Khi Vệ Cẩn Chi biết đến cái tên Sầm Lan Chỉ là khi Sầm Lan Chỉ còn chưa tới Vệ gia.
“Công tử, ở Ngọc Kinh truyền đến tin tức, trung thư lệnh Ninh Tục Quy đã góp lời với Xương Nhân Đế, tứ hôn cho Ngũ công tử với con gái của đại thần trong Ngọc Kinh thành.”
Nam Phong bước vào thư phòng ấm áp dễ chịu, đặt một phong thơ ở trên bàn Vệ Cẩn Chi, tò mò hỏi:
“Công tử, chuyện Xương Nhân Đế tứ hôn cho Ngũ công tử chẳng lẽ là vì muốn bắt Vệ gia để khai đao?”
“Xương Nhân Đế đã coi thế tộc Giang Nam là họa lớn trong tâm, lại nghe được tin tức mà ta để ta cố ý lộ ra rằng Thước Vương và Vệ gia lui tới, tất nhiên không thể ngồi yên được. Ninh Tục Quy đang được Xương Nhân Đế trọng dụng, hắn nóng lòng lập công lại còn có thù cũ với ta chắc chắn sẽ dâng lên kế sách này với Xương Nhân Đế là điều ở trong dự liệu. Nếu như người tới Vệ gia có thể tìm ra được chứng cứ chứng minh Vệ gia cấu kết với Thước Vương tất nhiên tốt, còn nếu như tìm không thấy còn có thể lấy cớ này để làm văn, chỉ cần có tâm, chắc chắn Xương Nhân Đế sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để cảnh cáo làm suy yếu các thế tộc.”
“Chẳng qua, cục diện này vào tay ta, sự tình có phát triển như bọn họ mong muốn hay không thì không nhất định.”
Vệ Cẩn Chi chậm rãi nói xong thì một chữ cuối cùng trong bức thư cũng viết xong. Hắn dừng bút và quan sát lại một lần bức thư này, sau đó mới đưa cho Nam Phong đang hầu hạ hạ ở bên cạnh.
Mật tin là thám tử trong Ngọc Kinh thành truyền tới, trong thư không chỉ có thế cục Ngọc Kinh thành mà còn viết cả không ít chân tướng bị người có tâm vùi lấp. Ví dụ như vị tiểu thư đến kết thân với Vệ gia này, Sầm Lan Chỉ là trưởng nữ của Tả Phó Xạ Sầm Thế Nghị, Nghe nói là một người dịu dàng dễ bị bắt nạt, vốn nên được nhập phủ Tam hoàng tử vì có ân cứu mạng lại bị Sầm gia phu nhân thay mận đổi đào, đưa tới Vệ gia để kết thân.
Tin tức này, cái tên này, khi đó ở trong mắt Vệ Cẩn Chi cũng chẳng là gì, đặt thư đảo mắt liền quên. Chỉ cần không phá vỡ bố trí sắp xếp của hắn, dù ai tới cũng chẳng sao.
Lúc ấy, dù là Sầm Lan Chỉ ở Ngọc Kinh xa xôi hay là Vệ Cẩn Chi thờ ơ đều không hiểu được bọn họ sẽ vì một trận cờ này mà gặp được người đại biểu gì đó trong chính cuộc đời mình.
Lúc nhận được mật tín này là năm ba tháng Xuân Hàn, Vệ Cẩn Chi còn ở trong biệt trang có suối nước nóng để dưỡng bệnh. Tất cả các công tử Vệ gia dù đích hay thứ, sau 16 tuổi đều được phân cho cửa hàng và biệt trang của riêng bản thân mình. Đây cũng là một loại khảo nghiệm mà người trong tộc đưa cho đám công tử, cũng là một nơi kiếm tiền tiêu phí cho họ.
Mấy thế gia đại tộc Giang Nam đều là như thế, bọn họ sẽ nhìn xem con cháu trong tộc có thể làm ra được thành tích gì, cũng có không ít trường hợp con của di nương tranh đua đè ép con của đại phu nhân, ví dụ như Hứa đại gia tộc chính là như thế.
Chỉ là một năm của Vệ Cẩn Chi phần lớn đều bệnh tật chỉ có thể ngồi trên xe lăn, người người đều biết thân thể hắn ốm yếu hơn nữa hắn còn cố tình giấu dốt, ở Vệ gia là thứ nam không có cảm giác tồn tại, cửa hàng hay biệt trang được phân cho đều không phải cái gì tốt. Nhưng mà vì nguyên nhân thân thể hắn vẫn luôn bị lạnh cho nên bên trong biệt trang của hắn liền có một suối nước nóng, tòa biệt trang này có tên là Vị Minh Trang, chỉ cần thời tiết bắt đầu lạnh hắn sẽ rời khỏi nhà chính Vệ gia đến Vị Minh Trang điều dưỡng.
