Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điên Khùng

Chương 36

« Chương Trước
Điên khùng

Giữa trưa Kỳ An Lan ở lại U Hoàng Quán dùng bữa, trong lúc đó cũng đàm tiếu sinh phòng cùng đệ muội mới ra lò, hai người rất có tư thái danh sĩ Ngụy Tấn phong lưu, uống rượu vô cùng tiêu sái hào phóng.

Tửu lượng của Sầm Lan Chỉ còn tốt hơn cả hắn, sau khi Kỳ An Lan và nàng mỗi người xử hết hai vò hắn đã bắt đầu có cảm giác say, nhưng Sầm Lan Chỉ vẫn uống rượu như uống nước lã, Kỳ An Lan nhìn mà thực sự hâm mộ kính nể, chỉ kém không vỗ vai nàng kính nàng một câu hán tử.

Trong bữa tiệc hai người chén lớn uống rượu mồm to ăn thịt, nói từ triết học nhân sinh đến lý tưởng cá nhân, từ lịch sử nói tới tương lai, từ thế cục triều đình cho tới dã sử nhân gian. Ngay cả đối với những điều các cô nương yêu thích đều hợp nhau đến mức kỳ diệu, quả thực là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã…… A phi, là ăn nhịp với nhau, lập tức từ xưng hô từ đại ca đệ muội biến thành xưng huynh gọi đệ làm hai vị Đông Phong Nam Phong đưa rượu ở bên cạnh kinh hách, họ ôm ngực mấy lần chực té xỉu.

Xét thấy Kỳ đại công tử Kỳ An Lan vẫn luôn là như vậy, đã chẳng có gì lạ, cho nên lý do bọn họ muốn té xỉu là bởi vì nhìn thấy tư thế oai hùng đẹp trai của phu nhân nhà mình. Bọn họ thế mà lại có cảm giác công tử nhà mình không phải rước phu nhân về mà là được gả phu nhân, trong lòng lại bắt đầu nhịn không được mà lo lắng cho công tử nhà mình, cho nên suýt chút nữa té xỉu.

Nhìn thấy phu nhân há to mồm uống rượu, công tử ở bên cạnh nhỏ miệng uống canh, hình ảnh tương phản như vậy làm hai vị sai vặt này lập tức não bổ đến tình cảnh công tử đã nói không muốn không được nhưng lại bị ác bá phu nhân ép đến góc tường, suýt nữa rơi lệ. Bọn họ cảm thấy chua xót thay cho công tử, luận về khí phách thế mà lại còn không cả so được với phu nhân.

Vệ Cẩn Chi vẫn luôn mỉm cười dùng bữa, yên tĩnh nghe hai người thân thiết thảo luận học thuật, mãi cho đến khi Kỳ An Lan nói đến hứng thú chuẩn bị đi đến khoác vai trị kỷ mới là Sầm Lan Chỉ, lúc này Vệ Cẩn Chi mới ra tay.

Hắn dùng một chiếc đũa trong tay lên bàn tay của Kỳ An Lan suýt chút nữa chạm vào Sầm Lan Chỉ, cây đũa còn lại trùng trùng hợp hợp đặt ở giữa trung tâm cái bàn, Kỳ An Lan lập tức thức thời lùi cả người về bên kia của chiếc đũa. Đó hoàn toàn là động tác bản năng khi nhìn thấy chiếc đũa ở trên bàn, cực kỳ giống đã được huấn luyện, có thể thấy được trước đây đã ăn không ít khổ trong chuyện này.

Vệ Cẩn Chi vừa lòng mỉm cười, sau đó bắt đầu mời rượu. Đối với Kỳ An Lan là khuyên hắn uống nhiều thêm, còn đối với Sầm Lan Chỉ lại là khuyên nàng uống ít lại, hơn nữa còn tri kỷ bưng canh giải rượu đến cho nàng, lại còn gắp khó ít đồ ăn khai vị ngon miệng cho nàng. Tầm quan trọng của bằng hữu và phu nhân lập tức thấy rõ cao thấp.

Vừa nhìn thấy tứ công tử ngồi lại đây, Sầm Lan Chỉ lập tức thay đổi từ một hán tử tốt bụng đang chỉ trích phương tù, chỉ điểm giang sơn liền biến thành một cô nương kiều tiếu khả ái nhu nhược. Thay đổi hoàn toàn giống như hai người hoàn toàn khác nhau, làm Kỳ An Lan lần đầu tiên nhìn thấy loại trường hợp này tấm tắc bảo lạ, sau đó ôm chén lớn tiếp tục chuốc rượu. Rượu ở nơi này đều là rượu ngon, nếu như đệ muội cũng là người mê rượu ngon như vậy chắc chắn rượu này Lan Đình sẽ không cho hắn, cho nên hắn phải dứt khoát thừa dịp hiện giờ phải uống nhiều một chút, uống vào bụng của hắn, về điểm này Kỳ An Lan rất rõ ràng.

