“Aizzz, có một đệ đệ nóng nảy đúng là khiến người ta đau đầu mà.”
Kỳ Đại công tử Kỳ An Lan bị Kỳ An Dung đánh không biết bao nhiêu lần dưới đáy lòng, lúc này đang ở U Hoàng Quán của Vệ Tứ công tử, kể ra tao ngộ bi thảm sắp tới của mình với huynh đệ tốt.
Hắn ngồi ở trên ghế đá bên ngoài sân, tư thái tùy ý nhún nhún vai cười nói:
“Dù ta không gặp đệ ấy cũng có thể đoán được chắc chắn lần này đệ ấy tức giận không nhỏ đâu, nói không chừng còn thưởng bạc treo giải thưởng ta nữa, từ số bạc treo thưởng là có thể nhìn ra được đệ ấy tức giận đến mức nào.”
“Cho nên huynh mới bỗng nhiên đến chỗ ta để trốn.”
Tứ công tử Vệ Cẩn Chi ngồi ở đối diện hắn, khác với vẻ tùy ý của Kỳ An Lan, tuy Vệ Cẩn Chi nhìn cũng có vẻ tiêu sái nhưng mà dáng ngồi lại đoan đoan chính chính. Hắn nhìn sách trong tay cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Chúng ta là huynh đệ tốt, huynh đệ gặp nạn, nếu như Lan Đình không giúp thì quá không đủ nghĩa khí nha. Dù sao nơi này của huynh thanh tĩnh không có ai tới, chỉ có mỗi huynh với hai người Đông Phong Nam Phong, giữ ta ở đây ở mấy ngày cũng không có vấn đề gì đúng không.”
Trước mặt Kỳ An Lan đặt một bầu rượu và một cái ly, hắn vừa nói vừa tự uống, uống xong còn muốn chép chép miệng, xoi mói,
“Lan Đình chôn vò rượu này trong rừng trúc được bao lâu rồi, có thanh hương trúc diệp cổ, dư vị dài lâu, không tồi không tồi. Còn có nữa không? Cho ta thêm mấy vò, bầu rượu nhỏ này uống hai ngụm đã hết rồi. Huynh xem, huynh cũng có uống được rượu đâu, nên cho người yêu rượu mới thành toàn chỗ rượu ngon này, cứ để ở chỗ huynh lãng phí biết bao.”
Vệ Cẩn Chi chỉ có duy nhất hai vị hảo hữu chí giao, chính là vị Kỳ Đại công tử Kỳ An Lan hành sự tùy ý này, cùng với thế tử Thước Vương Cơ Lâm Lang. Ba người bọn họ quen biết ở trong thư viện Ẩn Sơn, là bằng hữu đã nhiều năm rồi. Ngoại trừ Sầm Lan Chỉ, hai người bọn họ cũng là người may mắn có thể nghe được chuyện cười của Vệ Cẩn Chi, chỉ là bọn họ đều không thể cảm thấy buồn cười như Sầm Lan Chỉ mà thôi.
Vệ Cẩn Chi lắc đầu, như đang nghĩ tới người nào đó, giọng cười nói:
“Ta không uống, có người thích uống. Ở chỗ ta gần đây có một tửu quỷ, từ sau khi nàng phát hiện ta chôn rượu trong rừng trúc, tất cả rượu đều thuộc về nàng rồi. Sau này nếu Nhàn Chu muốn uống rượu vậy phải đến tìm Tiêu Phục rồi.”
Nhàn Chu là tên tự của Kỳ Đại công tử, còn Tiêu Phục là tên tự của thế tử Cơ Lâm Lang.
“Hoặc là, nếu huynh chịu về thành thân, ta nghĩ Kỳ Nhị công tử chắc chắn sẽ đưa hết rượu ngon mà huynh muốn đến trước mặt.”
Nghe hết lời này của Vệ Cẩn Chi, Kỳ An Lan đang định hỏi tửu quỷ kia là ai liền liên tục xua tay, bộ dáng xin miễn cho kẻ bất tài này,
“Thôi đừng, ta cũng không muốn trở thành người lập gia thất đầu tiên trong ba người chúng ta.”
Nói xong hắn lại thở dài,
“Tuổi này của ta trong nhà đã sớm nóng vội, mỗi lần trở về đều nhét nha đầu thông phòng vào phòng của ta, chứ không sao ta cứ phải chạy, vẫn là tự do tốt nhất. Chỗ Tiêu Phục ta thấy hắn cũng đang buồn rầu vì việc này, tính tình của Thước Vương phi huynh cũng biết rồi đấy, chỉ sợ ngày nào cũng nói muốn ôm tôn tử. Nghĩ tới nghĩ lui trong ba người chúng ta vẫn là huynh tốt nhất, không ai ép huynh lập gia thất, huynh muốn như nào liền như thế đó, thật là tự do tự tại khiến người ta hâm mộ.”
“Aiz, ngẫm lại nếu như thành thân rồi, sau này liền có một nữ tử ngày nào cũng nhìn chằm chằm ta quản ta, thật sự cảm thấy không rét mà run, Lan Đình, huynh nói có phải hay không?”
Vệ Cẩn Chi nhìn sách cười mà không nói gì, đại khái là nụ cười trên mặt hắn quá mức thần bí làm Kỳ An Lan bỗng nhiên có chút tò mò, nghiêng người xem thư trong tay hắn.
“Huynh xem gì mà cười kỳ quái như vậy? Ta nói Lan Đình huynh từ trước đến giờ vẫn thích đọc sách, binh pháp linh tinh khô khan mà cũng xem đến thú vị, hiện giờ vẫn là thói quen tay không rời sách.”