Năm vừa rồi, lẽ ra phải đến tận tháng sáu Vệ Cẩn Chi mới có thể rời khỏi Vị Minh Trang để trở lại nhà chính Vệ gia, nhưng mà vì tháng năm Ngũ công tử Vệ gia phải thú thế cho nên hắn phải trở về Vệ gia trước.
Gần Vệ gia nhất chỉ có biệt trang Tương Thiên, là nơi lần đầu tiên Vệ Cẩn Chi gặp Sầm Lan Chỉ. Nói là gặp có lẽ không quá chuẩn xác, hắn chỉ là ở nơi đó thấy được bóng dáng của nữ tử kia, nghe thấy nàng và nha hoàn của mình dùng một loại ngữ khí trào phúng không thèm để ý đàm luận tên phu quân ngu dại kia. Hình như nàng chẳng chút lo lắng vì sắp phải gả cho một nam nhân bạo ngược ngu ngốc này, ngược lại còn hứng thú bừng bừng ở một bên đứng nhìn, giống như trò khôi hài trước mặt chẳng liên quan đến nàng.
Này nhất định là một nữ tử tiêu sái. Cảm nhận đầu tiên của Vệ Cẩn Chi chính là như thế, từ tiêu sái này, trước đó hắn căn bản không nghĩ tới sẽ dùng tới ở trên người nữ tử, nhưng mà khi nghe thấy lời của nàng, từ xuất hiện trong đầu Vệ Cẩn Chi chính là cái từ này.
“Vị Sầm tiểu thư này, Ngũ đệ muội tương lai của ta, có vẻ khác với tình báo được gửi đến từ Ngọc Kinh.”
Sau khi Vệ Cẩn Chi trở lại Vệ gia liền nói như vậy,
“Truyền tin về Ngọc Kinh, để cho người ta tìm hiểu nhiều hơn chút về vị Sầm tiểu thư này.”
Vệ Cẩn Chi sẽ không cho phép mình bị một quân cờ không thể nắm lấy quấy rầy, người nào làm hắn cảm thấy nhìn không thấu, hắn sẽ để ý, sẽ muốn hiểu nhiều hơn về đối phương để tránh xuất hiện sự cố ngoài ý muốn không thể khống chế.
Cảm giác của hắn cực kỳ chuẩn xác, trên thực tế cái ngoài ý muốn này đúng thật sự có ở trên người Sầm Lan Chỉ, có lẽ cũng có thể nói là xây ra ở chính trên người hắn.
Sau đó Vệ Cẩn Chi biết được không ít chuyện của Sầm Lan Chỉ, trong những tin mật được đưa tới hắn đã nhìn ra được một góc bị nữ tử này chôn giấu.
Đây là một nữ tử rất thông tuệ, cũng là nữ tử mà khác với những nữ tử mà hắn từng biết. Nàng rất kỳ quái, vào thời điểm mà chính hắn cũng chưa phát giác đã hấp dẫn ánh mắt của hắn. Một khi lòng hiếu kỳ đã nổi lên, tựa hồ liền không thể khống chế được nữa.
Hiểu biết càng nhiều, Vệ Cẩn Chi liền phát hiện mình tính sai rồi, bởi vì hắn lướt qua mỗ điều đại biểu cho an toàn giới hạn. Có lẽ là bởi vì ở trong cuộc đời của Vệ Cẩn Chi chưa bao giờ có một nữ tử kỳ quái mà không kiềm chế được như vậy xuất hiện, cũng có lẽ bởi vì người nào đó đã chú định sẽ bị một số người hấp dẫn ánh mắt. Khi còn chưa thấy rõ diện mạo của nữ tử tựa hồ như màn lụa mỏng mông lung này, sự tò mò của Vệ Cẩn Chi đối với nàng cũng đã vượt rất xa trình độ để ý mà đáng lẽ hắn nên như vậy.
Lúc chân chính nhìn thấy ngoại hình của nàng là ngày Sầm Lan Chỉ bái đường với Vệ Cần Chi. Thời điểm hồng y nữ tử bị xốc khăn hỷ lên trước mặt mọi người ở đại sảnh, ngay cả Vệ Cẩn Chi trước nay không để ý người khác dung mạo người khác như vậy cũng nhịn không được thất thần một chút. Gương mặt kia đúng là được ông trời ưu ái, giống với miêu tả trong tin truyền đến từ Ngọc Kinh.
