“Nhị bá cản đệ muội ở đây là có việc gì muốn nói sao?”
Trên mặt Sầm Lan Chỉ mang theo chút kinh nghi, nhìn Vệ Nhị công tử Vệ Lễ Chi ngăn nàng ở sau một núi giả.
“Ngũ đệ đi rồi, chẳng lẽ đệ muội một mình một người không cảm thấy tịch mịch sao? Nhị ca có thể nói chuyện với muội.”
Vệ Lễ Chi ỷ vào xung quanh không có người, lại thêm mỹ nhân mà mình thèm nhỏ dãi đã lâu đang ở trước mặt, bất chấp tất cả nói ra lời lộ liễu như vậy, đôi mắt không ngừng tuần tra trên mặt và trước ngực Sầm Lan Chỉ.
Đây là nữ tử đẹp nhất mà Vệ Lễ Chi đã thấy trong cuộc đời này của mình, đã sớm ở ngày Sầm Lan Chỉ thành thân, thời điểm khi khăn hỉ bị xốc lên gã đã bị khuôn mặt của nàng mê đến thất điên bát đảo. Gã một lòng nghĩ đến Ngũ đệ muội trên danh nghĩ của mình, cũng không biết đã ý da^ʍ ngầm với nàng bao nhiêu lần.
Nếu như Ngũ công tử còn sống, chỉ sợ gã cũng sẽ không to gan ra tay như này với Sầm Lan Chỉ, nhưng mà Ngũ công tử lại đã chết. Trong mắt gã phu quân Sầm Lan Chỉ đã chết nên chắc chắn nàng sẽ tìm một người nào đó khác trong Vệ gia để leo lên để có được ngày tháng sinh hoạt tốt, một khi đã như vậy gã liền chủ động một ít, tất nhiên có thể ôm được mỹ nhân về.
Cho dù nàng không muốn, chỉ cần hắn bá vương ngạnh thượng cung đắc thủ, đến lúc đó nàng không muốn cũng không thể chấp nhận, còn không phải sẽ ngoan ngoãn trở thành nữ nhân của gã. Huống hồ, một nữ nhân, khuê phòng cô đơn tất nhiên sẽ cảm thấy tịch mịch, chẳng lẽ Vệ gia này còn có ai rõ hơn lạc thú so với gã sao?
Vệ Nhị công tử ngự nữ vô số trước nay đã coi trọng nữ nhân nào, mặc kệ đối phương có nguyện ý hay không đều sẽ mang về trong viện của mình, dù sao Vệ gia có quyền thế, giống như thổ hoàng đế ở vùng Giang Nam này, gã chưa được trải qua tư vị không chiếm được. Gã cho rằng lần này cũng sẽ như bao lần, Ngũ đệ muội tuy xinh đẹp nhưng nhu nhu nhược nhược tuyệt đối có thể nằm trong tay gã.
“Ngũ đệ đi rồi, sau này Nhị ca sẽ thay Ngũ đệ yêu thương đệ muội thật tốt.”
Vệ Lễ Chi nói xong định duỗi tay bắt lấy Sầm Lan Chỉ. Trên mặt Sầm Lan Chỉ lộ ra biểu tình sợ hãi, giống như hoảng loạn trốn sang bên cạnh, làm động tác của Vệ Lễ Chi rơi vào khoảng trống.
“Nhị bá đây là có ý gì, chẳng lẽ coi ta như thú tiêu khiển?”
Vệ Lễ Chi giang hai tay định ôm nàng, trong miệng còn nói:
“Nàng chỉ là một nữ nhân có trượng phu đã chết, nếu như có chút đầu óc sẽ nên biết nếu muốn có cuộc sống tốt đẹp phải nhờ vào ta, nếu không sau này để xem nàng sống ở Vệ gia như nào.”
Sầm Lan Chỉ nhắm chuẩn thời cơ, nhắm đến vị trí nào đó ở hạ thân Nhị công tử, một chân tàn nhẫn mau chuẩn đá tới. Một chân này nhìn như nhẹ nhàng mềm yếu nhưng trên thực tế lực rất lớn, huống chi hôm này, nàng còn động tay chân một chút lên giày, mục đích của nàng chỉ có một, làm cho Nhị công tử này sau này không đứng dậy nổi.
