“Ngũ thiếu phu nhân, vừa rồi nô tỳ nghe trộm được cái chết của Ngũ công tử là có nội tình.”
Thu Thủy nhào vào quỳ xuống dưới chân Sầm Lan Chỉ với thần sắc hoảng loạn, không đợi Sầm Lan Chỉ mở miệng liền nói một lèo toàn bộ:
“Trong lúc vô tình nô tỳ đi ngang qua Nhất Dương Quán nơi Đại công tử ở, thế mà lại nghe trộm được Đại công tử và Vệ phu nhân đàm luận về chuyện của Ngũ công tử. Vệ phu nhân và Đại công tử tranh luận, nói rằng đầu óc của Ngũ công tử không rõ ràng, vốn dĩ không cần vì bắt gặp bọn họ tư tình mà phải gϊếŧ chết hắn..”
“Ngũ công tử là do Đại công tử và Vệ phu nhân hại chết, Vệ phu nhân lại còn có tư tình với Đại công tử…… Hai tin tức này nhất định hữu dụng với phu nhân ngài đây, cho nên sau khi nô tù biết được liền lập tức tới nói cho ngài, chỉ cầu xin ngài có thể nhìn trên phân thượng hai tin tức lớn này mà giúp nô tỳ một lần.”
Thu Thủy nói xong còn dập đầu một cái thật mạnh với Sầm Lan Chỉ.
Nghe thấy những lời này của Thu Thủy, Sầm Lan Chỉ chẳng chút ngoài ý muốn, thấy nàng ta dập đầu không ngừng cũng không ngăn cản, ngược lại còn thản nhiên chờ đến khi nàng ta dừng lại.
Quả nhiên, Thu Thủy dập mấy cái liền dừng, có chút thấp thỏm trộm giương mắt nhìn Sầm Lan Chỉ, liền đối diện với đôi mắt như cười như không.
Sầm Lan Chỉ ngồi trên sập ở bên cửa sổ, dịu dàng hỏi: “Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào đây, Thu Thủy?”
Thu Thủy nghe không hiểu ý của Sầm Lan Chỉ, do dự một chút vẫn nói: “Khi trước phu nhân đã từng nhắc với ta về vị Thẩm tướng quân kia, nô tỳ muốn tới bên người Thẩm tướng quân hầu hạ.”
Khi trước lúc Vệ Ngũ công tử còn chưa chết, bởi vì không muốn hầu hạ hắn cho nên Sầm Lan Chỉ liền tìm cho mình tìm một thế thân để làm loại sự tình này, lúc ấy người nàng chọn chính là Thu Thủy, cũng hứa hẹn với nàng ta ba năm sau sẽ tìm một chỗ dựa tốt cho nàng fa. Bởi vì tiên sinh của nàng có quan hệ với Thẩm tướng quân, từng đưa nàng đến gặp, vị Thẩm tướng quân kia đã tặng nàng một tín vật, chỉ nói rằng cầm tín vật này đến tìm hắn là hắn sẽ giúp nàng một chuyện. Thu Thủy muốn leo lên quyền quý, báo thù cho gia đình của mình, Sầm Lan Chỉ muốn dùng cái này để làm giao dịch với Thu Thủy.
Chỉ là ai cũng chẳng nghĩ rằng Ngũ công tử thế mà lại chết sớm, giao dịch giữa hai người cũng trở thành phế thải, cho nên Sầm Lan Chỉ liền không đề cập đến chuyện này.
Nhưng mà hiển nhiên Thu Thủy sẽ không bỏ qua như vậy, cho nên hôm nay mới nhắc đến việc này.
Sầm Lan Chỉ đối với câu trả lời của nàng ta sớm đã đoán được trước, nàng cười chống một tay lên bàn nhỏ kê ở trên sập, để lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, cúi người nhìn Thu Thủy,
“Ta nên nói ngươi ngu dốt hay là nói ngươi tự cho là thông minh đây?”
