*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.CHUYỂN NGỮ: LU LUBIÊN TẬP: HIÊN VIÊN DẠ NGUYỆTCuộc đối thoại làm cho người ở trên cây mém chút nữa là rơi xuống. Dung Xán lắc đầu cười khổ. Đột nhiên trong mắt hắn hiện lên tia sắc bén, lá phong trong tay chớp mắt bắn ra.
“A muội!” Cùng lúc đó, Mộc Diễm Sinh nhìn thấy tia sáng sau lưng muội muội, Ô Kiêu kia công lực cao hơn sư đệ, lại chưa hôn mê hoàn toàn, giả bộ như mất ý thức chờ thời cơ hành động, Mộc Lan Tư ngồi xổm bên cạnh muốn trói chặt hắn, lại mải nói chuyện, đột nhiên có biến, chưa kịp hiểu rõ chủy thủ đến trước ngực nàng.
Một đốm lửa nhỏ xe gió mà bay tới, Ô Kiêu kêu đau chủy thủ rơi khỏi tay, một luồng ánh sáng màu vàng lao thẳng tới mặt của hắn, không kịp nhìn rõ, hai mắt đã rơi vào bóng tối, tiếng kêu thê lương vang vọng mây xanh. Mộc Lan Tư xoay người, hai đao xé gió đánh hắn ngất xỉu.
Sự việc diễn ra trong chớp mắt, đợi tất cả đều ổn, mới thấy được mắt của Ô Kiêu bị kim tiên xẹt qua, chảy ra hai dòng máu tươi, mà cổ tay trúng ám khí lá diệp lực đạo thấu xương cốt, hai phần ba chiếc lá khảm sâu trong đó.
“Trên cây có người.” Mộc Lan Tư giơ lên song đao, toàn bộ tinh thần đề phòng.
Mộc Diễm Sinh nắm kim tiên, ngước trán lên, nhìn nam tử trên cây phong đỏ tiêu sái nhảy xuống, quần áo xanh nhạt, tóc đen buộc tùy ý, hắn khoanh tay đứng trước mặt nàng, khuôn mặt anh tuân vô song, giữa chân mày vẫn có chút nhíu lại.
Nhìn thấy vẻ mặt trào phúng quen thuộc, môi Mộc Diễm Sinh nở nụ cười.
“Ngươi khỏi rồi.” Nàng mi mắt long lanh, ánh sáng nhu hòa.
Nói không bị mê hoặc là gạt người. Cách nàng đúng một cánh tay, vẫn ngửi được vị ngọt mật ong của da thịt, nữ tử trước mặt để cảnh xuân lộ tùy ý, cổ thon, bờ vai dụ người, tầm mắt không kìm được hướng xuống phía dưới, thoáng nhìn khe rãnh mê người hình thanh bởi hai luồng tròn trịa.
“Còn chưa có chết.” Dung Xán bình tĩnh phun ra một câu, âm thầm điều tức, không dám ngửi nhiều độc hương trên người nàng.
Lý trí cùng du͙© vọиɠ, hắn lựa chọn lý trí.
“A tỷ, hắn là ai vậy?” Mộc Lan Tư vẫn có địch ý, thắc mắc nhìn tỷ tỷ vẻ mặt mềm mại hiện lên lúm đồng tiền cùng vành tai đỏ ửng, đột nhiên hiểu rõ. Nàng gật gật đầu nói: “Thì ra là hắn.” Tiếp theo mắt to tinh ranh bắt đầu đánh giá Dung Xán từ trên xuống.
“Ngươi tại sao lại tới chỗ này?” Mộc Diễm Sinh nhẹ nhàng mở môi đỏ, ngữ điệu mềm mại “Thuyền lớn của ngươi dừng lại hai ngày, nhưng ngươi không có ở đó, ta nghĩ là sẽ không gặp lại ngươi.”
Nàng cùng Lan Tư giả trang cô nương đánh cá, thiết lập bẫy bắt “Lũng Sơn Song Kiêu “, mà hai ngày này, Dung Xán xử lý việc vặt ở phân đà của Tào bang, hôm nay mới từ trong thành trở lại.
Tim chợt nhảy lên, Dung Xán
hai mắt tinh tường, có thâm ý khác.”Ngươi tại sao biết ta không ở trên thuyền?”
“Ta đương nhiên biết.” Nàng nói như là chuyện rất đơn giản.
Thản nhiên hừ một tiếng, Dung Xán giọng bình thường “Hôm nay gặp lại thì như thế nào?”
Mộc Diễm Sinh thản nhiên cười.”Hôm nay gặp lại ta rất vui.”
“Ngươi và ta là địch không phải bằng hữu, kẻ thù gặp lại, hết sức chướng mắt, có gì đáng để nói vui mừng?” Nữ tử này quỷ kế đa đoan, tâm tư khó dò, hắn phải đề phòng.