Một thân hồng y cùng dung mạo quá mức xuất sắc kia đều thu hút ánh mắt đến mức quá đáng, ứng với câu nói “Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa”. Thậm chí buổi tối ngày hôm ấy, Vệ Cẩn Chi thế mà lại ở trong mộng hoảng hốt thấy một thân hồng y kia.
Có đôi lúc Vệ Cẩn Chi có cảm giác mê man rất nhỏ, nếu như nói cho hai người bạn tốt của hắn thì họ cũng sẽ hoang mang, phỏng chừng họ còn chẳng tin nổi. Nhưng mà sau khi Vệ Cẩn Chi tỉnh táo, xác thật lại thấy mê mẩn trong chớp mắt như vậy. Hắn nghĩ đến những nhớ nhung suy nghĩ của mình mấy ngày nay, hắn muốn tìm ra lý do vì sao mình lại bị nữ tử này hấp dẫn nhưng lại không có thu hoạch gì.
Vốn hắn cũng không định có bất kỳ quan hệ gì với Sầm Lan Chỉ, dù đã phát hiện ra cảm xúc bất thường của mình nhưng Vệ Cẩn Chi cũng phân loại ra rằng là lòng hiếu kỳ nhất thời. Hắn luôn biết được nên làm như thế nào để khắc chế chính mình, cho nên hắn không chú ý đến chuyện của Sầm Lan Chỉ nữa , dù sao cũng đã biết Sầm Lan Chỉ sẽ không ảnh hưởng đến đại cục của hắn, có chú ý nàng thêm nữa cũng vô ích.
Sau đó lúc tương ngộ là một sự trùng hợp. Vệ Cẩn Chi đi qua một góc yên tĩnh để chuẩn bị trở lại U Hoàng Quán bỗng nhiên nghe thấy giọng của Vệ Nhị công tử. Tuy giọng nữ kia rất xa lạ nhưng mà vừa nghe hắn đã đoán được đó là Sầm Lan Chỉ. Nghe một lúc tình hình ở núi giả, hắn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vệ Nhị công tử, lại nghe được hồi bẩm của Nam Phong, trong mắt Vệ Cẩn Chi nhịn không được nhiễm một chút ý cười kỳ diệu.
Một nữ tử khuê các sẽ làm ra hành động giống nàng sao? Khi nghe thấy bên phía núi giả không còn động tĩnh gì nữa Vệ Cẩn Chi liền vẫy vẫy tay, ý để Nam Phong đẩy hắn rời đi. Hắn vốn nên rời đi nhưng ma xui quỷ khiến hắn lại dừng ở cách đó không xa, hơn nữa còn cho Đông Phong Nam Phong lui.
Hắn dừng ở đó thật ra cũng không có tự hỏi gì nhiều, chỉ là cảm thấy bản thân muốn gặp mặt nàng một lần mà thôi, hắn muốn nhìn một xem mình còn để ý nàng một cách khó hiểu như trước nữa hay không. Vệ Cẩn Chi hành động vẫn luôn là đi trước một bước đã nghĩ tới rất nhiều bước ở phía sau, tùy tâm hành động thật ra là rất rất hiếm.
Chuyện tiếp theo xảy ra lại phát triển ngoài dự kiến của Vệ Cẩn Chi, hắn nhận được cành hoa Sầm Lan Chỉ hái tặng. Vì sao lần đầu tiên gặp hắn lại sẽ nói lời như vậy, lại còn làm ra hành động sâu xa như tặng hoa này khiến người ta suy nghĩ sâu xa? Vệ Cẩn Chi thật sự nghĩ không ra.
Nam Phong nói đó là ý biểu đạt khuynh mộ, Vệ Cẩn Chi không tin. Có lẽ hắn cũng đã có suy đoán như vậy nhưng lại bị chính mình phủ quyết. Chỉ gặp mặt lần đầu, nàng hoàn toàn không hiểu hắn là dạng người gì, hắn cũng chưa nói với nàng quá hai câu, như vậy làm sao có thể sinh ra cảm giác khuynh mộ. Vệ Cẩn Chi nghĩ, loại chuyện này không có khả năng xảy ra.
Nhưng mà, chuyện không có khả năng này lại thật sự đã xảy ra, tựa như hắn đã từng cho rằng mình sẽ không động tâm vì ai đó, hiện giờ chắc chắn cũng như vậy.
