Chương 30: Nữ phụ pháo hôi bị nữ chủ diệt môn (6)
Những tiên quân này, ai ai cũng đều là ca ca tốt của nàng ta, bọn họ vì sao lại giúp nàng ta làm những chuyện thương thiên hại lý này? Toa Dư nghĩ mãi cũng không ra đáp án.
Không chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, Xích Vũ đột nhiên quay đầu lại, hướng bên này nhìn qua.
Nhưng hắn chỉ thấy được người dân đi lại trên đường
Toa Dư khẽ nhíu mày, may mắn nàng trốn kịp, tiên nhân ở thế giới này, quả thực rất lợi hại và nhạy bén.
Không thấy ai khả nghi, Xích Vũ cảm thấy chính mình quá đa nghi.
Hắn hiện tại chỉ muốn nhanh chóng tìm ra một đôi mắt đẹp để đưa cho nữ thần trong lòng một niềm vui bất ngờ, không thể để tên Thanh Đồ kia giành trước, hắn không quản nghi ngờ vừa nãy, vội vã rời đi.
Xích Vũ vừa đi, Toa Dư ở Cực Lạc thành âm thầm tìm hiểu một phen, quả nhiên phát hiện rất nhiều nữ tử xinh đẹp bị khuyết thiếu một số bộ phận. Có người bị mất đi mũi, có người mất làn da, có người mất đi mái tóc, lại có người mất đi đôi chân…
Bởi vì thân thể có thiếu sót nên bọn họ biến thành bộ dáng doạ người, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Chỉ có thể làm loại lô đỉnh thấp kém nhất, bị đối xử như súc vật.
Toa Dư xem xong những cảnh tượng này, trong lòng bốc lên một ngọn hoả khí, nhưng nàng rất nhanh đã bình ổn lại tâm trạng của mình, nén giận rời đi.
Hiện tại nàng quá bất lực, bản thân chỉ là một Ma tu Trúc Cơ, ngay cả một tên Ma tu cấp cao nàng cũng đánh không lại, càng miễn bàn tới Ma tôn Mặc Diễn, và đám người trên Cửu Trùng Thiên kia.
Vẫn là cố gắng nỗ lực thăng cấp!
Toa Dư càng thêm chăm chỉ tu luyện Huyết Ma Kinh, chẳng phân biệt ngày đêm mà chọn lựa mục tiêu thích hợp để xuống tay. Nàng tìm kiếm rất nhiều huyền thiết để làm thành một thanh đao của riêng mình, sau khi đúc xong đao, sắc bén vô cùng, mười phần thuận tay, chuyên dùng để gϊếŧ Ma tộc.
Cực Lạc thành với người bình thường là nơi tội ác chồng chất, nhưng đối với Ma tu thì lại là thiên đường chốn nhân gian. Những phàm nhân xinh đẹp bị bắt lại, chính là lô đỉnh để bọn họ phát tiết, chẳng khác nào công cụ vô tri.
Bọn họ phóng túng không thèm kiêng nể gì, không hề phát hiện tại đây đã xuất hiện một kẻ chuyên gϊếŧ Ma tu.
Ban đầu Toa Dư chỉ có thể gϊếŧ một số Ma tu cấp thấp, nhưng gϊếŧ càng nhiều, tu vi của nàng giống như ngồi hoả tiễn, một đường thẳng tắp mà thăng cấp. Vài năm sau, nàng đã có thể gϊếŧ được những tên Ma tu có cấp bậc cao.
Nàng liên tục ẩn nấp, không ngừng tu luyện mà thăng cấp đến Nguyên Anh kỳ, người trong Cực Lạc thành cuối cùng cũng phát hiện có điểm không thích hợp.
Ma tộc cấp thấp không gây chú ý, nhưng những Ma tu cấp bậc Nguyên Anh kỳ biến mất, làm người khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hoang mang lo sợ.
Rất nhiều chủ nhân của kỹ viện đã báo cáo chuyện này cho thành chủ.
Thành chủ Cực Lạc thành là Hữu Hộ pháp Ma tôn, tên Vạn Liễu, sau khi biết chuyện này, hắn hạ lệnh phong toả cửa thành, không cho bất kỳ kẻ nào ra vào.
“Hừ, dám nhân lúc trong thành lơ là cảnh giác để đánh lén, thật đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Vạn Liễu tức giận cực kỳ, phái ra rất nhiều ma binh điều tra chuyện này, lại không hề biết đầu sỏ gây tội sớm nghe phong phanh tiếng gió đã cao bay xa chạy khỏi Cực Lạc thành.
Toa Dư trên lưng đeo đại đao, ném tất cả phiền toái ra sau người, thảnh thơi mà mở ra kiếp sống lưu lạc.
Thành Lạc Thuỷ là không có khả năng quay lại, người nhà Thu Tố Y đều chết sạch, trở về cũng không có ý nghĩa, huống chi bây giờ nàng đã trở thành một Ma tu chân chính.
Việc cần thiết của nàng lúc này là tiếp tục thăng cấp, tốt nhất tu luyện tới bước phi thăng, sau đó thử chút quyền cước với Mặc Diễn và đám người trên Cửu Trọng Thiên.
Lại nói, Huyết Ma Kinh này quả nhiên là bảo bối, chỉ cần ngươi có thể chịu đựng được thống khổ, không tẩu hoả nhập ma, nó sẽ không có hạn mức cao nhất nào cho sự đau đớn, việc phi thăng cũng trở nên dễ dàng.
Nói cách khác, nếu Toa Dư có thể chịu đựng được phản phệ sau khi gϊếŧ người, thì có thể một đường phi thăng gϊếŧ thẳng lên tới Cửu Trùng Thiên cũng có thể!