“Ai… Ta tự vui mừng, chẳng liên quan gì đến ngươi. Ngươi không phải ta, làm sao biết ta rốt cuộc vui hay không vui, thoải mái hay không thoải mái? Chúng ta nếu là địch, mới vừa rồi ngươi vì sao phải ra tay tương trợ? Ai… Ngươi luôn trong ngoài không đồng nhất, thích trưng ra khuôn mặt lãnh đạm, ta biết rõ.”
Nàng biết? Biết cái gì? Nàng thật có bản lĩnh đem đề tài khó đẩy qua cho hắn.
Mắt quyến rũ long lanh ánh nước, khuôn mặt vô tội, ngữ khí uyển chuyển, đối mặt với nữ tử như vậy, Dung Xán trong l*иg ngực ác khí cuồn cuộn dâng lên, trong đồng tử mắt như có hai đốm lửa đang bùng cháy, giận nàng cũng giận chính mình.
“A tỷ!” Mộc Lan Tư không đánh giá nam tử Trung nguyên này nữa, quay đầu nhìn phía tỷ tỷ đột nhiên hô to. “Tỷ lại bị người ta nhìn hết!” Hai tay linh hoạt, song đao cất bên hông, nàng nhanh đi đến bên người tỷ tỷ kéo mạnh vạt áo trước.
Yêu thương xoa đầu muội muội, Mộc Diễm Sinh mỉm cười thở dài, “Xem lực đạo khẩn trương của muội này, ai… Hắn chỉ thích cô nương Hán gia, bộ dáng của ta hắn khinh thường, cũng không thích nhìn, sẽ nói ta không đủ đoan trang, không biết xấu hổ.”
“Đúng, hắn nói cũng có đạo lý… Hả, phi phi phi, muội nói hắn hơi quá đáng.” Mộc Lan Tư vội vàng sửa miệng, nàng cũng không thể để người khác diệt uy phong của tỷ tỷ.
“Này!” Xoay người đối mặt Dung Xán, Mộc Lan Tư hai tay chống nạnh che ở trước người tỷ tỷ, “A tỷ của ta nói, nàng thay ta hạ chiến thư với ngươi, nàng đánh không thắng ngươi, vậy thì ta sẽ thay nàng làm được. Ngươi chờ ta năm năm, năm năm sau ta trưởng thành, mạnh hơn, chúng ta đánh một trận.”
Dung Xán đánh giá tiểu cô nương trước mắt, chân tay thon dài, cơ địa vững vàng, võ thuật căn bản rất là vững chắc, ánh mắt tinh ranh cùng trong trẻo, không giống thần thái mị hoặc của tỷ tỷ, một loại quyến rũ tự nhiên lại trí mạng —
Phát hiện thấy mình suy nghĩ lung tung, Dung Xán chấn động, vội vàng áp chế lại, mở miệng hỏi: “Ngươi năm nay mấy tuổi?”
“Mười ba.” Mộc Lan Tư cằm giương lên, “nghé con mới đẻ”, không chút sợ hãi.
“Năm năm sau ngươi đánh không thắng ta, khổ luyện mười năm, có lẽ còn có thể đánh ngang tay.”
“Oa! Khẩu khí thật lớn!” Mộc Lan Tư bực bội giậm chân tức giận,thề: “Được, năm năm sau, ngươi không tìm ta, ta cũng sẽ tìm được ngươi, Mộc Lan Tư ta nhất định phải đánh bại ngươi!”
Không để ý tới tiểu cô nương ngang ngược như khỉ con, Dung Xán không kìm được nhìn về nữ tử phía sau, cái nhìn yếu ớt kia cùng ý cười đa tình, hắn không đoán được tâm tư của nàng, ngay cả ý nghĩ chính mình cũng khó có thể khống chế.
Nhận lấy ánh mắt sáng quắc như sao của nam tử trước mặt, Mộc Diễm Sinh lắc đầu, trên hai gò má như có rặng mây hổng ẩn ẩn hiện hiện, “Ai, sao ngươi lại chọc giận a muội thế chứ?”
“A tỷ đừng để ý đến hắn, tại sao lại cười với hắn? So sánh với Trại Mục Tư, một người ở Thương Sơn Đỉnh, một người ở Nhị Hải, Trại Mục Tư so với hắn còn đẹp hơn một trăm lần, một ngàn lần. Trại Mục Tư hát hay, lại nhảy múa đẹp, biết thổi khèn Miêu tộc, hắn biết sao? Hừ!” Mộc Lan Tư trừng mắt nhìn Dung Xán, tuy hắn vừa mới ra tay cứu giúp, nhưng thấy hắn không thèm để mình vào mắt, tính tình liền phát tác.
“Hắn không biết, ta biết.” Hai người tầm mắt chạm nhau, Mộc Diễm Sinh nói, thanh âm mềm mại. “Ta chỉ nghĩ đến việc hắn nghe ta ca hát, trong lòng đã vui mừng rồi. Hắn có thể hát không hay, có vấn đề gì sao?”
