Chương 16: Phần 6: Mối tình ôm ấp trùng trùng phong ba 1

Trở về đáy vực ban đầu, tìm được nơi kín gió để qua đêm. Dung Xán đem nàng dựa vào vách đá, không đợi nàng ngồi vững đã đưa tay tìm kiếm bên hông nàng bình dược cao dán trong suốt dùng cho vết thương hắn lúc trước.

“Ta không mặc, không mặc không mặc!” Nàng hiếm khi phát tác tính xấu, khuôn mặt xinh đẹp mang thần thái cô gái nhỏ ương ngạnh, chưa phát hiện thuốc dán tùy thân đã rơi vào trong tay hắn, chỉ lo dùng sức cởϊ áσ choàng.

“Trả lại cho chàng!” Ném áo choàng đến trên vai Dung Xán.

Ngay sau đó, nàng bị một nguồn lực kéo mạnh ép vào ngực nam tử, một bàn tay nhẹ nhàng xoa lấy sợi tóc mềm mại, ôn nhu giữ lấy trán của nàng tựa vào vai hắn, chóp mũi nghe thấy hắn hơi thở, bên tai có tiếng tim hắn đập mơ hồ, bịch, bịch, bịch… từng tiếng một, cùng nhịp với chính mình.

Nhẹ nhàng thở dài, tất cả ủy khuất tựa như đột nhiên cách nàng rất xa, xa đến mức không nhớ nó từng tồn tại.

Phần lưng cảm nhận thấy mát rượi, ngửi được mùi thuốc quen thuộc, nàng mới giật mình nhận ra —

Năm ngón tay thô ráp của hắn đυ.ng chạm lưng trần của nàng, dùng lực đạo mềm nhẹ đem thuốc dán lên miệng vết thương.

Tim đập càng nhanh, mặt nóng lên, cuối cùng hiểu rõ tâm tư bản thân.

Nàng yêu thích hắn, là thật tâm yêu thích hắn, là tình cảm nam nữ đơn thuần.

Từ lúc ở sông Trường Giang do hiểu lầm mà gặp nhau, nàng lấy trêu cợt hắn làm thú vui, chỉ nghĩ là thích nhìn thấy vẻ mặt kia âm u vì nàng, lại không biết là vì khiến cho hắn chú ý đến nàng, vì lưu lại dấu vết nàng trong lòng hắn.

Cho đến khi hai người chia lìa ba tháng, mới hiểu một ngày không thấy là một ngày tương tư.

Mới vừa rồi rơi xuống vách núi, hắn nhảy xuống túm lấy cổ áo nàng, tình thế mành chỉ treo chuông, trong lòng nổi lên nhu tình vô hạn, chua xót khiến nàng không thể kiềm được…

Cuối cùng, nàng hiểu được, hiểu được tâm ở nơi nào.

Ngoan ngoãn tựa vào ngực hắn, có thể do tác dụng của thuốc cũng có thể do ma lực từ năm ngón tay của hắn, đau đớn trên lưng giảm nhiều. Đi theo cái vuốt ve của hắn, cả người nàng ấm áp, phát ra tiếng rêи ɾỉ như con mèo nhỏ, kiềm lòng không được muốn chui vào trong ngực hắn, thân hình lại bị người ta đẩy.

“Đừng lộn xộn.” Giọng hắn kiềm chế, động tác lại ôn nhu, đem áo choàng khoác lên vai nàng lần nữa.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ngước lên, mắt đẹp như say, tình ý tự do lan tràn nhìn lại hắn, ngoan ngoãn giống như dê nhỏ, để mặc đối phương sắp xếp cho mình.

Khi Dung Xán đang định rút ngón tay trở về, nàng nhịn không được cũng không muốn nhịn, thứ tình cảm mãnh liệt này làm sao mà khống chế được, chúng mạnh mẽ tràn ra, đem nàng bao phủ trong đó. Tình ý trào dâng, tùy tâm sở dục, nàng nghiêng thân trên về phía trước khiến cho cái miệng mềm mại nhỏ nhắn hôn lên môi đẹp của hắn.

Dung Xán trở tay không kịp, hai phiến môi mỏng đã bị nàng ngậm lấy.