Thu Thủy lập tức trắng mặt, nhưng Sầm Lan Chỉ cũng mặc kệ trong lòng nàng ta nghĩ gì, tự mình nói tiếp:
“Để ta đoán nhé, ngươi vì sao lại đi ngang qua Nhữ Dương Quán trong lúc vô tình. Có lẽ là nhìn ở chỗ ta không có cách nào cho nên mới nghĩ có thể leo lên Vệ Đại công tử cũng không tồi, trước không nói đến việc ngươi là nha hoàn của ta, muốn đi câu dẫn Đại công tử, nếu như thật sự ngươi câu dẫn thành công thì ta sẽ lâm vào hoàn cảnh như nào? Chỉ nói đến hiện giờ ngươi muốn họa thủy đông dẫn, chuyện này ta không thể chịu nổi đâu.”
Nàng lắc đầu cười nhạt, “Có lẽ ban đầu ngươi còn muốn dùng chuyện này để đe doạ lấy được những gì ngươi muốn từ chỗ Đại công tử và Vệ phu nhân. Nhưng mà ngươi chỉ là một nô tỳ nho nhỏ không có điều kiện để đe dọa bọn họ, lại sợ sau khi họ biết được sẽ gϊếŧ ngươi diệt khẩu, trái lo phải nghĩ, liền quyết định dùng hai cái tin tức này tới chỗ ta để tìm chỗ tốt, có phải không?”
Thu Thủy nhìn môi nàng khép mở, một câu cũng nói không nên lời. Ý cười trên mặt Sầm Lan Chỉ dịu dàng nhưng trong mắt lại là nặng nề, “Ngươi hoảng sợ thành như vậy, chắc là lúc nghe lén bị phát hiện?”
Một câu này vừa nói ra, cuối cùng Thu Thủy cũng không nhịn được nữa mà khóc lóc túm lấy váy của nàng.
“Lúc nghe lén bọn họ đã phát hiện nô tỳ, nô tỳ vốn dĩ cho rằng bọn họ không nhìn thấy bộ dạng của mình là không sao cả, nhưng mà nô tỳ lại đánh rơi khăn ở đó, nếu như bị họ nhặt được nhất định sẽ nhanh chóng truy ra được nô tỳ. Sầm tiểu thư, cầu xin ngài cứu nô tỳ, nô tỳ không muốn chết, nô tỳ còn có nhiều chuyện chưa làm xong, nô tỳ thật sự không muốn chết!”
“Ngài thiện lương như vậy, khi đó đã có thể cứu nô tỳ một lần, hiện giờ có thể cứu nô tỳ lần thứ hai có đúng không?”
Hai mắt Thu Thủy đẫm lệ mông lung, tràn đầy mong đợi nhìn Sầm Lan Chỉ.
“Lúc trước ta đã nói rồi, nhưng ngươi đây là họa thủy đông dẫn, hoặc nên nói là ngươi cố tình liên luỵ đến ta. Nói cho ta mấy chuyện này đơn giản chỉ là muốn kéo ta và ngươi lên cùng một con thuyền, ngươi nghĩ nếu ta không giữ được ngươi vậy thì Vệ phu nhân và Đại công tử biết được là ngươi đã nghe lén bí mật của bọn họ tất nhiên sẽ hoài nghi đến việc ngươi nói cho chủ tử là ta đây. Ngươi muốn dùng cái này ép buộc ta cứu ngươi, Thu Thủy, lúc trước ta cho rằng ngươi không ngốc, hiện giờ ta phát hiện ta sai rồi.”
Sầm Lan Chỉ vẫy tay áo, “Ngươi đi xuống đi, ta không cứu được ngươi. Đây là lần thứ hai rồi Thu Thủy, nếu ngươi lại làm liên lụy đến ta, đến lúc đó ngươi sẽ không muốn nhìn thấy chính ta ra tay xử trí ngươi.”