“Trời ạ!” Ngốc tỷ tỷ. Mắt Mộc Lan Tư trợn trắng, không muốn tiếp tục cãi nữa, cảm giác tức giận càng tăng, tay trái tóm áo Xích Kiêu, tay phải cầm dây lưng Ô Kiêu, hừ một tiếng nhấc bổng lên, lớn tiếng nói: “A tỷ đừng để ý đến hắn nữa! Đi thôi!” Nàng quay đầu đi, để lại hai người đứng đối diện nhau.
Tim, bỗng nhiên đập mạnh.
Dung Xán có chút mê hoặc, lại có chút choáng váng, lời nói của nàng vừa như cố ý lại tựa như vô tình. Giống như một đống lửa cháy dữ dội, mà hắn lại là miếng sắt đang bị nung ở trong đó, điên cuồng tan chảy. Hắn không muốn hóa thành sợi chỉ mềm.
“Cám ơn ngươi cứu a muội… Ta phải đi rồi.” Nàng phá vỡ im lặng, xoay người bước đi.
“Mộc Diễm Sinh –” khẩn trương gọi nàng, cả tên họ đều gọi, dừng bước ngoái đầu nhìn lại, Dung Xán chợt không biết nói gì, chỉ một thoáng, trong đầu hiện lên câu ca Trương Râu từng hát —
【Cô nương ngoái đầu nhìn ta cười, ới a —
ánh mắt đen láy kia ới a】
Hắn nhìn thẳng người ta, một câu cũng không nói.
“Ngươi gọi ta.” Nàng nhắc nhở, cách đó không xa Mộc Lan Tư thúc giục nàng.”Ta thật sự phải đi …”
Hơi hơi do dự, nàng lại lần nữa bước đi, đi một đoạn đột nhiên ngừng lại, xoay người thấy Dung Xán vẫn nhìn mình, nàng mím môi, nhẹ nhàng mở miệng, “Đêm mai ngươi tới chỗ này… Ta ca hát cho ngươi nghe.” Nói xong, không đợi Dung Xán trả lời, nàng thản nhiên cười, dưới chân dậm vài cái rồi đuổi theo Mộc Lan Tư.
Chú ý tới trên tai nàng vẫn chỉ một cái khuyên bạc, theo bản năng Dung Xán nhìn cổ tay phải đeo một cái khác, giật mình nghĩ lại, đây chính xác là chiếc khuyên tai mà hắn hôm đó đã ném xuống sông, nàng cố gắng tìm lại được và rồi gắn chặt lên người hắn…
Dường như có gì đó mơ hồ đang diễn ra, như có như không…
Lần đầu, Dung Xán không hiểu được tâm tư của mình.
☆
☆
☆
Lần đầu, hắn thuyết phục chính mình.
Đối với lời nàng nói, hắn để ở trong lòng, cân nhắc lại cân nhắc rồi đưa ra rất nhiều lý do, hắn đi đến chỗ hẹn là vì muốn biết rõ một số chuyện, nếu không phải vì vậy, hắn cần gì phải trong đêm trăng trong trẻo mà đi vào rừng phong bên hồ nhỏ.
Là tiếng đàn, thanh âm cổ xưa leng keng, trong vắt, du dương, uyển chuyển êm ái, nghiêng tai lắng nghe, âm thanh mây bay nước chảy lưu loát sinh động không giống đàn tranh bây giờ, cũng không giống tỳ bà u trầm buồn bã, phảng phất như tiếng châu ngọc va chạm, âm thanh mộc mạc bình thản như mộng. Mà âm sắc đặc biệt đó lại làm rung động trái tim Dung Xán.
Hắn nín thở ngưng thần không dám động, mang theo tâm trí mờ mịt mê muội, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Trên tảng đá bên hồ, nữ tử ngồi khoanh gối, nghe thấy tiếng bước chân dẫm lá rụng, nàng nghiêng mặt, nhìn thấy nam tử đến đúng hẹn, mắt đẹp rũ xuống, nàng nhìn hắn nở một nụ cười ngọt ngào. Tiếp theo, bàn tay trắng nõn nhấc lên, chiếc đàn ‘tam huyền miêu cầm’[1]
trong lòng lại vang lên những thanh âm đặc sắc, nàng gảy dây đàn mà hát, mềm mại thăm thẳm —
【Chàng từ nơi đâu tới đây?
Chàng có quan tâm đến ta chăng?
Lòng muốn được cùng bên nhau,
Vì sao ta phải đoán?
Liệu có mê đắm người khác mà bỏ lại ta
Ôi – suy nghĩ tỉ mỉ —
Làm gì có ai tính tình nhẫn nại như ta?】
Mắt đẹp trong veo như nước, tiếng ca tinh tế, đi vào nơi sâu nhất trong tâm hồn nam tử, chậm rãi lặp lại.
Chú thích:
[1]
Tam cổ huyền miêu cầm: Hay còn gọi là Tam cổ huyền cầm – một loại đàn dân tộc có 3 dây. Thường được người Miêu tộc sử dụng.