Chương 4: Mưu tính của Sầm đại phu nhân (1)

Editor: Ca meo meo yêu Zayne

Cho dù năm đó Tam hoàng tử được Sầm Lan Chỉ cứu, nhưng Tam hoàng tử nhiều năm như vậy rồi cũng chưa từng gặp lại Sầm Lan Chỉ, mấy năm trôi qua có lẽ cũng chẳng rõ nàng trưởng thành thành cái dạng gì.

Lại nói, cũng không có đạo lý lấy tiểu thư khuê các ra để khua môi múa mép, hơn nữa bà ta cũng có dã tâm, đã phong tỏa tin tức từ lâu, những người bên ngoài phủ cũng chỉ biết là tiểu thư Vân gia cứu Tam hoàng tử, ngay cả chính Tam hoàng tử kia cũng chỉ biết người cứu mình là tiểu thư Vân gia mà không biết cụ thể là ai, đây chẳng phải chính là cơ hội trời cho sao.

Sầm Lan Chỉ và Sầm Ngọc Nhiễm cũng chỉ hơn kém nhau một tuổi, Sầm phu nhân cảm thấy chỉ cần quản chặt miệng của đám hạ nhân trong phủ, đem danh hiệu ân nhân cứu mạng của Tam hoàng tử lên người nữ nhi của mình, nói không chừng nữ nhi của bà ta còn có thể làm Tam hoàng tử phi.

Nếu suy nghĩ lớn mật hơn nữa, nhìn vào thế cục trong triều hiện giờ, Thái Tử mất sớm, nhị hoàng tử tàn bạo, tứ hoàng tử còn nhỏ tuổi, cho dù tam hoàng tử xuất thân thấp hèn một chút nhưng lại có khả năng rất lớn kế thừa ngôi vị hoàng đế. Như vậy nữ nhi của bà ta rất có thể chính là Hoàng Hậu. Nghĩ đến đây, Sầm phu nhân cảm thấy chút nguy hiểm phải gánh vác này chẳng là cái gì hết.

Trong một đêm, ân nhân cứu mạng của Tam hoàng tử trở thành nhị tiểu thư Sầm gia Sầm Ngọc Nhiễm, người phải gả đến Vệ gia lại trở thành thứ nữ, hiện giờ được ghi dưới danh nghĩa của Sầm phu nhân, trở thành đại tiểu thư của đại phu nhân Sầm Lan Chỉ.

Mấy năm này bởi vì sợ nói không chừng nàng thật sự phải gả vào phủ tam hoàng tử cho nên Sầm phu nhân cũng không dám hà khắc nàng, ăn dùng đầy đủ. Nhưng mà người hầu hạ bên cạnh cũng chỉ có duy nhất Quỳnh Chi và Họa Liễu, hai đại nha hoàn, mặt khác có thêm một tiểu nha hoàn quét sân tên là Bích Nguyệt. So với bên cạnh nhị tiểu thư Sầm gia có bốn đại nha hoàn và tám tiểu nha hoàn, hai mama giáo dưỡng, tất nhiên là không so được.

Sầm phu nhân không muốn nhìn thấy nàng cho nên cũng không để nàng đi tới tiền viện, Sầm lão gia cũng coi như không có đại nữ nhi này, bởi vậy ngoại trừ cần bồi ăn cơm trong mấy ngày lễ để giữ mặt mũi, thời điểm còn lại Sầm Lan Chỉ đều rất tự do tự tại.

Sầm phu nhân không cho người dạy đại tiểu thư học thi họa nữ hồng linh tinh, lễ nghi cũng không có người dạy, đơn giản chính là ngóng trông nếu như nàng tiến vào phủ Tam hoàng tử cũng sẽ bị ghét bỏ vì không hiểu biết gì hết.

Sau giờ ngọ, Sầm Lan Chỉ dựa vào ghế mỹ nhân đọc sách, một cô nương mặc áo màu lục cúi đầu đi đến bên cạnh ghế mỹ nhân, kính cẩn gọi một tiếng:

“Tiểu thư.”

Không nhanh không chậm xem xong rồi lật qua một trang giấy Sầm Lan Chỉ mới phảng phất như thấy nàng ta, cười nói:

“Họa Liễu, hai ngày nay ngươi đúng là bận rộn, vẫn luôn không nhìn thấy bóng dáng của ngươi.”

Họa Liễu nhìn khuôn mặt tươi cười của Sầm Lan Chỉ trong lòng lộp bộp một tiếng, cắn răng quỳ xuống nói:

“Tiểu thư, lão gia và phu nhân đã quyết định gả tiểu thư đến Vệ gia. Người cứu tam hoàng tử vốn là tiểu thư, hiện giờ lại trở thành nhị tiểu thư, nô tỳ cảm thấy không đáng thay cho tiểu thư. Chỉ cần tiểu thư phân phó, Họa Liễu nguyện ý thay tiểu thư đi cầu kiến tam hoàng tử, cầu ngài ấy chủ trì công đạo thay cho người.”

