Vừa mới đóng cửa, Sầm Lan Chỉ liền dựa vào cửa ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Vệ Cẩn Chi.
“Lan Đình, chàng có nóng không?”
Lúc này Vệ Cẩn Chi vẫn còn đang khoác áo choàng, dù vừa mới tắm xong nhưng hắn vẫn bọc đến kín mít. Quay đầu nhìn biểu tình của Sầm Lan Chỉ, hắn đưa tay gỡ trâm bằng trúc vấn trên tóc. Trâm vừa ra tóc liền rơi xuống, hắn thản nhiên cười, “Không nóng.”
“Nhưng mà nhìn chàng mặc nhiều như thế, ta cảm thấy hai mắt của ta rất nóng.” Sầm Lan Chỉ nói rồi liền cười tủm tỉm tiến lên giữ chặt áo choàng của hắn, “Nếu như đi ngủ thì để ta giúp chàng cởϊ áσ ra đi.”
Tuy nói như vậy nhưng còn chưa nói hết câu nàng cũng đã lột áo choàng trên người hắn xuống, với vào trong vạt áo. Trước đôi mắt sáng như đuốc của Sầm Lan Chỉ, y phục lỏng lẻo trên người Vệ Cẩn Chi quả thực không chịu nổi một kích, nhẹ nhàng động đã đẩy được áo. Áo ngoài rồi đến trung y rồi đến áo trong, chờ đến khi nàng gần như đã lột hết y phục trên người Vệ Cẩn Chi xuống, còn có ý đồ ra tay với vuốt ve bả vai của hắn, cuối cùng Vệ Cẩn Chi mới có phản ứng.
Hắn vẫn cười đạm nhiên như cũ, một tay cầm lấy bàn tay đang có ý định sờ lên ngực hắn của Sầm Lan Chỉ. Mở mệng nói một câu: “Nàng đừng nóng vội.”
Sau đó hắn thổi tắt nến, nhẹ nhàng ôm Sầm Lan Chỉ lên giường. Màn giường rất tối, chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu vào mặt đất ở mép giường, mạ lên bóng hình của hai người một tầng ánh sáng mông lung.
“Như vậy ta không nhìn được chàng.”
“Ừ.”
“Hừm, không cần ánh nến này…là do Lan Đình cảm thấy thẹn thùng sao?”
“Bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày sẽ làm việc thân mật như thế với người nào cho nên lúc này cõi lòng thật sự không bình tĩnh được, có ánh nến ở bên cạnh sẽ khó tránh khỏi làm Lan Chỉ thấy được bộ dạng vô thố của ta lúc này.”
Vệ Cẩn Chi ở trong bóng tối mang theo nụ cười khó có thể nắm bắt được.
Trong miệng hắn nói những lời chính nhân quân tử, nhưng tay lại đang cởi đai lưng của Sầm Lan Chỉ vô cùng chuẩn xác. Sầm Lan Chỉ đang mặc áo dài của hắn, yếm nàng cũng không mặc, lúc này bên trong tất nhiên trống không, vừa chạm vào Vệ Cẩn Chi đã phát hiện được điểm này. Bàn tay hơi lạnh dừng lại, tựa như đang do dự có nên chạm vào hay không.
Sầm Lan Chỉ cảm giác được liền bật cười một tiếng, chủ động giơ tay kéo tay hắn ấn xuống, cười nói:
“Nếu Lan Đình thật sự cảm thấy thất thố, vậy để ta làm cho?”
Nói rồi nàng lập tức xoay người đè lên trên người Vệ Cẩn Chi, tiếp tục công việc dang dở lúc nãy của mình, tiếp tục lột y phục của hắn.
Thân hình Vệ Cẩn Chi không mảnh khảnh như thoạt nhìn bên ngoài, khi thật sự dùng tay vuốt ve mới biết bên dưới y phục văn nhược kia, khối cơ thể này thật sự rất mê người.
