Chương 49: Nhân ngư bị xẻ thịt, mổ bụng lấy nội đan (2)

“Chỉ là một nhân ngư, mà cũng xứng tranh nam nhân cùng ta?”

Cơ Tuyết Vũ nói ra câu thoại kinh điển, tay giơ cao đại đao, ý đồ chém xuống đuôi Toa Dư.

Tư Kiêm Nhẫm đứng một bên thờ ơ.

Quốc sư đã sớm nói qua, tộc nhân ngư này sức sống vô cùng mãnh liệt, dù bị chặt đứt đuôi, nhưng chỉ cần cung cấp nước kịp thời, nhất định sẽ không chết.

Ngược lại không còn đuôi cá, sẽ trở nên yếu ớt, mất hết khả năng công kích.

Lần này Vũ Nhi tức giận như vậy, để nàng xả chút giận cũng tốt, nàng luôn thích chơi đùa như thế, dù sao đây cũng là biểu hiện nàng yêu hắn.

Tư Kiêm Nhẫm nhếch khoé miệng, không hề cảm thấy người trong lòng mình làm ra sự việc máu me rùng rợn một chút nào, càng không hề hối hận vì đã mang nhân ngư về tra tấn.

Hắn là hoàng đế, thiên hạ đều là của hắn.

Dù là sinh vật dưới biển, cũng phải nghe mệnh lệnh của hắn, không cho phép trái lệnh!

Giây tiếp theo, Toa Dư đang bị trói chặt trên tường, đột nhiên động đậy.

Thân ảnh nàng vô cùng quỷ mị, đuôi cá bên dưới bỗng nhiên có biến hóa, chiếc váy hoa lệ màu xanh lam đính vô số ngọc trai cùng vỏ sò lấp lánh, dưới ánh nến trở nên lung linh, tinh xảo vô cùng.

Không ai thấy rõ động tác của nàng như thế nào, chỉ thấy tàn ảnh của chiếc đuôi cá chém ra một đường cong, Cơ Tuyết Vũ chưa kịp phản ứng, đã bị chiếc đuôi quật vào người, ngã văng ra xa, đυ.ng vào bức tường cứng rắn.

Ầm!

“Aaaaaaaaa___”

Âm thanh va chạm vào tường rất nặng nề, Vơ Tuyết Vũ hét thảm một tiếng, phun ra máu tươi, đại đao trên tay rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thuý.

“Nhân ngư? Hahahaha! Cho các ngươi mù mắt chó luôn. Cô nãi nãi ta đây là cá mập!” (Toa Dư)

Thanh âm càn rỡ của Toa Dư quanh quẩn nơi địa lao, thị vệ và cai ngục há hốc mồm kinh ngạc, Tư Kiêm Nhẫm là người hoàn hồn đầu tiên, hắn ta phát ra tiếng gầm phẫn nộ.

“Vũ Nhi, Vũ Nhi ngươi không sao chứ?”

Hắn căm tức nhìn về phía Toa Dư: “Nghiệt súc, trẫm phải khiến ngươi không được chết tử tế!”

“Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Không mau bắt súc sinh này lại cho ta!”

Nghe được mệnh lệnh của Tư Kiêm Nhẫm, bọn thị vệ cuối cùng cũng hoàn hồn, tay lăm lăm đại đao tiến về phía Toa Dư.

Toa Dư bay lên không trung, một đuôi vừa quật xuống, đánh cho đám thị vệ ngã trái ngã phải, miệng đồng loạt phun máu tươi, nằm trên mặt đất giãy giụa đau đớn.

Miệng nàng phát ra tiếng cười dữ tợn.

“Không được chết tử tế? Ha ha ha ha ha ha ha…. Bệ hạ, chúng ta hôm nay cùng nhìn xem, rốt cuộc ai mới là người không chết tử tế!”

Nguyên bản đuôi Thuỷ Nguyệt Tịch chỉ dài hơn một mét, nhưng nàng dùng tinh thần lực chữa trị, đã kéo dài đuôi thành ba mét.

Nàng dùng đuôi làm chân, đứng thẳng người, độ cao hoàn toàn áp đảo tất cả những người có mặt ở đây, giống hệt tu la nhìn xuống chúng sinh.

Toa Dư dùng sức, trên đầu ngón tay của nàng xuất hiện những móng tay sắc nhọn, yêu dã quỷ dị vô cùng.

Nàng dùng tốc độ nhanh như tia chớp, nháy mắt duỗi đến trước mặt Tư Kiêm Nhẫm.

Bốp! Bốp! Bốp!

Mặt Tư Kiêm Nhẫm bị đánh sưng như đầu heo, ngay sau đó cả người hắn bị đuôi cá quấn lên không trung, ném thật mạnh xuống đất.

Rầm!

Không biết nát đi mấy chiếc xương sườn, mặt hắn trở nên xanh mét, đau đớn phẫn hận, hắn gắt gao nhìn chằm chằm Toa Dư, muốn mắng nhưng không có chút sức lực.

Cai ngục và thị vệ nằm đầy dưới đất, nhìn hoàng đế bị lăng nhục, chỉ có thể há mồng rộng tới mức nhét vừa một quả trứng, ngay cả bò cũng không bò dậy nổi.

Kẻ đầu tiên bò dậy ngược lại là Cơ Tuyết Vũ.

Nàng ta gắng gượng bò về phía hoàng đế, nhìn hắn ngã nhào dưới mặt đất, lập tức gào lên: “Bệ hạ, ngài không sao chứ?”

“Lũ người các ngươi đứng hết lên cả cho ta. Ngay cả một con cá cũng không trị được sao?”

