Chương 54: Nhân ngư bị xẻ thịt, mổ bụng lấy nội đan (7)

Toa Dư nghe xong chỉ muốn cười.

Cơ Tuyết Vũ nhu nhược, thiện lương? Nàng ta nếu nhu nhược, thiện lương sẽ không ăn thịt Thuỷ Nguyệt Tịch.

Biết rõ bản thân dẵm vào máu thịt của người khác để sống sót, còn làm bộ không cố ý, thật sự quá ghê tởm!

Ở trong trí nhớ của Thuỷ Nguyệt Tịch, mỗi lần trước khi xẻo thịt của Thuỷ Nguyệt Tịch, nàng ta sẽ giả vờ giả vịt thở dài, giả mùa sa mưa.

‘Ta cũng không muốn ăn thịt ngươi, là bệ hạ một hai bắt ta phải ăn, bệ hạ vì ta trả giá nhiều như vậy, ta không thể cô phụ tâm ý của hắn.’

‘Tuy rằng ta chặt đi cái đuôi của nghiệt súc này, nhưng bởi vì nàng cố ý câu dẫn bệ hạ, nàng ta chính là hồ ly tinh!’

‘Ô ô ô… Dương đại ca, ngươi vậy mà lại vì ta mà lấy nội đan của nghiệt súc, Vũ Nhi rất cảm động… Hiện tại nàng ta cũng rất đáng thương, ta sẽ tha thứ chuyện nàng câu dẫn bệ hạ…’

Rõ ràng cướp đi nội đan của người ta, sau đó lại tra tấn đến thê thảm, nhưng mở miệng một câu nghiệt súc, hai câu cũng nghiệt súc Thuỷ Nguyệt Tịch!

Lặp đi lặp lại, ghê tởm đến không chịu nổi.

__________________

Dương Cừu vẫn tiếp tục giả vờ đáng thương, thì thào than khổ, dong dài đến mức Toa Dư mất hết kiên nhẫn, cuối cùng hắn nói: “Tịch Tịch, ngươi có thể đồng ý với ta sao?”

Hắn nhìn Toa Dư bình tĩnh, giống như sẽ không phát tác đánh người lần nữa, liền to gan nắm lấy tay nàng.

Toa Dư không muốn tiếp xúc với kẻ đê tiện này, nàng bơi cách xa hắn hai mét.

Vẻ mặt nàng do dự, sau đó nhìn hắn mỉm cười: “Dương ca ca, ta có thể giúp ngươi, ai bảo ta yêu ngươi như vậy chứ!”

“Nhưng đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, hiện tại ta cảm thấy bất an, không an toàn, đặc biệt coi trọng thành ý.”

“Thành ý?” Dương Cừu nhíu mày hỏi.

“Đúng vậy, ngươi nói ngươi yêu ta, nguyện ý vì ta trả giá tất cả, vậy chứng minh thành ý của ngươi đi.”

Nàng cắn ngón tay, bộ dáng buồn rầu, nhưng lời nàng nói ra lại làm Dương Cừu lạnh sống lưng.

“Người trên đất liền không ngừng ăn cá, cảm thấy thịt nhân ngư đại bổ, nhân ngư chúng ta, ngược lại cũng thấy các loại bộ phận của con người rất bổ nha~”

Nghe thấy lời này, lông tơ hắn dựng đứng, trước mắt tối sầm.

Hắn đột ngột xoay người, lùi ra phía sau, tới lúc cách bờ biển năm sáu mét, mới cảm thấy an toàn một chút.

“Tịch Tịch… Ngươi là người như vậy sao? Nhân ngư các ngươi không phải ăn rong biển và các loại cá nhỏ ư?”

Xẻo thịt người khác ăn hắn không cảm thấy gì, nhưng giờ phút này nóng như lửa đốt, Dương Cừu có chút không duy trì nổi.

“Dương ca ca, ngươi không cần như vậy, ta sẽ tức giận!” Toa Dư ngoài cười nhưng trong không cười.

“Trước kia ta bị nhốt ở địa lao, ngươi vì tánh mạng người nhà không thể cứu ta, cái này ta có thể bỏ qua. Nhưng lần này lại muốn đến xẻo thịt ta, chẳng lẽ không mang thứ khác đến để đổi sao?”

“Như vậy đi, ta sẽ không làm khó ngươi, ta không thích ăn những bộ phận khác, ngươi cho ta thận của ngươi đi, thế nào?”

Toa Dư bơi lên phía trước, trê mặt là nụ cười vô cùng xinh đẹp, nhưng Dương Cừu nhìn thấy sợ hãi.

Dùng thận để đổi lấy thịt nhân ngư? Thủy Nguyệt Tịch bị điên rồi đúng không?

Hắn yêu Vũ Nhi quả không sai, cũng nguyện ý vì Vũ Nhi trả giá… Cắt thận?

Đùa kiểu gì vậy chứ?

Hắn lại nghĩ, nữ nhân này trước kia bị hắn nắm vào trong tay, đã bị hắn tẩy não hoàn toàn, sắp tự nguyện dâng ra nội đan.

Nhưng trong khoảng thời gian hắn không ở trong cung, yêu nữ này lại đột nhiên đào tẩu.

Nghe cung nhân nói, là hoàng đế và quý phi xảy ra mâu thuẫn, quý phi một hai đòi chém đứt đuôi yêu nữ, lúc này mới vẫn tới việc yêu nữ nổi điên trốn thoát.