Sầm Lan Chỉ giống như đang vuốt ve khối mỹ ngọc, từ gương mặt rồi đến cổ đến bả vai đến xương quai xanh, nàng cẩn thận cảm nhận. Có lẽ trong mắt nàng, Vệ Cẩn Chi thật sự chính là một khối mỹ ngọc, xúc cảm ôn nhuận mê người, làm người ta lưu luyến không rời.
Chờ nàng say mê sờ chán rồi Vệ Cẩn Chi mới nâng mặt nàng lên, ngậm lấy cánh môi nàng. Động tác của hắn luôn dịu dàng thong thả, hương vị an nhàn đặc trưng, mỗi lần đều khiến Sầm Lan Chỉ muốn phá vỡ phần bình tĩnh này để có thể thấy được hoàn toàn sóng to gió lớn ẩn giấu ở bên dưới.
Nàng muốn nhìn thấy điều mà người nam nhân này ẩn giấu thật sâu, một mặt điên cuồng của hắn. Nàng muốn nhìn thấy nụ cười ôn hòa trên mặt hắn biến thành cuồng nhiệt, muốn nhìn thấy động tác không nhanh không chậm này của hắn trở nên vội vàng. Suy nghĩ này làm cả người nàng như bị thiêu cháy, ngoại trừ khát vọng bức thiết còn có cả chiến ý không chịu thua.
Nàng nhất định phải làm hắn thất thố!
“Vì sao Lan Chỉ lại bỗng dưng kích động như vậy?”
Vệ Cẩn Chi dán ở bên tai nàng có chút khó hiểu hỏi.
“Ta nghĩ, nên làm như nào để khiến Lan Đình thất thố, bởi vì ta rất muốn nhìn thấy biểu tình say mê của Lan Đình.”
Sầm Lan Chỉ ôm lấy cổ hắn, nhẹ giọng trả lời.
“Phải không, vậy thì ta rửa mắt mong chờ.”
Vừa dứt lời môi đã bị chặn lại.
Vạt áo tản ra trùng trùng điệp điệp, mái tóc dài màu đen dây dưa lẫn nhau trải ở trên giường, bóng hình trên đệm giường giống như du xà như ẩn như hiện, từ từ vặn vẹo dây dưa. Bên trong màn giường chỉ có tiếng nước cùng với tiếng thở dốc ngày một nặng nề.
……
Ngủ một giấc tỉnh dậy mở mắt ra nhưng người nhìn thấy lại không phải là Vệ Cẩn Chi, mà là Quỳnh Chi rõ ràng cả đêm không nghỉ ngơi tốt, đang ngáp dài không dứt nhìn chằm chằm nàng.
“Quỳnh Chi? Sớm thế, tối qua ngủ không ngon à?”
Sầm Lan Chỉ lật người để lộ ra bả vai bóng loáng phấn nộn có hai dấu hôn.
Quỳnh Chi nghiến răng nặn ra một nụ cười, “Tối hôm qua ngủ có ngon không, tiểu thư.”
Nhớ đến chuyện tối qua, Sầm Lan Chỉ nheo mắt lại, đại khái vì cảm thấy biểu tình mỹ mãn của nàng quá mức chói mắt, Quỳnh Chi suýt chút nữa đã nhịn không được mà không muốn màng đến Tứ công tử đang ngồi đọc sách ở ngoài cửa phòng, gào to một trận với tiểu thư.
“Rất không tồi, ta thấy được cái mà mình muốn thấy, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.”
Nàng muốn được nhìn cảnh sắc sóng to gió lớn, quả nhiên mỹ diệu y như trong tưởng tượng của nàng.
Nếu không phải do nàng hiện giờ còn đang trần trụi, Quỳnh Chi tuyệt đối sẽ nhấc chăn lên để cho nàng biết gần đây mình đã quá đắc ý vênh váo rồi.
“Dù sao cũng là…… tiểu thư chẳng lẽ người không có cảm giác thẹn thùng một chút nào sao?”
“Thẹn thùng? Đúng thật là không có, cứ thấy Lan Đình ta sẽ quên mất thẹn thùng là cái gì rồi, ngẫm lại thật đúng là thần kỳ a.”