Sầm Lan Chỉ đi theo Âm Trì tiên sinh học được rất nhiều kỹ năng linh tinh, công phu quyền cước vì nàng lười biếng cho nên cũng chỉ học một số chiêu phòng thân của nữ tử, đối với nàng mà nói chỉ mấy chiêu này đã đủ rồi, ít nhất để đối phó với những người như Vệ Nhị công tử vậy là đủ rồi. Mấy chiêu này nàng luyện không ngừng mấy năm, động tác ổn, nhanh, Vệ Lễ Chi bị tửu sắc đào rỗng cơ thể cho nên không thể tránh nổi, một chiêu đã để Sầm Lan Chỉ đắc thủ.
Một chân của Sầm Lan Chỉ chẳng chút lưu tình, Vệ Lễ Chi bị đá mạnh vào vị trí kia lập tức gào lên thảm thiết, che háng sắc mặt dữ tợn ngã xuống đất. Sầm Lan Chỉ không dừng tay, cười khanh khách tiến lên một bước nắm lấy tóc của gã ấn đầu gã lên núi giả ở bên cạnh, còn không quên lấy tay áo của gã nhét vào miệng gã để tránh gã làm ra động tĩnh gì.
Vệ Lễ Chi nếu đã dám làm gì với nàng tất nhiên sẽ chuẩn bị tốt, chỗ này yên lặng không có ai đi qua, thứ nhất là tiện cho gã quấy rối nàng, hiện giờ lại tiện cho nàng giáo huấn gã.
Cuối cùng Sầm Lan Chỉ vẫn còn có chừng mực, không vì chán ghét trong lòng mà đâm chết luôn Vệ Lễ Chi, chỉ đập đầu gã đến trợn trắng mắt choáng váng ngã trên mặt đất một lúc lâu không tỉnh lại được. Nhìn Vệ Lễ Chi một tay che háng một tay che đầu, Sầm Lan Chỉ dẫm mạnh một chân lên chỗ tay đang che hạ bộ của gã.
Liếc mắt về phía sau một cái, nhìn thấy Vệ Lễ Chi đau đến bất chấp nàng, hơn nữa cho dù có vứt gã ở đây cũng không chết được, nhiều lắm cũng chỉ là đau đớn lâu thôi, nàng thong dong đi ra khỏi núi giả làm như không có chuyện gì.
Nhà chính Vệ gia rất lớn, vườn nào cũng đều là cảnh đẹp, địa phương yên lặng như vậy đều là cây cối xanh um tươi tốt sinh cơ bừng bừng. Sầm Lan Chỉ tâm tình tốt vừa hái được một đóa hoa nhỏ màu vàng nhạt ở bên đường, đặt ở chóp mũi xoay nhẹ,
Lúc đi qua một bụi trúc cao cao nàng bỗng nhìn thấy một nam nhân ngồi trên xe lăn đưa lưng về phía nàng, bước chân không khỏi khựng lại.
Nơi này cách tòa núi giả kia không xa, nếu như nam nhân vườn nơi chốn đều là cảnh, liền như như vậy yên lặng địa phương đều đều có một phen xanh um tươi tốt sinh cơ bừng bừng. Sầm Lan Chỉ tâm tình rất tốt ở bên đường hái được một đóa màu vàng nhạt tiểu hoa, đặt ở chóp mũi xoay chuyển.
Chuyển qua một bụi cao lớn cây trúc đào, nàng bỗng nhiên thấy một cái ngồi ở trên xe lăn, đưa lưng về phía nàng nam nhân, không khỏi dưới chân một đốn dừng bước.
Nơi này cách này tòa núi sơn không xa, nếu người nam nhân này đã ở đây ngay từ khi bắt đầu vậy có lẽ đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Vệ Lễ Chi. Nhưng nhìn hắn chỉ ở đây một mình, xung quanh cũng không có hạ nhân, ngồi xe lăn ăn mặc như một vị chủ tử, vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, hắn chính là vị công tử chỉ nghe thấy kỳ danh chứ chưa thấy mặt Vệ Tứ công tử Vệ Cẩn Chi, hơn nữa hắn còn muốn giấu giếm chuyện này giúp nàng.
Sầm Lan Chỉ đứng yên không lên tiếng, trong lòng đang nghĩ ra vô số phương pháp để ứng phó, nàng không dám xem nhẹ bất kỳ ai. Cho dù trong miệng đám hạ nhân hay là trong miệng vị chủ tử nào đó, vị Tứ công tử này đều không tạo ấn tượng gì sâu sắc cho người khác, nhắc tới hắn gần như đều là thân thể gầy yếu thích sự yên tĩnh, hàng năm đều không gặp, một người như thể vô hại đến cực điểm.