Ngay cả quốc sư Vô Quy Tử cũng bị bắt đi, rơi xuống biển không rõ tung tích.

Tuy hắn rất yêu Cơ Tuyết Vũ, Dương Cừu lúc này cảm thấy nàng ta có chút không hiểu chuyện.

Nàng ta muốn ăn thịt nhân ngư để chữa kỳ độc, nhưng lại muốn tới trước mặt nhân ngư để có cảm giác tổng tận ưu việt, còn muốn chém đứt đuôi.

Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ không có nội đan, ngay cả thịt cá trước kia dễ dàng dàng có được bây giờ cũng không có!

Nhưng…

Tưởng tượng tới lúc tiến cung vấn an Vũ Nhi, cả người nàng ta đầy vết thương, mặt mũi xanh tím khóc như hoa lê vũ đái, bộ dáng uỷ khuất…

Dương Cừu lại mềm lòng.

Thôi, Vũ Nhi cũng không phải cố ý.

Nếu hắn không giúp nàng bắt được nhân ngư, nàng sẽ không sống nổi.

Nhưng dùng thận để đổi lấy thịt nhân ngư là không có khả năng, hắn tuyệt đối không dể cho quái vật này dắt mũi!

Dương Cừu hạ quyết tâm, biểu cảm nhẫn nhục, bộ dạng bi thương, nói với Toa Dư: “Tịch Tịch, hôm nay ngươi thực sự làm ta tổn thương, lần đầu gặp người ở hoàng cung, ta đã nhất kiến chung tình.”

“Vì ngươi, ta không ngại đối nghịch với hoàng quyền! Thân là thần tử, lại cố tình vi phạm thánh chỉ của hoàng đế, chỉ vì giúp ngươi không phải chịu đau đớn, ta làm tất cả mọi chuyện là vì ai?”

Hắn càng nói càng kích động, cuối cùng nói đến mức chính bản thân cũng tin rằng mình thực sự hi sinh vì nàng, phẫn hận mà nhìn Toa Dư: “Chẳng lẽ ta vì ngươi chịu nhiều hi sinh, vì ngươi trả giá hết thảy, còn không đủ để chứng minh ta yêu ngươi hay sao?”

“Ta không giống ngươi, bị cắt thịt còn có thể lành lại, ta thật sự muốn cho ngươi thận của ta, thân thể ta dù biến thành một ma ốm, ngày càng kém đi, ngươi nhẫn tâm như vậy sao?”

Diễn thành một nam nhân thâm tình đáng thương, ánh mắt đủ chân thành nhìn đối phương, thì bất kể là ai, chỉ lần là giống cái, không biết được chân tướng, sẽ dao động.

Nhưng Toa Dư chỉ cảm thấy hắn thực ồn ào.

Nàng xoay người bơi xuống mặt biển, không hề lưu luyến Dương Cừu,làm hắt trở tay không kịp.

“Tịch Tịch, Tịch Tịch, ngươi quay lại đây! Chúng ta lại thương lượng, bằng không, ta đưa cho ngươi thận người khác? Chỉ cần không phải thận của ta, ngươi muốn bao nhiêu cũng được!”

“Mười? Một trăm? Ngươi quay lại đi, đừng không để ý tới ta! quay lại……”

Đáp lời hắn chỉ có tiếng song vỗ rì rào cùng mặt biển xanh thẳm.

Dương Cừu tức giận nghiến răng nghiến lợi, hung hăng đá cát dưới chân.

“Súc sinh! Dám chơi ta……… A!”

Lời còn chưa nói xong, dưới chân đã truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.

Hắn vừa cúi đầu, thì nhìn thấy một con cá với hàm răng sắc bén cắn xuyên qua ngón chân, suýt chút nữa cắn đứt ngón chân hắn!

Dương Cừu đau tới mức nhảy lò cò,mất hết hình tượng.

Giờ phút này hắn không chỉ bị Toa Dư đánh ban nãy, mà chân cũng đau tới mức không thể đi lại.

Hắn lê theo cái chân đau vào trong đất liền, sau đó gửi tín hiệu cho ám vệ, sai người khiêng mình trở về.

___________

“Cái gì? Nàng lại muốn Dương ca ca đổi thận?”

Hoàng cung nguy nga, đình lầu tao nhã, thỉnh thoảng có một cơn gió thổi tung bay màn trướng, Cơ Tuyết Vũ làm rớt chung trà, lông mày xinh đẹp nhíu chặt lại.

Cả người Dương Cừu quấn đầy băng vải, sắc mặt tái nhợt: “Súc sinh kia bây giờ rất giảo hoạt, không dễ lừa như trước, ngày đó nàng không chỉ đánh ta trọng thương, còn đưa ra điều kiện.”

“Cho nên ta nghi ngờ, Vô Quy Tử đã bị nàng ăn thịt.”

“Ngươi nói cái gì? Quốc sư bị ăn thịt?”

Lần này tiếng kinh hô phát ra từ phía sau lưng Dương Cừu, quay đầu lại thì thấy Tư Kiêm Nhẫm đang tiến lại.

Hắn phất tay cho lui bốn cung nhân, mặt lộ sát khí: “Thiên hạ đều là của trẫm, có thể vì ái phi của trẫm mà hi sinh mạng sống, nàng hẳn phải cảm thấy vinh dự, vậy mà dám đưa ra yêu cầu như vậy!”