Vốn dĩ chuẩn bị tới chỗ bằng trốn mấy ngày thanh nhàn, ai biết bằng hữu lại đã có hồng nhan tri kỷ ân ái, dung không nổi hắn kỳ đà cản mũi, cho nên hắn chỉ có thể đi tới tìm nhà tiếp theo.

Cơm nước xong sẽ bị Vệ Cẩn Chi đá ra khỏi U Hoàng Quán, trong lòng Kỳ An Lan thê lương nghĩ, hắn còn chưa hoàn toàn tiếp nhận chuyện bằng hữu đã biến thành một người đã có thê, nhanh như vậy đã phải cảm nhận được các kiểu ảnh hưởng do sự thật này cảm thụ một chút sự thật này mang đến.

“Lan Đình thế mà sẽ thật sự động tình, chuyện này thật sự là làm ta kinh ngạc. Mà đệ muội, cũng thật sự là người làm ta kinh ngạc.”

Kỳ An Lan lắc đầu đi ở giữa rừng trúc.

Cảm thán xong hắn lại cười nói:

“Lan Đình đây là chuẩn bị bắt đầu đối phó Vệ gia?”

“Không sai, sự xuất hiện của Lan Chỉ đối với ta mà nói là ngoài ý muốn, bởi vì vậy cho nên ta đẩy thời gian lên trước một ít cũng không sao.”

Vệ Cẩn Chi chắp tay sau lưng nhìn rừng trúc xanh tươi ở bên người.

Kỳ An Lan cười nhạt vài tiếng, bỗng nhiên vỗ một cái vào sau lưng Vệ Cẩn Chi, Vệ Cẩn Chi nhìn văn nhược gầy yếu không chịu nổi cơn gió lại chẳng động lấy một cái, chỉ là bình tĩnh nhìn hắn.

Kỳ An Lan thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:

“Là bằng hữu, ta thỉnh cầu Lan Đình một chuyện. Đừng để Kỳ gia cũng bị liên lụy vào……”

Nhìn thấy ánh mắt Vệ Cẩn Chi, hắn nắm một nắm tóc sửa lời:

“Vậy lui mà cầu điều tiếp vậy, xin đừng phá đổ Kỳ gia, nếu như đệ đệ kia của ta bị khi dễ thảm quá sẽ khóc đấy. Đến lúc đó ta thân là ca ca cũng không thể không làm ra chút bộ dáng của ca ca, dù sao họ của ta cũng là họ Kỳ.”

Nói đến câu sau, hắn buồn rầu buông tay, “Ta biết huynh và Tiêu Phục hai người cả ngày đều mưu cái này tính cái kia, chẳng lẽ hai người các huynh đều không cảm thấy mệt sao, coi như giúp ta đi, đừng kiếm việc cho ta mà.”

“Nếu như nguyện ý, chưa chắc huynh không thể cùng chiến một trận với ta.”

“Thôi xin, đừng! Huynh cho rằng ta là quái vật giống huynh chắc, ta không muốn ngày nào cũng phải suy nghĩ nhiều như thế, chậc, quá phiền phức.”

Nghiêm túc chẳng được bao lâu, chỉ lát sau lại bày ra vẻ mặt khổ sở cà lơ phất phơ, ai oán nhìn chằm chằm Vệ Cẩn Chi, rất có bộ dáng chỉ cần hắn không đồng ý liền khóc lên luôn.

Vệ Cẩn Chi thở dài vỗ trán, “Ta hiểu rồi.”

Kỳ An Lan nghe vậy lập tức vui ra mặt, sợ hắn đổi ý nhanh miệng nói:

“Một lời đã định! Lan Đình là quân tử không phải là kẻ vô lại như ta, một lời của quân tử là một gói vàng!”

“Nếu mục đích chuyến này đã đạt thành, ta đây không quấy rầy Lan Đình phong hoa tuyết nguyệt nữa.”

Nói xong hắn vẫy vẫy tay dứt khoát xoay người đi, ống tay áo phiêu phiêu, dưới chân như được thêm gió chỉ lát sau đã không thấy bóng dáng.