“Con cá chết tiệt kia, ngươi có biết mình đang làm gì hay không? Dám ra tay tổn thương thiên tử? Có tin ta bắt ngươi nấu canh hay không?… A!”

Nàng ta chưa nói hết câu, liền rơi vào tình cảnh giống Tư Kiêm Nhẫm, bị cái đuôi của Toa Dư cuốn lên cao.

Toa Dư vung tay lên, tát vào mặt nàng ta không ngừng.

Cơ Tuyết Vũ lớn lên vô cùng xinh đẹp, máu thịt của Thuỷ Nguyệt Tịch có thể giúp nàng ta áp chế chất độc, duy trì tuổi xuân, còn giúp nàng ta càng trở nên xinh đẹp vạn phần.

Nàng ta được tẩm bổ bằng thịt nhân ngư, da dẻ trở nên mềm mịn trắng trẻo, ngay cả lỗ chân lông cũng không thấy, ngũ quan tinh xảo.

Hiện giờ khuôn mặt ấy bị Toa Dư đánh tới mức không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu, nàng xuống tay không chút lưu tình, rất nhanh mặt đã sưng lên, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.

“Hộ giá! Hộ vệ chết đi đâu hết rồi? Đều lại đây hộ giá cho trẫm!"

Nhìn nữ nhân mình yêu thương bị đối xử như vậy, hai mắt Tư Kiêm Nhẫm hằn lên tơ máu, phẫn nộ nhìn Toa Dư: “Yêu nữ! Có gì cứ nhằm vào trẫm! Không được thương tổn Vũ Nhi!”

Toa Dư cười lạnh một tiếng.

“A. Thâm tình như vậy? Ta sẽ thành toàn cho ngươi.”

Nàng đứng trên đuôi của mình, cả người cao lớn tới ba mét.

Sau đó dùng tay trái xách Cơ Tuyết Vũ, tay phải chộp vào Tư Kiêm Nhẫm, lúc cả hai run rẩy sợ hãi, nàng trực tiếp buông tay!

Rầm!

Cả hai cùng nhau rơi xuống dưới, xương cốt bị gãy mất vài đoạn.

Như phát hiện ra trò chơi mới, Toa Dư lại xách cả hai lên rồi ném mạnh xuống đất, giống như đang vứt tú cầu, vô cùng hăng hái.

Nếu người bị quăng nãy không phải hoàng đế và quý phi, thị vệ chung quanh nhất định sẽ tiến lên khen một tiếng “Hay” đối với nàng.

__________

“Bệ hạ xảy ra chuyện! Có thích khách! Cứu giá! Mau cứu giá!”

Tại thời điểm nàng chơi đến vui vẻ, từ xa nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía này, cùng với tiếng khôi giáp cọ xát, vô số binh lính cận vệ vọt lại đây, nghĩ cách cứu viện hoàng đế.

Toa Dư nhìn lại hai kẻ bi chỉnh đến mức cả người toàn vết thương, xanh xanh tím tím mà hừ lạnh một tiếng.

“Hừ! Xem như các ngươi gặp may.”

Nàng xác thực có năng lực gϊếŧ chết hai kẻ này.

Nhưng gϊếŧ chúng lúc này, thì quá tiện nghi cho bọn hắn. Hơn nữa tâm nguyện của Thuỷ Nguyệt Tịch là làm cho bọn hắn sống không bằng chết.

Hơn nữa giữ bọn hắn lại có chút hữu dụng, còn mấy kẻ vẫn chưa lên sân khấu đâu.

Cuối cùng nàng ném hai người ra ngoài, nện lên tường, lần này đặc biệt tàn nhẫn, hai người trực tiếp ngất vì mất máu.

Ngay sau đó, Toa Dư dưới ánh mắt thị vệ, thân người đứng thẳng như rắn, đuôi nàng quẫy trên mặt đất, nhanh chóng bơi ra ngoài.

Thị vệ và cai ngục hai mặt nhìn nhau, khϊếp sợ nhìn theo bóng dáng rời đi của Toa Dư, vô cùng khó hiểu.

Nhân ngư này rõ ràng đã rất yếu ớt, không có nước sẽ không còn chút năng lực gì, ngay cả tiêu hài tử ba tuổi cũng có thể gϊếŧ chết nàng.

Hiện giờ nàng không chỉ không yếu ớt khi không có nước, mà còn có thể bơi dưới mặt đất khô ráo? Thậm chí còn nhanh hơn rất nhiều so với bước chạy của người bình thường.

Đây là thành tinh ư?

___________

Toa Dư bơi ra ngoài, gặp rất nhiều binh lính chặn lối ra, muốn bắt nàng lại, nhưng đám tôm binh tướng cua này không phải đối thủ của nàng, một đuôi của nàng cũng dễ dàng đánh bay di mấy người cùng lúc.

Lúc nàng sắp rời khỏi hoàng cung, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn vang lên sau lưng.

Tiếng đàn này vô cùng cổ quái, nặng nề lại khó nghe, đối với người thường không chút tác dụng, nhưng Toa Dư nghe thấy liền tức ngực khó thở, bị tiếng đàn ồn ào này làm cho đau đớn.

Tên nào đánh đàn? Cmn! Thật khó nghe!

Chứng táo bạo của Toa Dư lại phát tác, nhìn cũng quang cũng không thấy kẻ đánh đần đâu, chờ tới khi nàng quay đầu lại, đột nhiên một lão nhân râu tóc bạc phơ phi thân từ trên nóc nhà xuống trước mặt nàng.

“Tiểu nghiệt súc, còn không mau giơ tay chịu trói?”

_________

Mình thấy tác giả buf Toa Dư hơi quá. Nhưng mà thôi, vậy mới vả mặt sảng khoái được chứ!