Chương 2: Ngươi trời sinh là một quái nhân

Editor: Ca meo meo yêu Zayne

Lúc này Âm Trì mới như phục hồi tinh thần lại, nổi lên chút hứng thú đánh giá nàng trên dưới một hồi. Mái tóc được buộc bằng hai sợi ruy băng hồng tản ra, lộn xộn tản ra ở trước mặt, xiêm áo của nàng nhìn qua không giống như của một gia đình nghèo khó có thể mua được. Thoạt nhìn nàng chỉ mới chín mười tuổi, nhưng mà biểu hiện bình tĩnh của nàng thật sự rất không bình thường. Hắn đạm cười hỏi:

“Ngươi chỉ là một hài tử, sao lại bị ném ở chỗ này?”

“Đại phu nhân trong nhà không dung nổi ta, muốn làm ta chết, cho nên tìm người ném ta tới nơi này.”

Sầm Lan Chỉ nói không chút để ý, khóe miệng nhếch lên, trong ánh mắt thanh triệt tràn đầy sự ngây thơ vô hại của một đứa trẻ. Một bên trên trán hình như có một vết sưng to, vết máu nhàn nhạt lan rộng, mai tóc ướt đẫm dính vào sườn mặt còn lại.

Âm Trì nhìn nàng trong chốc lát bỗng nhiên lấy ra một ống trúc nhỏ, đổ một viên thuốc ra đưa cho nàng:

“Nuốt cái này đi, nếu như ăn rồi mà ngươi có thể sống được vậy ta sẽ cứu ngươi.”

“Không ăn thì huynh gϊếŧ ta à?”

Sầm Lan Chỉ kéo tóc trên mặt mình ra hỏi.

Vừa hỏi vừa nghĩ trong lòng đến tột cùng người này là ai. Rõ ràng người này là một nam tử nhưng lại cột một bím tóc sau đầu, trước ngực treo một cục đá màu lam cùng vài cái lông chim sắc màu rực rỡ, y phục hắn mặc cũng không giống với y phục bình thường nàng nhìn thấy, và hắn còn có cả một đôi mắt màu xanh biếc, thật sự rất kỳ quái.

“Đúng vậy.”

Sầm Lan Chỉ bất đắc dĩ thở dài như người lớn lại hỏi tiếp:

“Thuốc này có đắng không?’

“Không.”

Tình thế mạnh hơn người cho nên Sầm Lan Chỉ liền ăn vào không chút do dự, sau đó một lúc lâu cũng không có chuyện gì xảy ra. Nhìn Sầm Lan Chỉ không có chút khác thường, biểu tình vốn thờ ơ lạnh nhạt của Âm Trì trở nên ngày càng cuồng nhiệt, ánh sáng trong mắt giống như ngọn lửa hừng hực rực cháy. Một nén nhang qua đi, hắn bỗng nhiên đầy mặt mừng như điên nhanh chóng đi lên ấn bả vai Sầm Lan Chỉ:

“Ngươi hợp với loại thuốc này?”

Hắn vốn dĩ chỉ là nảy lòng tham muốn thử một chút xem ai biết tùy tay một lần lại có thể giúp hắn tìm được người thích hợp mà hắn đã phải tìm kiếm nhiều năm qua.

“Ha ha, nhiều năm như vậy, cuối cùng ta cũng đã tìm được một người thích hợp!”

Âm Trì nhanh chóng thu lại trạng thái mừng như điên của mình, kéo lấy cánh tay Sầm Lan Chỉ. Sau đó khóe miệng hắn hướng lên trên nở nụ cười, biểu tình hòa hoãn không ít.

“Ta tên là Âm Trì, muốn cùng ngươi làm một giao dịch. Xem ngươi hiện giờ hẳn là không chỗ để đi, ta sẽ thay ngươi giải quyết chuyện này, ngươi thiếu ta một ân tình, chờ sau này ta cần, ngươi cần phải giúp ta làm một chuyện, thế nào?”

“Có thể nói không sao?”

“Không đồng ý ta sẽ gϊếŧ ngươi.”

Âm Trì cười không chút độ ấm.

“Vậy ta đồng ý là được rồi.”

Sầm Lan Chỉ vẫn cười như cũ, giống như hoàn toàn không ý thức được tình hình hiện tại. Từ nhỏ nàng đã hay cười, đến cả thời điểm mẫu thân qua đời nàng cũng ngồi ở mép giường cười, ở trong mắt các hạ nhân Sầm phủ, vị tiểu thư này là một kẻ điên nhỏ. Không ai có thể hiểu được kẻ điên nhỏ này đang nghĩ cái gì, cũng không có ai nguyện ý tiếp cận kẻ điên nhỏ dường như chẳng có khi nào bình thường này.

Nhưng mà Sầm Lan Chỉ cảm thấy không thể lý giải lại chính là những người khác, chuyện nàng vui hay giận những người đó cũng chẳng biết tại sao. Nàng không hiểu cảm xúc của người khác tựa như chẳng ai hiểu được cảm xúc của nàng. Nhưng mà từ lúc còn rất nhỏ nàng đã hiểu qua những lời thảo luận trong miệng đám người đó cái gì gọi là dị loại, cho nên nàng đành phải cố gắng biểu hiện như một đứa trẻ bình thường, tiểu hài tử tất nhiên phải vô ưu vô lự, lúc nào cũng phải cười.

