Trong phòng chẳng phát ra chút âm thanh nào. Tiểu thư nhà mình lại ngoan ngoãn uống thuốc như thế không nháo không giãy giụa, một chút cũng không có! Đối mặt với sự đối xử khác nhau như vậy, Quỳnh Chi có cảm giác trong lòng mình thật bi thương.
Dựa vào cái gì mà năm đó khi nàng ấy khuyên tiểu thư uống thuốc tiểu thư sống chết không chịu uống, vì để trốn uống thuốc còn chạy lên nóc nhà, trèo cây trong viện, trốn vào mấy góc kín mít mà không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần ngửi thấy chút mùi thuốc thôi là lập tức trốn, dù có đi sắc thuốc ở địa phương nào đi chăng nữa nàng cũng có thể biết được, sau đó sẽ kéo lê cơ thể đang sinh bệnh đi hủy thi diệt tích chén thuốc. Còn có thể làm ra bộ dáng như bị mèo hoang hay là bị những người khác không cẩn thận làm đổ, ngay cả Quỳnh Chi cũng đã bị nàng lừa gạt mấy lần.
Dựa vào cái gì mà năm đó khi nàng ấy khuyên tiểu thư uống thuốc tiểu thư sống chết không chịu uống, vì để trốn uống thuốc còn chạy lên nóc nhà, trèo cây trong viện, trốn vào mấy góc kín mít mà không thể tưởng tượng nổi. Chỉ cần ngửi thấy chút mùi thuốc thôi là lập tức trốn, dù có đi sắc thuốc ở địa phương nào đi chăng nữa nàng cũng có thể biết được, sau đó sẽ kéo lê cơ thể đang sinh bệnh đi hủy thi diệt tích chén thuốc. Còn có thể làm ra bộ dáng như bị mèo hoang hay là bị những người khác không cẩn thận làm đổ, ngay cả Quỳnh Chi cũng đã bị nàng lừa gạt mấy lần.
Nhưng mà loại chuyện này xảy ra nhiều Quỳnh Chi cũng biết cách đối phó, từ lúc bắt đầu bưng lò thuốc nhỏ đi sắc đã đưa mắt nhìn bốn phương tám hướng, tuyệt đối không bị bất kỳ cái gì dẫn dắt sự chú ý. Thật vất vả mới sắc thuốc lại còn phải trải qua trăm cay ngàn đắng tìm người phải uống thuốc kia, cuối cùng còn phải hao hết sức chín trâu hai hổ mới rót được hết thuốc cho nàng.
Tóm lại mỗi lần Sầm Lan Chỉ sinh bệnh, Quỳnh Chi cho nàng uống thuốc đều như đang đấu trí đấu dũng với nàng. Sầm Lan Chỉ sinh bệnh, nhưng Quỳnh Chi vẫn không có biện pháp nào với nàng, xét về đầu óc Quỳnh Chi không bằng tiểu thư nhà mình. Cuối cùng vẫn là Sầm Lan Chỉ tự mình lăn lộn làm bệnh trở nên nghiêm trọng, té xỉu bị Quỳnh Chi tóm được cơ hội cột vào trên giường cứng rắn rót thuốc vào miệng. Một lần hai lần thì không nói, nhiều lần đều là như thế này.
Tâm tình cõi lòng đầy phức tạp, Quỳnh Chi đi vào phòng thăm tiểu thư sinh bệnh.
“Tiểu thư, vì sao Tứ công tử cho người uống thuốc người lại không chút phản kháng?”
“Lan Đình tự mình uống một ngụm lại đút ta một ngụm, hoàn toàn không thấy đắng chút nào.”
Mặt Sầm Lan Chỉ tràn đầy vô tội nói, nhìn tinh thần nàng có vẻ khá tốt, phỏng chừng cũng không bệnh quá nghiêm trọng, có lẽ là chỉ hơi nóng lên mà thôi. Nếu như bình thường mà sinh bệnh ở mức này, tiểu thư tuyệt đối sẽ che lại kín mít không để cho nàng ấy biết được, sau đó sẽ chờ đến khi mình khỏi bệnh cũng không chịu uống một chút thuốc nào, nhưng khi ở chỗ của Tứ công tử liền làm như bị bệnh nặng lắm vậy.
Trong lòng Quỳnh Chi âm thầm thả lỏng, đồng thời càng thêm thấy những năm đó mình đúng là đã bị ngược, mà so sánh này làm nàng ấy càng thêm sốt ruột.