Rời khỏi Vệ gia, Kỳ An Lan nghe nói đệ đệ nóng tính nhà mình treo thưởng năm vạn lượng để tìm hắn, cười vô tâm không phổi,

“Aizz dô, lúc này đệ đệ tức giận không nhẹ đâu, nếu như về chắc chắn sẽ bị đánh gãy chân, ừm, không thể trở về. Xem ra vẫn phải tiếp tục du sơn ngoạn thủy rồi, nhưng mà lộ phí có chút đủ, aizz dô, nghèo.”

Suy nghĩ một chút về cái giá lớn phải trả nếu muốn lấy bạc ở chỗ Vệ Cẩn Chi, cùng với cái giá khu lấy ở chỗ một bằng hữu khác là Thước Vương thế tử Cơ Lâm Lang, Kỳ An Lan sờ mũi quyết đoán chọn Cơ Lâm Lang. Hắn chơi không lại Vệ Cẩn Chi, cũng không muốn chơi với hắn, người nọ càng chơi càng lợi hại, là người xem mưu kế như lạc thú, hắn không muốn lãng phí thời gian ở chỗ người này.

Sau khi quyết định, Kỳ An Lan đi thẳng đến Nhữ Dương, phủ Thước Vương.

Vệ Cẩn Chi tiễn Kỳ An Lan đi, đứng tại chỗ trong chốc lát rồi bật cười lắc đầu. Lúc đang chậm rãi đi về nhìn thấy Sầm Lan Chỉ nằm trên thảm lông màu trắng ở trên hành lang bằng gỗ, bên cạnh là hoa Lăng Tiêu đang nở rộ rơi ào ạt xuống vì gió, tụ lại thành một vùng màu đỏ đậm ở phiến đá dưới hành lang, chỉ còn lại dây đằng xanh tươi rũ xuống như thác nước.

Sầm Lan Chỉ nằm ở đó, duỗi tay cuốn lấy một đầu dây đằng để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, trên tay đeo một cái vòng ngọc bích càng làm nổi bật đôi tay như chi như ngọc kia. Nàng vốn đang bày vẻ mặt chán đến chết, sắp ngủ đến nơi rồi, chờ đến khi nhìn thấy Vệ Cẩn Chi đi từ trong rừng trúc ra, tinh thần lập tức tỉnh táo, vội vàng ngồi dậy múa may cánh tay về phía hắn.

Nụ cười nhạt trên mặt Vệ Cẩn Chi tuy không thay đổi nhưng trong mắt lại ấm áp mềm mại hơn không ít, hắn đi tới ngồi cùng với Sầm Lan Chỉ, vuốt vuốt mái tóc tản ra lung tung của nàng.

Trên tay luôn lạnh lạnh, chải vuốt liên tục làm hơi lạnh này cũng theo tay làm nàng cũng có thể cảm nhận được, hơn nữa sức lực còn gãi đúng chỗ ngứa, ở loại mùa này đúng là thích đến vô cùng. Sầm Lan Chỉ dứt khoát vặn người ghé vào đầu gối của hắn, cảm nhận được động tác cẩn thận dùng tay chải vuốt tóc cho nàng của hắn, nàng giống như con mèo lười biếng. Nửa híp mắt, thỉnh thoảng nghe thấy chút động tĩnh gì đó mới có thể mở mắt, chỉ thiếu không rêи ɾỉ vì quá thoải mái.

“Lan Chỉ cảm thấy Nhàn Chu như thế nào?”

Sầm Lan Chỉ mở to mắt, ánh mắt trong veo, “Một người hồ đồ hiếm có, nhưng mà cố tình lại có một số người sống quá minh bạch, về điểm này, chúng ta đều giống nhau.”

“Vị này, tuy rằng có thể nhìn mọi chuyện minh bạch, nhưng lại vì sự tiêu sái ở thể xác và tinh mà lựa chọn hồ đồ.”

Sầm Lan Chỉ nói như cái máy nhưng Vệ Cẩn Chi nghe hiểu.

Hắn lại hỏi: “Lan Chỉ thích Nhàn Chu không? Thích người tiêu sái như vậy không?”

“Ừm……” trong mắt Sầm Lan Chỉ xuất hiện một ít hứng thú, cố ý kéo dài âm thanh mà không trả lời ngay. Vệ Cẩn Chi không thúc giục nàng, giống như chỉ thuận miệng hỏi ra một vấn đề, cũng không quá để ý đáp án, đến cả động tác tay cũng không có trì trệ hay thay đổi.