Sầm Lan Chỉ cứ như vậy nằm dài ở bên trong chăn, cũng không cảm thấy mình nói chuyện với Quỳnh Chi như này có gì kỳ quái. Dù sao cũng nhiều năm như vậy rồi, Quỳnh Chi đứng ở đầu giường còn nàng rúc trong chăn, vì vấn đề không muốn rời giường mà tốn không ít thời gian.
Quỳnh Chi đã không còn muốn đàm luận với nàng ở cái vấn đề này nữa, dù sao tiểu thư cứ nhìn thấy Tứ công tử là sắc tâm quá độ thì còn gì để nói nữa. Nàng ấy ôm cánh tay dựa vào đầu giường hỏi:
“Xem tiểu thư người có tinh thần như vậy, trên người không đau à?”
Lông mi như chiếc quạt nhỏ của Sầm Lan Chỉ chớp chớp, lộ ra biểu tình khuê tú làm Quỳnh Chi hận không thể lập tức chạy ra ngoài đi rửa con mắt. Cái vị mặt đầy thẹn thùng nói không nên lời này là ai vậy!!!!
“Lan Đình đã bôi thuốc cho ta rồi, còn xoa bóp cho ta nữa, nên không đau chút nào.”
Nói xong ánh mắt của nàng lại mơ hồ, trong giọng nói có chút vi diệu:
“Trước khi tắm gội bôi thuốc một lần, sau khi tắm gội lại bôi thêm lần nữa.”
Quỳnh Chi nghe vậy, lấy một hộp thuốc cao nhỏ ở trong tay áo ra, bẹp miệng nói:
“Người ít khoe khoang lại đi.”
Mặc kệ nói như thế nào, đáy lòng nàng ấy vẫn tràn đầy vui mừng. Nàng ấy hy vọng tiểu thư đã cùng mình nương tựa lẫn nhau từ nhỏ đến lớn này có thể tìm được người mình muốn, có được cuộc sống mà nàng yêu thích.
A, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng này của tiểu thư tại sao nàng ấy lại cảm thấy tâm tình có chút hậm hực là sao? Quỳnh Chi tuyệt đối sẽ không thừa nhận thật ra mình chỉ là hâm mộ tiểu thư đã tìm được người làm mình thích đến như vậy, loại oán niệm khi nhìn thấy bằng hữu đắm chìm trong bể tình mà mình vẫn cô đơn một mình, Quỳnh Chi đã được trải nghiệm rồi.
Bình thường khi Quỳnh Chi không vui nàng ấy cũng không muốn để tiểu thư nhà mình vui, vì thế nàng ấy hít một hơi thật sau, nói với Sầm Lan Chỉ còn đang muốn ngủ nướng ở trên giường:
“Tối hôm qua Ngũ thiếu phu nhân Sầm Lan Chỉ, vì quá nhớ nhung Ngũ thiếu công tử đã qua đời cho nên nhảy sông tự sát, chính là ở trong cái hồ ở Chiếu Hoa Viện kia. Sáng hôm nay lúc bị phát hiện thì cơ thể đã bị sưng vù.”
“À, thế cho nên Quỳnh Chi mới ngủ không ngon sao, thì ra là do tiểu thư nhà ngươi qua đời?”
Sầm Lan Chỉ nghe vậy liền nghiêng đầu cười xán lạn, bị Quỳnh Chi không thể nhịn được nữa ném một cái gối nện vào mặt.
“Người có phản ứng bình thường một chút được không! Đây là chuyện gì thế? Nô tỳ suýt chút nữa đã bị người hù chết rồi, rõ ràng người ở U Hoàng Quán, sao lại bỗng nhiên xuất hiện một khối thi thể mang danh người nhảy sông tự sát?”
Quỳnh Chi vò cái gối mặt đen sì, nàng ấy không hình dung lại được tâm tình khi mình đang ngủ rất ngon lại bị người ta gọi dậy bảo là tiểu thư nhà mình đã nhảy sông, sau đó nàng ấy liền hoảng sợ, nhìn thấy thi thể không dám tin liền đến U Hoàng Quán, lại nhìn thấy tiểu thư mặt đầy vẻ hài lòng đang ngủ nướng trên giường của Tứ công tử.