Nàng không xoay người, nhưng Vệ Cẩn Chi nghe thấy âm thanh nên chuyển xe lăn quay người lại.
Xiêm áo sắc thu, mặc chiếc áo choàng màu xam, khuôn mặt tái nhợt cùng với đôi mắt đen trầm, cho dù không cười, đuôi lông mày khóe mắt đều mang theo vẻ tao nhã tự nhiên. Ở phía sau hắn là hai cây Quảng Ngọc Lan, trên cành có vô số đóa hoa lớn màu trắng tinh, xung quanh xe lăn cũng có không ít cánh hoa màu trắng rơi rụng, trong ngực cũng có một hoa Quảng Ngọc Lan như đang nở rộ.
Trong những lần đầu gặp mặt đối với Sầm Lan Chỉ, chỉ có một tỉ lệ cực nhỏ mới có thể nhớ rõ khuôn mặt của đối phương như vậy, hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên nàng có cảm giác vi diệu không thể miêu tả như này. Nàng không hiểu đó là cảm giác tâm trạng như nào, nhưng khi đối diện với đôi mắt của nam nhân này, nàng như thể rõ ràng nghe được một âm thanh rất nhỏ nhưng dần phóng đại bên tai nàng, cuối cùng nổ vang đến nỗi nàng không nghe được cái gì nữa.
Có lẽ cũng không xem như ở bên tai, tóm lại nàng không hiểu rõ lắm. Nàng vẫn luôn thông tuệ nhưng lại không biết vì sao, bỗng nhiên không thể nói nên lời.
Vệ Cẩn Chi để mặc nàng nhìn chằm chằm, phát hiện sau khi nàng nhìn mặt hắn thật lâu bỗng nhiên mờ mịt như đã gặp phải vấn đề gì đó không rõ, bỗng nhiên hắn cảm thấy tò mò muốn biết hiện giờ nàng đang nghĩ cái gì.
“Ngũ đệ muội?”
Sầm Lan Chỉ lấy lại tinh thần, nhìn không ra sự khác thường đi lên hành lễ, “Tứ bá?”
“Ừ, nói ra Ngũ đệ muội cũng chưa gặp ta, thân thể này của ta đúng là không biết cố gắng chút nào.”
“Mới vừa rồi Tứ bá?”
“Mới vừa rồi, ta chưa từng nghe thấy cái gì.”
Sầm Lan Chỉ hiểu, không rõ tại sao vị Tứ bá này, thật sự định che giấu thay cho nàng. Theo lý thuyết, khi nhận được câu trả lời vừa lòng mình hiện giờ lẽ ra nàng nên ung dung thong thả cáo từ rời đi, nhưng vì cảm giác kỳ quái trong lòng, bỗng dưng nàng không muốn rời đi như vậy.
Đời này của Sầm Lan Chỉ cũng chẳng có nhiều câu hỏi, bởi vì có rất nhiều chuyện nàng không thèm để ý, những gì để ý nàng đều đã tìm được đáp án. Nhưng vừa rồi nàng đã phát hiện ra một nghi vấn mới, vì sao khi nàng nhìn thấy Vệ Tứ công tử lại cảm thấy thuận mắt một cách khó hiểu. Phải biết rằng, người có thể làm nàng chỉ cần liếc mắt đã thấy thích có rất ít người, không, nói chính xác hơn là loại trình độ vừa liếc mắt đã cực kỳ thích như này, trước Vệ Tứ công tử là chưa từng có.
Lúc trước người có thể làm nàng thích đều là vì một chuyện nào đó làm nàng cảm thấy không tồi, trong lòng có chút hảo cảm. Nhưng mà Vệ Tứ công tử này, nàng cảm thấy bản thân mình hình như là….xuân tâm manh động? Nàng vẫn luôn cho rằng có lẽ đời này của mình đối với tình yêu nam nữ chẳng thể lý giải được, nhưng mà hôm nay lại gặp một nam nhân khiến nàng động tâm, chuyện này khiến Sầm Lan Chỉ có chút vô thố.
Đột nhiên như vậy, chưa kịp chuẩn bị cái gì, bỗng dưng coi trọng một nam nhân mà mình hoàn toàn không hiểu biết gì, cảm giác việc này thật khó mà tưởng tượng.