Sầm Lan Chỉ âm thầm giằng co với hắn một lát, cuối cùng thua dưới sự trầm ổn của hắn, cười nói: “Ta à, chỉ thích một mình Lan Đình.”

Vệ Cẩn Chi không dao động.

“Đến cả chuyện yêu ai yêu cả đường đi cũng không có.” Sầm Lan Chỉ không ngừng cố gắng.

Vệ Cẩn Chi mặt mày ôn hòa, thoáng giãn ra một chút.

“Dù cho sau này có gặp người nào khác đi nữa, ta cũng vẫn chỉ thích một mình Lan Đình.”

Hai mắt Sầm Lan Chỉ chẳng chớp, nói ngay.

Vệ Cẩn Chi như khen thưởng sờ sờ vành tai của nàng, “Ta nhớ mấy năm trước, phía nam trong rừng trúc cũng chôn chút rượu, để Nam Phong đài hai vò ra giúp nàng.”

Sầm Lan Chỉ lập tức vui vẻ, ôm lấy cổ hắn kéo xuống hôn mạnh hắn một cái, “Lan Đình thật tốt ~”

Kỳ quái, vì sao nàng lại cảm thấy nhìn Lan Đình thật là ngon miệng? Rõ ràng vừa mới ăn cơm thôi nhưng mà vừa nhìn thấy Lan Đình lại cảm thấy đói bụng, đặc biệt là khi nhìn thấy đôi môi của hắn bị mình cắn đến nỗi có chút thủy nhuận, tinh thần của Sầm Lan Chỉ như tăng gấp trăm lần, nàng mở to đôi mắt sáng long lanh, chủ động tiến lên hôn, còn đẩy Vệ Cẩn Chi ngã xuống thảm lông lúc trước mình nằm, tận tình gặm trên đôi môi nhìn cực kỳ xinh đẹp kia, gặm ở gương mặt của Vệ Cẩn Chi ra hai dấu răng.

Đông Phong vừa mới tiến về phía trước một bước lại chợt lùi về sau, Nam Phong đi theo ở phía sau hắn suýt chút nữa bị đυ.ng vào liền hỏi không suy nghĩ:

“Sao, phu nhân lại đang phi lễ công tử à?”

Đông Phong gật đầu nhìn trời, Nam Phong cũng nhìn trời, cuối cùng động tác hai người nhất trí lắc đầu.

Người bên trái thở dài: “Thói đời ngày sau.” Người bên phải tiếp lời: “Nhân tâm không còn như trước.”

“Phát rồ.”

“Không bằng cầm thú.”

“Thiên lý bất dung.”

“Được một tấc lại muốn tiến một thước.”

“Nhưng mà thật là hâm mộ.”

“Không biết công tử có nguyện ý tìm tức phụ giúp chúng ta không nhỉ.”

Sầm Lan Chỉ gặm nửa ngày mới đỡ thèm, vừa ngẩng đầu liền phát hiện Vệ Cẩn Chi thế mà nằm ngủ rồi. Sao hắn lại ngủ được khi bị nàng coi là điểm tâm mà gặm? Vẫn nhâm nhi trên má hắn một lát, Sầm Lan Chỉ mới nằm xuống bên cạnh Vệ Cẩn Chi chuẩn bị ngủ. Trước khi ngủ nàng còn Ngủ không quên nhẹ giọng gọi Đông Phong Nam Phong đứng ở một góc nhìn không tới nói một câu:

“Đông Phong Nam Phong, lấy giường thảm tới đắp cho Lan Đình.”

****

Kỳ An Lan chạy đến Nhữ Dương, nửa đường nhìn thấy người thú vị liền thay đổi chủ ý quyết định không đi Nhữ Dương nửa. Nhưng mà kể cả hắn không đi, có một số việc vẫn phải chia sẻ với bằng hữu, cho nên hắn liền đem chuyện Vệ Cẩn Chi giấu giếm về Sầm Lan Chỉ, viết hết trong một phong thư cho người đưa tới Thước Vương phủ Nhữ Dương giao cho Thước Vương thế tử, Cơ Lâm Lang.

Ba người, so sánh với hắn không tâm không phổi cùng Lan Đình tâm tư thâm trầm, Tiêu Phục nhìn như mặt lạnh nhưng thật ra lại là người quan tâm hai người bọn họ nhất, nếu như Tiêu Phục biết được Lan Đình mê luyến một nữ tử không biết hắn sẽ làm những gì đây? Ngẫm thôi đã cảm thấy thú vị.

E sợ thiên hạ không loạn, là cái tính không xong Kỳ An Lan.
« Chương Trước