương Nam thích đọc tiểu thuyết, truyện ở rể hay tu tiên huyền huyễn đều thích.

《Sau khi thiếu gia thật trở về được cả nhà sủng nịch》

Tiểu thuyết này đứng đầu bảng xếp hạng.

Đọc cả đêm biểu tình từ chờ mong biến thành vặn vẹo khó hiểu.

Thẳng đến khi vai chính Thẩm An Bạch ôm nhau gặm miệng anh em tốt trên danh nghĩa, cậu mới phản ứng lại, đây là một quyển gay văn.

Khương Nam là điển hình kiểu người cho dù cơm có khó ăn cũng phải ăn xong, chịu đựng ghê tởm mà đọc hết

Quyển sách này tác giả viết 70 vạn chữ, còn có phần 2.

Phần một viết về vai chính Thẩm An Bạch ở giới giải trí đơn đả độc đấu gặp được chân mệnh thiên tử, sau đó gặp lại người nhà thất lạc.

Đó mới là tiểu thiếu gia Khương gia.

Khương Nam là bản lậu.

Khương Nam chịu đựng đầu ngón chân run rẩy, nhịn đau đọc 50 vạn chữ tiếp theo, đọc đến đoạn pháo hôi Khương Nam xuất hiện cậu phẫn nộ vứt luôn điện thoại.

Còn để lại một câu bình luận.

Chúc tác giả tối nay trợn tròn mắt đi vào giấc ngủ.

Trong quyển sách [Sau khi thiếu gia thật trở về được cả nhà sủng nịch], nếu nói Khương Nam là pháo hôi, như vậy Phó Kinh Châu chính là suất diễn vai ác siêu ác.

Mặc dù cha mẹ mất sớm, Phó gia phe phái nhiều vô kể, hai chân hắn tàn tật ngồi xe lăn vẫn cười ấm áp, nho nhã lễ độ.

Sau khi tốt nghiệp tiếp xúc sản nghiệp Phó gia, dùng đủ thủ đoạn áp chế đối thủ, là một doanh nhân trời sinh.

Tuy Khương Nam không có đọc đến cuối nhưng ở khu bình luận có độc giả mắng.

Phó Kinh Châu bị đá đè chết.

Con người không thể động đến hắn, tác giả liền viết thiên tai.

Năm tháng chông gai của hắn miêu tả bảy mươi vạn chữ.

Khương Nam nhìn về phía Phó Kinh Châu.

Phó Kinh Châu nhận thấy được tầm mắt cậu, lười nhác nâng mí mắt.

“Nhìn cái gì?”

“Không có.” Khương Nam lắc đầu.

Vừa rồi rõ ràng nhìn hắn, hiện tại lại không chịu thừa nhận. Đáy mắt Phó Kinh Châu lạnh lùng, đang muốn nói cái gì đó.

Khương Nam nghiêm túc hỏi hắn: “Có biết Thái Bình Dương không?”

Vẻ mặt Phó Kinh Châu không vui nói: “Tôi què chứ không phải đồ ngu.”

“Ha ha ha...” Khương Nam ngượng ngùng cười: “Đó đều là nước miếng của anh tôi giữ lại đấy.”

Phó Kinh Châu: “??”

Hắn an tĩnh vài giây, đầu ngón tay gõ gõ tay vịn xe lăn.

Rồi chậm rãi thở hắt ra.

Lúc trước nghe nói tiểu thiếu gia Khương gia ác độc khắc nghiệt, hiện tại gặp mặt lại thấy cậu ta rất ngốc.