“Vệ gia là danh gia vọng tộc ở Giang Nam, có thể gả qua đó cũng chẳng có gì không tốt. Lệnh của cha mẹ chính là trời đất, là nữ nhi tất nhiên phải vâng theo.”

Sầm Lan Chỉ nhìn chiếc trâm vàng trên đầu Họa Liễu mà nàng ta chưa bao giờ dùng kia, không chút để ý nói.

“Chuyện ngươi đi theo Sầm Ngọc Nhiễm ta sẽ không truy cứu. Không cần phải cố kỵ ta, ta còn rất ngóng trông ngươi vào phủ của Tam hoàng tử, có thể đạp Sầm Ngọc Nhiễm dưới lòng bàn chân.”

Giọng của Sầm Lan Chỉ mềm nhẹ, nói xong liền dời mắt nhìn về phía quyển sách trên tay.

Họa Liễu quỳ gối bên dưới ghế, lúc trước ánh mắt của nàng ta nhìn nàng là một tầng hàn ý, nhưng lại vì câu nói lúc sau của nàng mà đôi mắt sáng ngời. Họa Liễu quỳ lạy Sầm Lan Chỉ một cái rồi lui xuống, vui mừng trên mặt lóe qua, rất nhanh trở nên bình tĩnh.

Sau khi nàng ta đi một lúc lâu sau Sầm Lan Chỉ mới cười khẽ một tiếng, Họa Liễu này cũng không phải một nhân vật đơn giản, muội muội tự cho là thông minh kia muốn khống chế nàng, chỉ sợ cuối cùng sẽ rơi vào kết cục bị cắn ngược một cái. Nàng giữ lại Họa Liễu chính là để đưa một lễ vật cho muội muội.

Nàng dùng Tam hoàng tử làm lá chắn nhiều năm như vậy, trên thực tế nàng hiểu rất rõ rằng, vị Tam hoàng tử trong mắt mọi người lương thiện dễ gần, thờ ơ với quyền thế thực ra là một nhân vật có dã tâm cực lớn.

Phụ thân Vân thượng thư của Sầm phu nhân Vân thị có được tâm của hoàng đế, cho nên đây là một trong số những người Tam hoàng tử muốn mượn sức nhất, hắn muốn mượn sức của Vân gia, mà liên hôn chính là việc đơn giản nhất. Cho nên có thể nói Tam hoàng tử đã bắt đầu lên kế hoạch chuyện này từ mấy năm trước, ngay từ đầu người hắn muốn lấy đã là Sầm Ngọc Nhiễm. Ngay cả chuyện bỗng nhiên tứ hôn lần này của hoàng đế, Vân phu nhân có được tin tức ngũ công tử Vệ gia là một kẻ ngu dại không chừng cũng có bút tích của Tam hoàng tử ở trong đó.

Tuy Sầm Ngọc Nhiễm mang họ Sầm nhưng lại là ngoại tôn nữ mà Vân thượng thư thương yêu nhất, còn có cả Sầm phu nhân Vân thị được Vân thượng thư nuông chiều cả đời cũng là một người mà sẽ cho Sầm Ngọc Nhiễm bất cứ thứ gì nàng ta muốn. Chỉ cần rước được Sầm Ngọc Nhiễm vào phủ, Vân thượng thư dù có trung thành với hoàng đế đi nữa trong lòng cũng không thể không thiên vị Tam hoàng tử. Huống hồ Tam hoàng tử còn có hiền danh, là người tốt nhất trong số các hoàng tử, tất cả chuyện này liền có vẻ đương nhiên.

Cho nên, mặc kệ có phải nàng cứu người hay không, cuối cùng người được gả vào phủ Tam hoàng tử nhất định sẽ là Sầm Ngọc Nhiễm. Chỉ tiếc Sầm phu nhân không biết nội tâm con người thực sự của Tam hoàng tử, cũng không biết hắn đánh chủ ý gì, bà ta lo lắng hãi hùng vì chuyện này, còn không biết rằng chuyện bà ta làm lại rất hợp ý của hắn.

Kể từ đó, cũng coi như là tất cả mọi người cùng vui. Nàng vô tình bị cuốn vào chuyện phiền phức như này, cũng vừa lúc Sầm Ngọc Nhiễm và Sầm lão gia Sầm phu nhân một lòng muốn quyền thế phú quý. Chỉ là không biết, đợi ngày sau bọn họ liệu có hối hận vì quyết định của ngày hôm nay hay không.

Nghĩ đến việc có thể rời khỏi Ngọc Kinh, đi xem phong cảnh phồn hoa thịnh vượng của Giang Nam, Sầm Lan Chỉ lộ ra nụ cười chờ mong.