“Tiểu thư, nếu người sinh bệnh thì nhẫn nhịn chút đi, làm chuyện đó sẽ lây bệnh cho Tứ công tử, không phải cơ thể của Tứ công tử vẫn luôn không tốt sao, nếu như bị bệnh liền không được đâu.”
Quỳnh Chi đứng đắn nghiêm túc nói. Nàng ấy là vì suy nghĩ cho tiểu thư, tuyệt đối không phải bởi vì ghen ghét.
“Không cần lo lắng.”
Sầm Lan Chỉ lười biếng ngáp một cái, mang theo giọng mũi hừ nói:
“Tối hôm qua chúng ta ở trong rừng trúc……chơi quá muộn, không chú ý thời gian, cho nên ta mới bị bệnh, mà Lan Đình lại không bị sao cả, có thể thấy được thân thể hắn còn tốt hơn cả ta. Cái bộ dạng ma ốm này có lẽ là gạt người.”
Kiểu thể hiện tình cảm mọi lúc mọi nơi này thật sự khó lòng phòng bị. Quỳnh Chi thật sự không muốn biết tối hôm qua các người ở trong rừng trúc chơi cái gì mà quên mất thời gian đâu! Quỳnh Chi che trán, có cảm giác bỗng nhiên có chút muốn gả cho một ai đó.
“Có phải nô tỳ cũng nên tìm một hán tử để gả đi hay không?”
Quỳnh Chi vốn dĩ chỉ là thuận miệng cảm thán một câu, kết quả sau khi nói ra lại thật sự phát hiện điều này rất có khả năng. Tiểu thư mà mình luôn lo lắng đã tìm được phu quân của mình, chỉ bằng năng lực của tiểu thư, tuy rằng không rõ là chuyện như thế nào nhưng Tứ công tử thoạt nhìn cũng rất lợi hại, cuộc sống của bọn họ chắc chắn không cần nàng ấy phải lo lắng.
Như vậy, hiện giờ nàng nên suy xét đến chung thân đại sự của mình một chút chứ? Nàng cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ cần là một nam nhân có thể chịu khổ, có thể làm việc, không đánh nữ nhân, có thể để nàng ăn no mặc ấm là được. Còn về cái thứ như là gương mặt, đã nhìn quen gương mặt của tiểu thư nhà mình thì các loại sắc đẹp đều coi như là mây khói thoảng qua, thậm chí ngược lại, nàng còn muốn tìm một người có ngoại hình bình phàm. Coi như là tìm một người bạn cùng nhau chung sống, có thể nói chuyện phiền lòng, ấm áp ổ chăn là được.
Mải nghĩ Quỳnh Chi bỗng nhiên nghe thấy giọng nói hoảng sợ dị thường của tiểu thư nhà mình ở trên giường, “Trời đất ơi, Lan Đình!”
Vừa hét xong, dư âm vẫn còn vọng ở trong phòng,Tứ công tử liền đi đến mép giường duỗi tay đi sờ trán của nàng.
“Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Có thể hét lên hăng hái như thế thì làm gì giống có vấn đề chứ. Quỳnh Chi nhìn thấy lo lắng trên mặt Tứ công tử không giống giả bộ, cố gắng một lúc lâu mới không nói câu này ra.
Chỉ thấy Sầm Lan Chỉ mới vừa rồi còn không có chuyện gì mà bây giờ lại nhu nhược ngã vào lòng Vệ Cẩn Chi, thê thê thảm thảm nói:
“Lan Đình, Quỳnh Chi sắp phải gả cho người ta rồi, ta phải làm sao bây giờ?”
Vệ Cẩn Chi đầy mặt thương tiếc ôm chặt nàng trong ngực, còn không quên thay nàng dém kỹ chăn, “Không sao, Lan Chỉ vẫn còn có ta.”
Chỉ thuận miệng cảm thán một câu mà đảo mắt đã bị trở thành sự thật đi nói ra ngoài, Quỳnh Chi có cảm giác khi ở cùng một chỗ với tiểu thư vĩnh viễn cần phải có da mặt thật dày. Hơn nữa Quỳnh Chi cảm thấy tiểu thư nhà mình chắc chắn chỉ là vì nhân cơ hội phi lễ Tứ công tử, biểu tình trên mặt rất buồn thương nhưng cái tay của nàng còn đang sờ tới sờ lui trên eo Tứ công tử.
Nàng ấy quyết định, lập tức phải tìm một người để gả đi, tiểu thư sau khi có người trong lòng càng thêm phát rồ, ai thèm tiếp tục đi theo một tiểu thư như vậy!