Chương 7: Mắng

Ban đêm, cả làng đều đi ngủ sớm, ngôi làng nằm gần nơi hoang dã lại vô cùng tối tăm. Đèn cầy quá đắt, không phải ai cũng có thể mua được, dù là ở trong huyện thành đi chăng nữa thì cũng chỉ có nhà giàu mới có đèn cầy. Người nhà nông ban đêm thường sẽ đi ngủ sớm, buổi sáng trước khi gà gáy thì đã ra đồng rồi.

Lê Bang Cơ ở bên trong nhà sàn, các hộ vệ chia phiên ra gác ở xung quanh. Dân làng mang đến mấy cái chõng để cho mấy vị đại quan cùng ở.

Ban đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng dế kêu rét rét vào tai khá khó chịu, trên bầu trời thỉnh thoảng lại có vài cái bóng của con dơi đi kiếm ăn ban đêm bay vυ"t qua. Lê Bí chợt nhìn thấy bệ hạ ngồi trước bậc thềm không khỏi đi đến nói.

- Bệ hạ vẫn còn suy nghĩ về việc giống lúa mới sao?

Nhìn vị quân vương trẻ tuổi Lê Bí trong lòng lại có sự thương tiếc. Vua lên ngôi còn quá trẻ, lại bị người đồn đoạt đích của Lạng Sơn vương Lê Nghi Dân, hơn nữa còn có tiếng đồn rằng vua không phải con của tiên đế. Lên ngôi mấy năm đầu đất nước lại thiên tai triền miên đến mức Thái hậu phải thay bệ hạ hạ chiếu tự trách bản thân mình vì khiếm khuyết nên dẫn đến ông trời làm hạn, tự mình tu chỉnh. Lê Bí nhìn Lê Bang Cơ từng bước trưởng thành, từng bước nắm lấy chính quyền liền rõ ràng sự lựa chọn của tiên đế không sai, Lê Bang Cơ thực sự là một vị vua anh minh, lại nhân hậu. Vua đối với dân chúng thì khoan hoà, đối với anh em mình cũng rất hiền hoà khoan dung. Không chỉ ban tước Lạng Sơn vương cho Lê Nghi Dân còn ban tước cả cho anh trai thứ là Lê Khắc Xương làm Tân Bình vương, còn có cả em trai là Tư Thành làm Bình Nguyên vương. Lê Bang Cơ hay mời các anh em vào cung uống rượu bàn chuyện quốc sự, không hề nghi ngờ các anh em một chút nào. Một vị vua như vậy xưa nay là rất hiếm có.

Nghe Lê Bí gọi Lê Bang Cơ liền cười nói.

- Hoá ra là Đại tư đồ, Trẫm đang nghĩ đến thiếu niên kia. Nếu có thể mời chào hắn nhập triều thực sự sẽ là một năng thần của quốc gia.

Lê Bí lại nói.

- Nếu hắn tài giỏi thì việc mời hắn nhập triều cũng không có vấn đề. Nhưng bệ hạ, người muốn làm quan ngoài tài năng còn phải có đức, chúng ta tiếp xúc còn chưa nhiều, không biết tâm tính hắn như thế nào.

Hiện tại triều đình tồn tại 2 chế độ là tiến cử và thi cử để tuyển chọn quan lại. Lê Bang Cơ nhìn Nguyễn Vô Niệm mất mẹ từ nhỏ, lại sinh hoạt ở nơi hoang vu, xem chừng không có ai dạy học chỉ sợ rằng hắn không biết chữ, thi cử xem như vô vòng nên Lê Bang Cơ dự định sẽ đưa Nguyễn Vô Niệm ra làm quan dưới chế độ tiến cử. Lê Bang Cơ nói.

- Đại tư đồ vừa rồi nghe trưởng làng kể chuyện cảm thấy người này như thế nào?

Lê Bí có chút suy nghĩ nói.

- Nếu trưởng làng nói đúng thì kẻ này thực sự là thần đồng hiếm gặp. Hơn nữa hắn không vì mẹ mất sớm không có giáo dục mà trở thành kẻ bối bạc, ngược lại còn biết trả ơn dân làng. Kiếm được giống lúa tốt như vậy lại cam lòng đem trở về cho dân làng gieo trồng để trả ơn, còn giúp dân làng khu trục thú dữ, thực sự là người có tâm tính thiện lương.