Sầm Lan Chỉ dường như đã quên mất mình đang ngụy trang, giống như khi còn nhỏ lúc Quỳnh Chi còn chưa đến bên cạnh nàng, nói cho nàng những hành vi nào làm người ta không vui, nàng chỉ đang dựa vào ý nghĩ và cảm giác của mình, không chút giấu giếm đánh giá Vệ Cẩn Chi.
Nàng định tìm nơi nào ở hắn làm nàng cảm thấy động tâm, nhưng mà nhìn tới nhìn lui một hồi, cuối cùng nàng cũng không thể không thừa nhận, hình như nàng càng nhìn càng thích người nam nhân này, thích đến nỗi có chút nhịn không được muốn mang hắn về. Bọn họ thậm chí còn chưa nói với nhau được ba câu, chuyện này thật sự quá khó khăn.
Đối với sự thất lễ của nàng, Vệ Cẩn Chi không nói gì, nàng nhìn hắn, hắn liền nhìn Quảng Ngọc Lan trước mặt, hai người đều không lên tiếng.
Bỗng nhiên, Sầm Lan Chỉ phá vỡ sự yên tĩnh này, chỉ vào hai cây Quảng Ngọc Lan mở miệng nói:
“Ta cảm thấy, hoa đang thắm sắc thì nên hái, đừng đợi đến khi hoa tàn mới bẻ cành, huynh cảm thấy thế nào?”
Hành động nhanh chóng, muốn làm phải làm, đây vẫn luôn là thói quen của Sầm Lan Chỉ sau khi phát bệnh.
Vệ Cẩn Chi không nghĩ nàng sẽ bỗng nhiên nói loại lời này, trong mắt hắn nàng là một nữ tử thông minh cẩn thận, vô duyên vô cớ, hẳn sẽ không nên có quá nhiều giao lưu với hắn, một người Vệ gia không rõ chi tiết mới đúng. Nhưng mà biểu hiện hiện giờ của nàng, làm Vệ Cẩn Chi lúc trước nghĩ mình hiểu nàng lại cảm thấy có chút không rõ. Bởi vậy hắn dừng một chút mới trả lời: “Ta cũng cảm thấy như thế.”
Sầm Lan Chỉ cười, nàng nhìn trái phải và lấy một cục đá đặt dưới tàng cây, còn mình dẫm lên nó hái một cành Quảng Ngọc Lan vừa nở, sau đó đi dến trước mặt Vệ Cẩn Chi đưa cho hắn, “Tặng huynh.”
Vệ Cẩn Chi cảm thấy mình lại không hiểu cô nương này rồi, hắn giơ tay tiếp nhận cành hoa này đặt trong lòng. Mãi đến khi nàng rời đi với tâm tình cực tốt, Vệ Cẩn Chi vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Chẳng lẽ lời nói và việc làm của nàng có tầng hàm nghĩa gì ẩn giấu sao?
Hiển nhiên, Vệ Cẩn Chi tâm tư thâm trầm hoàn toàn không nghĩ rằng việc Sầm Lan Chỉ tặng hoa cho hắn chỉ đơn giản là khuynh mộ hắn. Sầm Lan Chỉ tặng hoa xong sau đó tiêu sái rời đi, chỉ để lại Vệ cẩn Chi đang cố gắng liên hệ thân phận của mình và tìm kiếm thâm ý của hành vi này.
Lúc trước vẫn luôn không thấy bóng dáng của Đông Phong và Nam Phong, hai người họ không biết xuất hiện từ khi nào, khi họ nhìn thấy chủ tử yên lặng vuốt ve cành Quảng Ngọc Lan kia với vẻ mặt trầm tư, liền nhìn nhau một cái không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười. Đi theo công tử nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên họ thấy một nữ tử đưa hoa một cách trắng trợn như thế, mà công tử thế nhưng còn thật sự nhận lấy không chút do dự như vậy.
Chẳng lẽ thật là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, công tử cơ trí thâm trầm vì nghĩ quá phức tạp cho nên mới không phát hiện khả năng đơn giản nhất này sao? Bọn họ tránh ở một bên nhìn đều thấy rõ ràng, từ sau khi Ngũ thiếu phu nhân nhìn thấy công tử, thời gian nàng xuất thần lâu đến như vậy.
“Công tử, ý đưa hoa, hẳn là khuynh mộ.”
Nam Phong vẻ mặt chính trực tiến lên nhẹ giọng nói.
Lặp đi lặp lại câu này lý giải ba lần, trong đầu Vệ Cẩn Chi hiếm hoi cứng ngắc một chút, ngơ ngác lặp lại: “…… Khuynh mộ?”