Chờ Thu Thủy thất thần đi rồi, Quỳnh Chi mới đứng ở bên cạnh giả làm cây cột một lúc lâu mới bước ra buồn buồn ngồi xuống bên cạnh Sầm Lan Chỉ. Nàng ấy cầm lấy ấm trà rót trà cho Sầm Lan Chỉ và bản thân mình, rồi bưng ly của mình lên uống một ngụm, lúc này mới oán hận nói:
“Thu Thủy thật đúng là biết gây chuyện, lại chọc phiền phức cho tiểu thư! Nàng ta còn ngại phiền phức của tiểu thư chưa đủ nhiều sao! Giờ thì hay rồi, vốn dĩ đang bình an không có việc gì nếu như Vệ phu nhân và Đại công tử biết tiểu thư người đã biết chuyện giữa bọn họ, tất nhiên sẽ tính đến chuyện diệt khẩu, tự dưng vô duyên vô cớ nhiều thêm hai kẻ địch, thật là ngày tháng trôi qua khó khăn……”
Sầm Lan Chỉ bưng trà lên nhưng không uống, nhìn ngoài cửa sổ thở dài một hơi lẩm bẩm nói: “Ta nên làm như nào để Vệ Cẩn Chi thích ta đây?”
Quỳnh Chi dừng câu chuyện, chớp chớp mắt đờ đẫn quay đầu nhìn nàng, cũng không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt với tiểu thư nhà mình.
“Tiểu thư, bây giờ là khi nào rồi mà người không nghĩ cách giải quyết chuyện của Vệ phu nhân và Đại công tử đi, vẫn còn nhớ đến Vệ Tứ công tử, xin người thu tâm tình lại một chút, lo lắng cho mạng nhỏ của người trước được không?”
“Như thế là không đúng đâu Quỳnh Chi, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe qua một câu sao? ‘ Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu ’, nếu như có thể trước khi chết được nếm tư vị của Tứ công tử, ta đây chết cũng không hối tiếc.”
Quỳnh Chi rốt cuộc nhịn không được lay lay bả vai của nàng, “Tiểu thư người tỉnh lại mau lên, người là một cô nương không phải là Đăng Đồ Tử (dê xồm) đâu! Rốt cuộc có phải người bị thứ gì bẩn thỉu bám người hay không hả!”
Sầm Lan Chỉ bị nàng ấy lắc đến nỗi trà trong tay cũng bắn ra, vội cười ngăn cản động tác của nàng ấy, “Đừng nóng đừng nóng, chỉ là ta nhìn ngươi quá lo lắng nên đùa chút thôi mà.”
Quỳnh Chi buông tay như thể người táo bạo nóng nảy ban nãy không phải mình, lại biến trở lại về khuôn mặt nghiêm túc quen thuộc của mình, “Về Thu Thủy, tiểu thư thật sự không định thu thập nàng ta sao? Sớm đuổi đi miễn rước hậu họa sau này, nô tỳ thấy nàng ta không phải kẻ biết dừng lại đâu.”
“Ta sẽ không làm gì hết, nhưng mà Vệ phu nhân và Đại công tử thì chưa chắc, ta cũng không cần phải tính toán gì hết.”
Sầm Lan Chỉ nhìn nàng ấy một cái, không thèm để ý lạnh nhạt nói tiếp: “Tạm thời không cần phải nóng nảy, nếu chuyện đã như vậy rồi thì chúng ta chỉ cần yên lặng xem biến là được. Tùy tiện ra tay chẳng có ý nghĩa gì, dù sao bọn họ cũng phải làm chút gì đó ta mới có biện pháp ứng phó. DÙ sao chúng ta chỉ có hai người, còn đây là địa bàn của bọn họ, cho nên rất khó để chủ động. Tình cảnh của chúng ta rất bị động, nói thật, không tốt đâu.”
“Không được tốt mà người còn cười vui vẻ như vậy.”
“Nghĩ đến Vệ Cẩn Chi ta liền thấy vui, bởi vì cảm giác như mình bỗng dưng tìm được ý nghĩa của sinh mệnh này, khi trước làm gì cũng chẳng thấy hứng thú.”
Quỳnh Chi nghe thấy lời này của nàng, thật sự không thèm để ý đến nàng nữa, lấy túi tiền mình thêu ra đặt lên. Tiểu thư nhà mình không biết làm gì hết, nàng ấy vẫn nên suy nghĩ cho tiểu thư nhiều hơn một chút, ví dụ thêu mấy cái túi tiền giúp tiểu thư để tiểu thư giả bộ tặng cho Vệ Tứ công tử.