Kết quả sau khi thấy rõ sách trong tay Vệ Cẩn Chi đến tột cùng là cái gì, Kỳ An Lan phun hết rượu trong miệng ra. Hắn như gặp quỷ nhìn chằm chằm hảo hữu, tựa như lần đầu tiên nhận thức Vệ Cẩn Chi vậy, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt sau đó nói:
“Huynh có phải Lan Đình không vậy? Hay là Lan Đình có kế hoạch gì đó, tìm một người tương tự giả trang hắn, còn bản thân bí mật đi đến địa phương nào đó? Ừ ừ, tuy rằng nghe có vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà Lan Đình tuyệt đối có thể làm ra được, cho nên thật ra huynh là giả mạo đúng không, như vậy liền có thể giải thích được vì sao huynh lại xem loại sách này.”
Kỳ An Lan càng nói càng cảm thấy đúng, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ. Rốt cuộc Vệ Cẩn Chi cũng ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cười nói:
“Trước đây, có một hộ gia đình, ca ca muốn cưới vợ, ngày thành thân ca ca đã chết, đệ đệ liền thay ca ca cưới đại tẩu, kết quả khi động phòng, hắn xốc khăn voan lại phát hiện gương mặt của tân nương giống y hệt ca ca.”
“Chuyện cười này không buồn cười sao?” Vệ Cẩn Chi híp híp mắt.
“Ha ha.”
Kỳ An Lan cười gượng một chút, “Hiện giờ ta tin huynh là Lan Đình. Vậy huynh nói cho ta, vì sao huynh lại tự dưng xem sách thức ăn mà thai phụ cần phải chú ý?”
“Chỉ là để ngừa vạn nhất mà thôi.” Vệ Cẩn Chi buông sách đan hai tay lại, “Cho dù có chuyện gì đi nữa ta cũng đã quen chuẩn bị trước rồi.”
Cho nên đến tột cùng là hắn muốn chuẩn bị cái gì? Kỳ An Lan còn định hỏi lại, bỗng nhiên thấy một nữ tử mỹ mạo tuyệt đỉnh, không chút phấn son, mái tóc dài bị nàng tùy ý dùng cành trúc búi lên, thân mặc váy xanh đi từ trong phòng ra.
Nàng lười biếng ngáp dài ấn ấn huyệt Thái Dương của mình, như chưa nhìn thấy Kỳ An Lan, đi thẳng về phía bằng hữu sau đó không coi ai ra gì ôm lấy cổ hắn, thân mật nói:
“Lan Đình, sao chàng dậy sớm như vậy ~”
Mà vị bằng hữu luôn luôn coi nữ tử như không khí, thanh tịnh đến nỗi có thể gọi là vô dục vô cầu thế mà lại không quét nàng ra, mà là thuận thế ngẩng đầu dịu dàng hỏi:
“Đầu còn đau không? Sau này không thể uống nhiều rượu như vậy trước khi ngủ.”
Miệng Kỳ An Lan há ra không khép lại được, nhìn một màn dịu dàng trước mặt mà hai mắt sắp trừng ra rồi. Nhưng mà hắn trợn mắt há hốc mồm một hồi lâu cũng không thấy người đối diện liếc mắt nhìn hắn một cái và giải thích nghi hoặc của hắn, cho nên hắn chỉ có thể tự mình khép miệng, sau đó nghĩ chút rồi nói:
“Chẳng lẽ là ta đang nằm mơ? Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp, có lẽ ta cũng đang mê man trong mộng không hề biết.”
Nói xong, Kỳ An Lan đưa tay áo lên che mặt ghé vào bàn làm bộ muốn ngủ. Vệ Cẩn Chi cầm chén rượu của mình lên ném qua, Kỳ An Lan đang ghé vào trên bàn đá như thể có mắt mọc trên đỉnh đầu, nhảy dựng lên tiếp được chén rượu bị ném về phía mình kia.
“Làm gì mà muốn đánh người, huynh có hồng nhan tri kỷ còn không cho ta được tỏ vẻ tâm tình kinh ngạc kích động một chút sao.”
Vệ Cẩn Chi không nói gì với hắn, chỉ giới thiệu với Sầm Lan Chỉ:
“Lan Chỉ, vị này chính là hảo hữu của ta, Kỳ Đại công tử Kỳ An Lan, tự Nhàn Chu, rất thích du ngoạn khắp nơi.”
Kỳ An Lan lập tức thay đổi biểu tình nghiêm túc, ho khan một tiếng nói:
“Ta lớn hơn Lan Đình ba tuổi, đệ muội cứ gọi ta một tiếng đại ca là được.”
Đứng đắn không nổi một chốc, hắn lại tò mò hỏi:
“Đệ muội, chẳng lẽ đệ muội là yêu tinh gì biến thành sao, ví dụ như trúc tiên hay là thư tiên?”
Nói đến cùng, hắn vẫn không tin nổi huynh đệ tốt khủng bố Lan Đình này lại sẽ có người yêu thích, hơn nữa Sầm Lan Chỉ lại còn có dung mạo xuất chúng đến như vậy, rất khó không làm Kỳ An Lan liên tưởng đến những truyền kỳ nhân quỷ kia. Mấy năm qua hắn đã du lịch khắp nơi, đã nghe không ít truyền thuyết và chuyện xưa.
Sầm Lan Chỉ nghiêm túc nhìn hắn vài lần, không mở miệng gọi đại ca, nàng lắc đầu thở dài, “Đáng tiếc, hẳn là Quỳnh Chi sẽ không thích loại này.”
“Không sao, ta vẫn còn có một vị bạn tốt nữa.”
Vệ Cẩn Chi an ủi vỗ vỗ tay nàng.
Kỳ An Lan: “……?”