Nghe Lê Bí đánh giá Nguyễn Vô Niệm cao như vậy chính Lê Bang Cơ cũng không ngờ đến. Hắn dù là hoàng đế nhưng dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, còn phải lắng nghe ý kiến của các quần thần. Huống chi Lê Bí là người sống lâu, nhìn người chắc chắn sẽ chuẩn hơn hắn rất nhiều. Lê Bang Cơ nói.

- Ngày mai Trẫm sẽ đi vào trong núi tìm gặp hắn một chuyến là có thể biết rõ. Ngày mai cấm vệ quân giảm xuống một nửa, dẫn người quá nhiều đến nhà người khác lại không tiện.

Như chợt nhớ đến điều gì Lê Bang Cơ lại nói.

- Buổi chiều nhìn khanh có điều ưu tư, có việc gì sao?

Lê Bí cũng cười nói.

- Cũng không phải việc gì quá quan trọng, chỉ là nhìn Nguyễn Vô Niệm thần lại bỗng nhiên nhớ đến một cố nhân. Có vẻ như nhìn hắn rất giống.

Nghe vậy Lê Bang Cơ cũng gật đầu nói.



- Không biết sao Trẫm đối với hắn cũng có cảm giác rất thân thuộc, tựa như hắn trên người có một nét gì đó giống với người Trẫm biết.

- Có thể là cảm giác mà thôi, trên đời nhiều người như vậy, có đôi nét giống nhau cũng không phải là không thể.

Lê Bí liền đáp, Lê Bang Cơ gật đầu cũng không tiếp tục suy nghĩ, hắn vươn vai một cái khớp xương liền kêu cái rắc, sau đó đứng lên nói.

- Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta còn lên đường sớm.

Sáng sớm ngày hôm sau, mới giờ dần tiếng gà đã gáy vang, lúc này người nông dân trong làng liền lui cui uống một miếng nước lạnh, sau đó liền vác cuốc ra đồng. Lê Bang Cơ cũng tỉnh dậy, bình thường thiết triều cũng dậy sớm, hắn ngược lại khá quen thuộc với kiểu giờ này.

Rửa mặt, súc miệng bằng nước muối xong Lê Bang Cơ liền điểm mấy hộ vệ hộ tống quân thần đi vào bên trong núi, trưởng làng để một thanh niên dẫn theo đoàn người đi vào trong. Dù sao đây là khu núi rừng, cũng không có đường sá gì, tất cả đều là lối mòn, đi vào còn cần phải có người dẫn đường.

Đi không quá một cây số đường mòn, bọn hắn cuối cùng cũng đi đến một căn nhà gỗ, bên cạnh còn có cây liễu, gần đó còn có một dòng suối, buổi sáng còn có thể nghe chim hót, ánh nắng sớm chang hoà cực kỳ dễ chịu. Lê Bang Cơ nói.

- Nơi này cũng có thể xem như là thế ngoại đào nguyên đây.

Gâu gâu!

Vừa thấy có người đến, con Ki lập tức chạy ra phía ngoài cổng sủa lên mấy tiếng, đuôi hạ xuống đề phòng những người mới đến. Thanh niên lập tức hô lên.

- Ki Ki, là ta đây, đừng sủa. Cu Niệm có ở nhà không?

Mấy người Lê Bang Cơ nhìn thấy kẻ này nói chuyện với chó cũng thật thú vị. Không ngờ con chó cỏ kia lại thông tuệ không ngừng gật đầu còn sủa thêm hai tiếng nữa như xác nhận. Lúc này từ trong nhà Nguyễn Vô Niệm bước ra, vừa nhìn thấy đám người đứng trước cổng nhà mình hắn lại không khỏi hơi nhíu mày. Thanh niên liền nói.

- Vô Niệm, trưởng làng bảo ta dẫn mấy vị này đến gặp ngươi, nói rằng là khách quý, mong ngươi tiếp đón cẩn thận.

Nguyễn Vô Niệm nghe vậy liền gật đầu nói.

- Được rồi, các ngươi vào trong đi, đừng đứng phía ngoài này.

Thanh niên liền quay sang Lê Bang Cơ nói.