Chậc chậc, vì sao mà nha hoàn lại luôn là người gánh vác sứ mệnh Hồng Nương vậy?
***
Vì sao một gã sai vặt lại phải ngồi góc tường nghe lén các cô nương người ta nói chuyện vậy? Gã sai vặt bên cạnh Vệ Cẩn Chi tên Đông Phong nghe thấy trong phòng không còn âm thanh gì nữa mới đen mặt trở về U Hoàng Quán.
Vệ Cẩn Chi đang ngồi ở trong phòng uống thuốc, bát thuốc đen thùi lùi còn tản ra mùi hương cay đắng nồng nặc bị hắn mặt không đổi sắc uống hết, như là đang nhấm nháp một tách trà. Hắn bưng chén, ngón tay kia còn đẹp hơn cả chén sứ thấu bạch. Mái tóc dài rối tung thả một bên, hắn vừa uống vừa nhìn phong thư trong tay, dừng lại trầm tư suy nghĩ.
Nam Phong đứng ở bên cạnh tận chức tận trách đưa bút mài mực, Đông Phong quay lại, thấy thư mà chủ tử cầm trong tay không biết suy nghĩ cái gì liền đứng sang một bên chờ, chỉ là sắc mặt vẫn không tốt như cũ. Hiện giờ tâm tình của Đông Phong có chút phức tạp, giống như nhìn thấy một con heo muốn củng cải trắng vậy….không đúng, phải nói là nhìn thấy một con khổng tước muốn hái mẫu đơn trong hoa viên mới đúng……sao vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp.
Cũng may Vệ Cẩn Chi không làm hắn rối rắm bao lâu, Vệ Cẩn Chi thu hồi phong thư trong tay đưa cho Nam Phong nói:
“Nói cho Bắc Sơn, để thế tử tạm thời đừng hành động thiếu suy nghĩ. Còn về việc có hành sự theo kế hoạch hay không chờ ta biết rõ một ít việc rồi mới có thể đưa ra tính toán, nói gắn gọn là tạm thời đừng nóng vội.”
Sau đó hắn thấp giọng ho khan hai tiếng, nhìn về phía Đông Phong, “Như thế nào, có dò xét được gì không?”
Đông Phong nghiêm túc tiến lên nói:
“Công tử, một nha hoàn bên người Ngũ thiếu phu nhân tên gọi là Thu Thủy đã biết được tư tình giữa Vệ phu nhân và Đại công tử, hơn nữa còn biết Ngũ công tử chết là do nhìn thấy chuyện của Vệ phu nhân và Đại công tử.”
“Quả nhiên là vậy, lúc trước ta có chút suy đoán, thế mà lại đúng rồi.” Vệ Cẩn Chi nhàn nhạt nói.
Tư tình giữa Đại công tử và Vệ phu nhân hắn biết từ lâu rồi, cái chết của Ngũ công tử hắn cũng đoán được, nhưng mà hắn không định làm gì hết, còn định thổi thêm chút lửa để làm chuyện này to hơn như vậy nội bộ Vệ gia mới thối nát càng thêm nặng nề.
“Đông Phong, nhìn sắc mặt của ngươi chẳng lẽ còn có chuyện gì khác nữa sao?” Vệ Cẩn Chi sắc mặt tái nhợt, dưới mái tóc đen nhánh sắc mặt hắn gần như biến thành trong suốt.
Đông Phong nhìn chủ tử như vậy bỗng nhiên cảm thấy giật mình, thật ra nếu như bên người công tử có thêm một người yêu thích hắn chăm sóc hắn cũng là một chuyện tốt. Ít nhất, như vậy công tử sẽ không cô đơn như vậy. Chỉ là người như công tử thật sự sẽ đặt một ai đó vào trong lòng hay sao?
Định thần lại, Đông Phong cố gắng đứng đắn nói:
“Nô tài còn nghe thấy Ngũ thiếu phu nhân nói ‘ Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu, nếu như có thể nếm được tư vị của Tứ công tử chết cũng không tiếc nuối ’.”
“Khụ khụ khụ.” Vệ Cẩn Chi che lại môi ho khan thật mạnh.