Đông Phong bị hắn sai tới nghe ngóng tin tức ở Chiếu Hoa Viện, mỗi ngày đều truyền đạt lời của Sầm Lan Chỉ.
Nàng nói: “Nếu như có thể nếm tư vị của Tứ công tử một lần, thật sự chết cũng không luyến tiếc.”
Nàng nói: “Tuy rằng khuynh mộ Tứ công tử, nhưng ta lại không thể không biết xấu hổ mà thổ lộ tiếng lòng với hắn, thật là buồn rầu.”
Nàng còn nói: “Vẫn luôn không được nhìn thấy Tứ công tử, trong lòng rất nhớ.”
Vệ Cẩn Chi tựa như đã quên mất mình để Đông Phong tới Chiếu Hoa Viện là để thám thính tin tức, mỗi ngày nghe những lời nói chẳng giống của một nữ nhi gia lại cảm thấy trong lòng dâng lên cảm giác kỳ quái rằng bản thân mình bị một con sói tuyết hung ác theo dõi. Không có nào một khắc làm hắn cảm thấy giống như bây giờ, mình giống như một miếng thịt mỡ ngon miệng, đang bị người ta thèm nhỏ dãi mơ ước.
Nếu như bị người khác tùy tiện mơ ước, dùng ngôn ngữ đùa giỡn như vậy, Vệ Cẩn Chi cảm thấy mình chắc chắn sẽ khiến cho kẻ dám can đảm mơ ước hắn thân bại danh liệt biết vậy chẳng làm. Nhưng mà ‘kẻ này’ đổi là Sầm Lan Chỉ, Vệ Cẩn Chi lại cảm thấy cái cảm giác này…… cực kỳ không tồi?
Có lẽ hắn hẳn thấy hài lòng. Vệ Cẩn Chi nhìn một cánh hoa Quảng Ngọc Lan kẹp giữa sách, nghĩ như vậy.
Sau đó, hắn bắt đầu thường xuyên xuất hiện ở trước mặt Sầm Lan Chỉ, dần dần đổi hết người hầu hạ bên người nàng, từng bước một dẫn nàng vào địa bàn của mình. Tự thân vì nhị, nguyện giả cắn câu, chỉ vì câu có tình.
Rõ ràng bọn họ cũng chẳng giao lưu nhiều, nhưng lại hợp đến mức như là trời sinh nên như thế.
“Hoa đang thắm sắc thì nên hái, đừng đợi không hoa chỉ bẻ cành.”
Vệ Cẩn Chi mỉm cười nói như vậy, khi nhìn thấy ánh mắt chợt sáng lên của nàng liền giơ tay xoa mặt nàng, chậm rãi dán lên cánh môi mềm mại kia.
“Ta cảm thấy như vậy không quá thích hợp.”
Sau khi hai người tách ra, nàng liếʍ môi nói: “Như vậy quá đơn giản, chàng cảm thấy sao?”
“Nói ra thật xấu hổ, ta cũng không có loại kinh nghiệm này. Theo nàng nên như thế nào mới đúng?”
Vệ Cẩn Chi khiêm tốn biểu đạt rằng mình không am hiểu, hơn nữa ôn hòa dò hỏi ý kiến của nàng.
“Ta nghĩ, hẳn là như này mới đúng.”
Nàng gợi lên một nụ cười giảo hoạt, dựa cả người vào người hắn, lại lần nữa triền lên hôn môi mỏng của hắn, lại còn không thầy dạy cũng hiểu, thử đưa lưỡi dò xét đi vào.
“Hưm, thật đắng.”
Vừa hôn nàng liền nhăn mặt nói. Nhưng mà chép chép miệng lại nói tiếp: “Nhưng mà dư vị ngọt.”
“Nếu như thế mới là chính xác, vậy ta hiểu rồi.”
Khi Vệ Cẩn Chi còn ở thư viện Ẩn Sơn chính là một vị thiên tài khiến sơn trưởng của thư viện phải khen không dứt miệng, hắn không chỉ hiếu học hơn nữa còn rất thông minh. Thứ am hiểu nhất chính là thỉnh quân vào bẫy, tiện nghi chiếm hết.
Hơi nâng mặt nàng lên, hắn học bộ dáng của nàng lại thăm dò một hồi.
“Như vậy đúng chưa?”
“Ta cảm thấy, chúng ta cần phải tăng cường thể lực.”
Nàng hơi thở hổn hển, nghiêm trang bám vào bờ vai của hắn nói như vậy, nói xong lại thò lại gần dán lên môi hắn.