Tâm như nổi trống, bàn tay nên đẩy thân thể mềm mại ra, nhưng lại chết tiệt không thể động đậy nổi. Hai cái đầu dựa vào thân mật, hắn nhìn thấy lông mi tinh tế của nàng nhẹ nhàng run run, nhìn thấy má nàng đỏ bừng giống như say, theo bản năng hắn khép hai mắt lại, giữa răng môi vấn vít hương thơm của nàng. Rốt cuộc, không còn khả năng làm ngơ được nữa.

Nụ hôn do nàng chủ động, ưm một tiếng, hai cánh tay choàng lấy phía sau gáy Dung Xán, cắn nhẹ hai phiến môi của hắn, đầu lưỡi lại nhẹ nhàng dò xét, rồi mới bướng bỉnh xông vào, làm cho hai người càng tiếp xúc chặt hơn.

Thân thể giống như có ngọn lửa, Dung Xán ngậm lấy cái lưỡi của nàng, giờ khắc này triền miên tựa như ảo mộng, hắn đi theo cảm giác, tìиɧ ɖu͙© bao trùm lý trí, toàn bộ linh hồn phảng phất như vừa bay lên cao lại rớt xuống ngay lúc đó, không có đinh điểm an toàn.

Chợt hắn đẩy nàng ra ra, hai mắt lóe ánh sáng lạnh, ngực phập phồng thở dốc.

“Cô bỏ thuốc ta?” Không tự dung lại xảy ra chuyện này. Hắn không phải là Liễu Hạ Huệ, cũng từng nhiều lần cùng nữ tử, nhưng mà hắn chưa bao giờ say mê như thế, chỉ là một cái hôn đã làm lòng hắn bối rối.

Lúc này, khuôn mặt của nàng tựa như tên, diễm sinh, diễm sinh, sự diễm lệ nảy nở muôn nơi.

“Bỏ thuốc?” Nàng nở một nụ cười ngây thơ, “Xán lang… Chàng đang nói gì vậy?”

Hắn cũng không biết bản thân mình muốn cái gì? Thấy động tác liếʍ môi nhỏ kia, cải lưỡi màu hồng như chọc hắn phát cuồng, phảng phất trở lại tuổi thiếu niên huyết khí mạnh mẽ, dễ dàng bị người ta khıêυ khí©h.

“Cô có ý gì?” Hắn âm điệu trầm khàn, bàn tay cách áo choàng cầm cánh tay của nàng.

Nàng cười, mềm mại ngọt ngào, sóng mắt như nước ngắm nhìn ngũ quan hắn, trầm ngâm một lát mới chậm rãi mở miệng.

“Có nhớ lúc rơi xuống, ta đã nói gì với chàng không?” Nàng hơi dừng một chút, thanh âm nhẹ nhàng, “Chuyện này rất quan trọng, ta suy nghĩ đã lâu mới hiểu được tâm ý của mình, Xán lang… Chàng phải nhớ ở trong lòng, không được quên, ta muốn nói… Ta thích chàng, rất thích, rất thích… Chẳng còn cách nào. Ôi, ta thích chàng mà…”

Một cô gái ngồi đối diện tỏ tình với hắn! Nói lời yêu ư —

Dung Xán nghe thấy trái tim trong cơ ngực bật nhảy lên, vội vàng không tưởng tượng nổi, nhưng mà hắn tin, hắn tin lời nói của nàng, bởi vì cặp mắt như nước dịu dàng, bởi vì thần thái nàng vừa kiên định lại đơn thuần.

Nhưng hắn nên đáp lại như thế nào?

Thích nàng sao? Như thế là song phương sao? Hắn không thể nói rõ, không thể phát ra âm thanh nào, thực chất là không quen ứng phó với nàng như vậy. Bị tình cảm bao trùm lý trí, hắn quen nắm giữ hết thảy nhưng từ sau khi quen biết nàng, nhiều lần tình cảm sai khiến hắn, làm hắn bất an.

“Cô từng nói với bao nhiêu người như vậy?” Hắn không phải muốn hỏi câu này, nhưng không khống chế nổi, mắt đen nhìn vào hai mắt sáng của nàng, muốn tìm kiếm lời chân thật.

“Chỉ một người, người mà ta yêu thương.” Nàng nhìn hắn, tâm hồn thiếu nữ ngọt ngào.

“Trại Mục Tư thì sao? Hắn biết hát tình ca Miêu tộc, biết thổi sênh đánh đàn cho cô nghe, sao cô không đi thích hắn?” Trời ạ! Chính là cái loại cảm xúc khó hiểu này, vừa chua xót lại buồn. Hắn ảo não, mày không khỏi nhăn lại.