Nhìn bộ dáng chật vật và đôi mắt sáng ngời của nàng, Âm Trì bỗng nhiên thu lại nụ cười,

“Nhân sinh có thất tình lục dục, ngươi trời sinh lại không hoàn chỉnh, lần đầu tiên ta gặp loại người giống như ngươi, ngươi trời sinh là một quái nhân.”

***

Sau đó, Sầm Lan Chỉ vượt qua ba tháng ở bên cạnh nam nhân tên là Âm Trì này. Âm Trì có ngoại hình rất đẹp, từ người ngẫu nhiên gặp Âm Trì đều không tự chủ được mà nín thở thất thần nhìn hắn ngay từ lần đầu tiên là đã có thể nhận ra được, nhưng mà Sầm Lan Chỉ từ ánh mắt đầu tiên đã chẳng có cảm giác gì với hắn, ở trong mắt nàng, thậm chí phần lớn người trên đời này đều có cùng một khuôn mặt.

Cho tới nay có rất nhiều chuyện nàng không thể lý giải được, ví dụ như vì sao đại phu nhân lại chán ghét nàng, ví dụ tại sao phụ thân nàng không thích nàng mà bọn hạ nhân lại dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, ví dụ như là tận mắt nhìn thấy một nô tài bị đánh chết nàng cũng chẳng có phản ứng gì lại làm người khác cảm thấy nàng thật đáng sợ.

Âm Trì dạy nàng rất nhiều thứ, Sầm Lan Chỉ liền tôn hắn là ân sư, gọi hắn là tiên sinh. Nàng tiếp thu các tri thức đó cực nhanh đến nỗi Âm Trì cũng phải lau mắt nhìn nàng, sau đó cũng có chút thực lòng dạy dỗ nàng một số thứ. Chỉ là, Sầm Lan Chỉ chỉ học những gì mình cảm thấy hứng thú, còn lại nếu như không muốn học nàng sẽ là một bộ dáng chán đến chết, dù là Âm Trì cũng không có cách nào.

Một ngày sau ba tháng, Âm Trì mang theo Sầm Lan Chỉ cùng nhau cứu một nam hài tử hôn mê. Âm Trì cũng không thèm nhìn đến những thi thể đại hán che mặt kia, lôi kéo nam hài tử đang hôn mê kia nhìn trái nhìn phải, sau đó nói với Sầm Lan Chỉ:

“Kẻ điên nhỏ, nghe này, muội đưa thằng nhóc này về đi, đại phu nhân của muội sẽ không dám động đến muội nữa.”

Sầm Lan Chỉ không hỏi nhiều, dựa theo ý tứ của Âm Trì đưa thằng nhóc kia trở lại Ngọc Kinh thành.

Chờ sau khi nam hài kia được một đám người ăn mặc hoa lệ đưa đi, Sầm Lan Chỉ mới biết ‘cái thứ này’ là đương kim tam hoàng tử. Ngay sau đó, nàng bị nội thị trong cung đưa về Sầm phủ, còn được hoàng đế ban thưởng rất nhiều. Ở trong sắc mặt khó coi của đại phu nhân, nàng, đại tiểu thư đã biến mất ròng rã ba tháng của Sầm gia, lại lần nữa thuận lý thành chương trở về tiểu viện khi trước đã ở.

Vào ban đêm, Âm Trì đã biến mất lại xuất hiện, hắn nói:

“Kẻ điên nhỏ, mấy năm tiếp theo ta phải đi tìm một ít dược, chờ thời cơ đến, ta sẽ yêu cầu muội giúp ta làm một việc.”

“Được, tiên sinh, nhưng ta còn có một yêu cầu.”

Sầm Lan Chỉ nhìn xung quanh tiểu viện an tĩnh này, sau đó nói:

“Ta cần một người có thể ở bên cạnh ta, thời thời khắc khắc nhắc nhở ta như thế nào mới là bình thường, như thế nào mới có thể thoạt nhìn không bị thế nhân gọi là kẻ điên.”

Ngày hôm sau, Âm Trì mang đến một nữ hài tử, nữ hài kia trạc tuổi Sầm Lan Chỉ, mặt đầy nghiêm túc.

“Nàng ta tên là Quỳnh Chi, sau này chính là người của ngươi.”

【 Nhắc nhở hữu nghị: Bởi vì là hư cấu, cho nên các loại ngày hội, thói quen phong tục địa phương, cách gọi tên các đồ vật, tóm lại chỉ cần cốt truyện cần cái gì ta sẽ bịa hết, bởi vậy nếu có cái gì đó kỳ quái xuất hiện xin không cần kinh lạ. 1V1 ngọt sủng văn, song xử, nam chủ Vệ tứ công tử Vệ Cẩn Chi. 】