“Loại chuyện như này mà người lại không thông báo cho nô tỳ trước một tiếng!!!”
“Bình tĩnh một chút, Quỳnh Chi.”
Sầm Lan Chỉ không trêu chọc Quỳnh Chi nữa, nàng cười bắt lấy cái gối, ôm chăn ngồi dậy.
Theo động tác của nàng mà lộ ra xương quai xanh, trên cổ phủ kín dấu hôn. Quỳnh Chi thất thần trong nháy mắt, không thể tin nổi Tứ thiếu gia nhìn yếu như vậy, đi vài bước ho vài tiếng lại có nhiều tinh lực như vậy ở trên giường sao?
Nhanh chóng kéo về lực chú ý của mình để trở lại trạng thái nghiêm túc, Quỳnh Chi dùng biểu tình nghiêm trang như lúc khóc tang ở linh đường Ngũ công tử nhìn Sầm Lan Chỉ, chờ nàng giải thích.
Sầm Lan Chỉ lại không vội vã giải thích, mà là mở rộng vòng tay ôm nàng ấy, đầu dựa vào bụng Quỳnh Chi.
“Tỷ tỷ, đã làm tỷ lo lắng rồi, ta không sao. Việc này ta cũng không biết, nhưng chắc hẳn là do Lan Đình bố trí.”
Trên mặt nàng không còn vẻ ngượng ngùng ửng đỏ của một nữ nhi, giống như một hài đồng đang làm nũng với người lớn hơn.
Quỳnh Chi sửng sốt, ngay sau đó gõ một cái lên trán nàng, hắng giọng nói:
“Ta có gì mà lo lắng, hai người không phải đều là thông minh tuyệt đỉnh không cần ai lo lắng sao, cho dù ta chết hai người cũng không chết được, như vậy ta cần gì phải lo chứ! Với cả đừng có gọi ta là tỷ tỷ, ta chỉ là lớn hơn người có một tháng mà thôi, còn rất trẻ đấy, người gọi thế làm ta già đi đấy!”
Nói xong, nàng ấy lại chậm rãi nói:
“Chính người thấy vui là tốt rồi, ta nghĩ sao cũng không quan trọng, dù sao ta cũng không thể sống thay người được, ta cũng không có cách nào hiểu được cảm tình và lý tưởng của người. Lúc trước ta lo thân phận Ngũ thiếu phu nhân Vệ gia làm người không thể quang minh chính đại ở bên Tứ công tử. Người lại chẳng thèm để ý cái gì hết, người thật sự rất giống một đứa trẻ hư. Chuyện người không nghĩ đến nên ta khó tránh khỏi nghĩ nhiều một chút, nhưng mà nếu như Tứ công tử đã sắp xếp, muốn nghiêm túc sống với tiểu thư, ta cũng không cần lo lắng như vậy nữa……”
Vốn dĩ Quỳnh Chi vẫn đang nghiêm túc lừa tình nói mấy lời này nhưng giờ nàng ấy nối không nổi nữa, bởi vì người hiếm khi ngoan ngoãn một lúc để xin lỗi nàng ấy giờ đây đang giơ cánh tay đầy dấu hôn lên, bộ dáng chán đến chết hoàn toàn không nghe những gì nàng ấy nói.
Đếm một lúc, tiểu thư còn che lại cái bụng đang kêu ọt ọt của mình, thở ngắn than dài nói: “Aizz, đói bụng quá.”
Sầm Lan Chỉ có vô số khuôn mặt, hỉ nộ vô thường khó nắm bắt, nhưng trong mắt Quỳnh Chi, đây là một đứa nhỏ nghịch ngợm thiếu đánh thì đúng hơn. Cái gì mà thần bí khó lường, cái gì mà nhu nhược ngây thơ, tất cả đều chỉ là cho người ngoài xem.