“Sao chàng lại biết hắn biết? Hai người không phải mới gặp qua một lần ư?”

Dung Xán nhếch môi, lớn tiếng nói: “Ta đương nhiên biết.”

Cười khanh khách, nàng chớp mắt, không hề truy cứu nữa, tay nhỏ bé tự nhiên xoa nhẹ mi tâm của hắn.

“Hắn biết đánh đàn thổi sênh, biết ca hát khiêu vũ, thì sao? Hắn biết. ta cũng biết mà. Ta có thích hắn, nhưng mà cái loại thích này không giống, trong tim ta cũng chỉ có một người, không phải là Trại Mục Tư.”

“Cho nên người cô yêu thương là ta?” Hắn âm điệu trầm thấp, không giống hỏi, giống như tự nói.

Nàng gật gật đầu, mặc dù nội tâm nữ nhi ngượng ngùng, đôi mắt trong suốt vẫn nhìn hắn: “Chẳng còn cách nào … Ta thích chàng, chàng phải nhớ kỹ.”

“Nhưng ta lại không thích cô.” Hắn đột ngột ngắt lời.

Cũng không phải là thực sự không thích, hắn không xác định được cảm giác đối với nàng, là thích hay là không thích đây. Phảng phất có cái gì đó ngày càng sâu sắc hơn.

“Ta biết…” Nàng mỉm cười, lại khe khẽ thở dài, “Chàng chỉ thích các cô nương người Hán. Ôn nhu trinh tĩnh, xinh đẹp lại biết làm hài lòng người khác, ta biết rõ ta có nhiều điều không giống. Aizz… Ta biết, nhưng mà chẳng biết làm sao…” Vẻ mặt vừa buồn rầu lại vừa ngọt ngào.

Nghe vậy, Dung Xán giật mình, không biết lời nói vừa rồi có tổn thương nàng hay không, chính hắn cũng đang hỗn loạn, muốn có không gian để suy nghĩ rõ.

Buông hai tay ra, hắn bước ra bên ngoài cách một khoảng rồi ngồi xuống, không nói một câu, sau đó mỗi người một bên, để không khí lặng im bao trùm.

Không biết qua bao lâu, Mộc Diễm Sinh mơ mơ màng màng mở hai mắt, bên cạnh đã có đống lửa ấm áp, mấy xiên cá nướng cắm trên mặt đất, sắc trời tối đen, ánh lửa làm vơi bớt cái lạnh.

Theo phản xạ tìm kiếm bóng dáng hắn, cách đó không xa, hắn vẫn ngồi một mình, không biết tâm tư hắn có gì.

Lẳng lặng ăn cá nhỏ, nàng cũng không hối hận cho hắn thấy tình ý của mình, thực sự thích một người, sẽ trở nên bình tĩnh.

Huống hồ, hắn không phải hoàn toàn vô tình, nếu không, hắn sẽ không thay nàng bôi thuốc, sẽ không vì nàng đốt đống lửa, sẽ không sợ nàng đói mà để lại cá nướng nhỏ, lại càng sẽ không vì nàng mà mang đến một Tam huyền miêu cầm.

Chắc chắn không phải mình nàng động tâm!

Trong lòng dịu dàng, nàng đặt miêu cầm đang ôm ấp trong ngực xuống, bàn tay trắng nõn khẽ gảy đàn tam huyền, tiếng đàn vang lên trong tĩnh lặng, làm cho nam tử ở chỗ kia nghiêng tai.

Một đoạn âm điệu đàn, ở đêm trăng mông lung nàng gảy đàn mà ca, đó là làn điệu nàng yêu nhất, yêu nhất từ cảnh, chiếu ra tình cảm nơi sâu thẳm của nàng, nghe nàng chậm rãi ca —

Ta mê

ta biết,

Ta cũng biết là ta mê,

Ta mê, không biết mê vì đâu?

Ta mê, tình nhân làm sao biết?

Ta mê lại tỉnh,

Tỉnh lại mê,

Mê tỉnh, tỉnh mê khó phân được.

Nghĩ đến là nhớ, tỉnh không tốt bằng mê.

Đây là đêm thứ hai dưới đáy vực, vẫn là tiếng đàn réo rắt, một khúc tâm tình giấu kín.

Mà một đôi nam nữ này lại để nỗi lòng đi theo tiếng đàn, đi theo khúc ý, không ngừng khẽ thở dài than thở.