- Cậu lớn, các vị quan lớn, ta liền dẫn các vị đến đây thôi.

Lê Bang Cơ rất lễ phép nói.

- Được rồi, cảm ơn ngươi, lúc về bọn ta có thể tự về.

Thanh niên vái chào một cái liền theo đường cũ trở về, Nguyễn Vô Niệm thì đi thẳng vào trong nhà. Lê Bang Cơ quay sang Lê Bí nói.

- Coi bộ nếu hôm nay không có trưởng làng giới thiệu chỉ sợ chúng ta sẽ bị cự tuyệt ở ngoài cửa mất.



Nói rồi liền cười một tiếng bước vào trong. Chỉ có sau lưng Hàn lâm trực học sĩ Nguyễn Như Đổ lại nhíu mày tỏ vẻ không thích.

Lê Bang Cơ đi vào bên trong ngó quanh một vòng căn nhà, nhà gỗ tuy nhỏ nhưng lại rất sáng sủa, tràn ngập ánh sáng, gian giữa nhà đặt bàn thờ, bên hông có tấm phản bằng gỗ, giữa nhà còn có đặt một bộ bàn ghế vuông, phía dưới là gian bếp, vừa nhìn liền có thể thấy Vô Niệm sinh hoạt rất đầy đủ, thậm chí có thể nói là giàu có. Nếu ở huyện hắn có thể xem như là một tiểu địa chủ rồi.

- Ngồi đi. Bình thường ở đây không có khách tới nên ta cũng không có trà, chỉ có nước ấm, các ngươi uống tạm,

Nguyễn Vô Niệm nói, lấy từ bên trong vỏ dừa khô trên bàn ra một bình nước rót cho bọn hắn mỗi người một chén. Lê Bang Cơ tiếp lấy chén trà cười nói.

- Tạ ơn.

Nguyễn Vô Niệm cũng không ngồi xuống mà nói.

- Đã các ngươi đến rồi thì chờ một chút ăn sáng cùng ta. Chờ một chút liền xong.

- Ăn sáng?

Đám người giật mình, bọn hắn cũng không có khai niệm này. Nguyễn Vô Niệm lại nói.

- Một ngày nên ăn ba bữa, bữa sáng là quan trọng nhất. Ngủ một đêm thức ăn đều tiêu hoá hết sạch, mang cái bụng rỗng làm sao có thể lao động, các ngươi không thấy đói sao?

Mấy người nhìn nhau, bọn hắn buổi sáng đương nhiên cũng đói bụng, thế nhưng lâu dài cũng dần thành thói quen. Nhìn biểu lộ của bọn hắn Nguyễn Vô Niệm liền hiểu, hắn lắc đầu bất lực nói.

- Được rồi, chỉ cần các ngươi biết rằng không ăn sáng rất dễ dẫn đến đau dạ dày là được.

Nói xong liền mặc kệ bọn hắn có hiểu hay không liền đi xuống bếp nổi lửa bắt đầu nấu nướng. Lê Bang Cơ nhìn Lê Bí cười nói.

- Cuối cùng là chúng ta đi công vụ hay đi ăn chực đây?

Lê Bí cười nói.

- Cũng như nhau, nhưng thần cũng rất trông đợi, nghe mùi vị tựa hồ rất thơm.

Lúc này mùi mỡ lợn bốc lên khiến người ta không khỏi nuốt nước bọt, bụng sôi lên ùng ục. Nguyễn Như Đổ tuy bụng cũng sôi lên, thế nhưng lại nói.

- Chủ tử, Mạnh tử nói quân tử tránh xa nhà bếp, kẻ này lại suốt ngày lui cui trong bếp, làm sao đáng để chúng ta mời chào đây.

Phần đầu tiên thì nói to lên như muốn Nguyễn Vô Niệm nghe. Quả nhiên lúc này bên dưới bếp Nguyễn Vô Niệm lập tức đáp trả.

- Mạnh tử nói quân tử rời xa nhà bếp ý tứ nói là người quân tử nên tránh những nơi sát sinh, thực tế là để nhấn mạnh người quân tử không nên có âm mưu đối với một sự vật sinh tồn khác ngay cả là động vật, chứ nào bảo quân tử không được nấu ăn. Không biết là ai dạy ngươi như thế nữa, thật sự mất mặt.