Tưởng tượng đến đây, Toa Dư thấy máu nóng trong người trở nên hừng hực.
Nhưng nàng rất nhanh liền tụt hứng.
Nàng ẩn núp ở Cực Lạc thành ba năm, gϊếŧ hơn một ngàn Ma tu, khó khăn lắm mới đến Nguyên Anh kỳ, sau đó còn phải trải qua hai lần độ kiếp, không thể trốn tránh luật trời.
Hiện tại rời khỏi Cực Lạc thành, nàng không còn đối tượng để giúp mình thăng cấp .
Từ Ma giới, thẳng một đường đến Trung Châu của nhân giới, Toa Dư nhàm chán mà nói chuyện với 003.
[Đáng tiếc, ta là một người vô cùng thiện lương, bằng không, ta chỉ cần vẩy kiếm một cái thì những người tay trói gà không chặt kia chỉ có thể tế kiếm, giá trị kinh nghiệm có thể thăng cấp thẳng lên trời.]
Toa Dư nhìn những người đang bận rộn nhốn nháo trong thành mà mỉm cười, ánh mắt có phần hiền lành.
003 đúng thật là bị hù chết.
Nếu ký chủ thật sự không quan tâm, vì tăng cường thực lực mà tàn sát người vô tội, sẽ trực tiếp bị phán tội tử hình, bị Chủ Thần mạt sát.
Hệ thống là nó sẽ bị phán tội thất trách.
May mắn, ký chủ tuy có bênh tâm thần, nhưng không phải sát nhân biếи ŧɦái, điên cuồng…
Toa Dư cười nhạt một tiếng: [Ta chỉ đùa một chút thôi, xem ngươi sợ tới mức nào kìa… ha ha ha.]
Nàng có nguyên tắc của mình, không phát rồ tới mức đó.
Thời điểm không phát bệnh, thì chính là một nữ tử xinh đẹp hoạt bát.
003 cứng họng, không biết ký chủ lấy tự tin ở đâu ra, lại nhớ tới ký chủ ở thế giới trước kia, những kẻ đối đầu với nàng đều rơi vào kết cục thảm hại, nó liền lựa chọn im lặng.
Toa Dư tán dóc vài câu với 003, đột nhiên ở nơi xa truyền đến tiếng khóc.
“Đại nhân, cầu xin ngài! Đây là nữ nhi duy nhất của ta…”
Nàng nhìn về hướng phát ra âm thanh, thấy một phụ nhân đau khổ quỳ dưới đất cầu xin, lôi kéo nữ tử có diện mạo thanh tú không buông tay, lại bị người hung hăng đá văng ra.
“Lão thái bà chết tiệt! Một thôn cô có thể đến Cực Lạc thành là phúc khí của ngươi, đừng có mà không biết tốt xấu!”
Lão phụ nhân phun ra một búng máu, bay xa ba mét, vừa lúc ngã vào bên chân Toa Dư
Toa Dư dừng lại động tác lau chùi thanh đao trên tay, ngẩng đầu nhìn.
Thực thần kỳ, người bắt dân nữ không phải Ma tộc, mà là một kẻ trung niên mặc phú quý không có pháp lực.
Xem ra dù là thời đại nào, địa phương nào, cũng không thiếu những kẻ muốn bán mạng làm nô tài cho Ma tu.
Tên nam nhân trung niên phun một bãi nước miếng vào mặt lão phụ nhân, quay người kéo lê nữ tử dưới đất, hắn bị một bàn tay ngăn lại.
“Cmn, dám cản trở ta làm việc cho Cực Lạc thành?”
Nam nhân nhìn người đeo mặt nạ đen chắn đường, ánh mắt không tốt.
Danh tiếng của Cực Lạc thành ở Ma giới rất lớn, bởi vì sau lưng có chỗ dựa là Ma tôn Mặc Diễn, người khác nghe tới cái tên này, sẽ phải né xa ba thước.
Cực Lạc thành thường xuyên phái người mua bán, cướp đoạt những nữ tử có tư sắc, cho nên ở Trung Châu đã mang tiếng xấu từ lâu.
Tuy rằng ở Trung châu có một lớp kết giới bảo vệ, Ma tộc không thể tiến vào, nhưng lại có rất nhiều phàm nhân muốn làm việc cho Ma tộc.
Hiển nhiên nam nhân trung niên này là một trong số kẻ đó.
Nam nhân trung niên đang muốn xử lý kẻ nhiều chuyện này, liền nghe thấy giọng nữ lạnh lẽo vang lên.
“Ô uế.”
“Cái gì?” Hắn không kiên nhẫn, ánh mắt lộ ra nghi hoặc hỏi lại.
“Ngươi làm dơ giày của ta.”
Hắn cúi đầu nhìn, phát hiện dưới mũi giày trắng tinh của nữ tử này bị bắn lên một giọt máu, tại thời điểm hắn đá phụ nhân kia phun ra một búng máu, không cẩn thận rơi trúng giày nàng.
Không đợi hắn phản ứng, giây tiếp theo, hắn cảm thấy trên cổ mình chợt lạnh, tầm mắt hướng lên trời, bay vài vòng trên không trung.
Hoá ra là đầu của hắn đang bay.
Tao Dư nhàn nhạt thu đao.
Những kẻ tuỳ tùng theo sau sợ chết khϊếp, lập tức xoay người vừa lăn vừa bò mà bỏ trốn, ngay sau đó Toa Dư nghe được rất nhiều tiếng la hét.
“Gϊếŧ người, gϊếŧ người rồi!”
“Gϊếŧ người, Ngô Nhân Sơn đã bị gϊếŧ!”
……………………