- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Điên Khùng
- Chương 13: Tân lang chết đuối bỏ mình
Điên Khùng
Chương 13: Tân lang chết đuối bỏ mình
Người có mặt trong đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, một nửa là bởi vì bị hành vi của Ngũ công tử Vệ gia này làm cho kinh sợ, không biết nên nói cái gì. Một nửa còn vì dung mạo của tân nương tử đã bị xốc khăn hỷ lên làm lóa mắt.
Nhìn thấy Vệ phu nhân mặt mang lo lắng cùng với Vệ lão gia tức giận sắc mặt xanh mét ngồi ở bên trên, Sầm Lan Chỉ nhận ra động tác ngẩng đầu của mình có chút không thích hợp, lại chậm rãi rũ mắt xuống. Nhưng ở trong loại thời điểm này, nàng - vị tân nương tử này bị tứ hôn mà không quản đường xa mà đến hiển nhiên là bên phải chịu ủy khuất, nàng cũng không sai.
Tuy nói nàng thật sự không cảm thấy Vệ Ngũ công tử chạy đi như vậy có gì kỳ quái, nhưng mà một nữ tử gặp phải loại tình huống này chắc là sẽ nên cảm thấy cực kỳ xấu hổ buồn bực thương tâm. Vì thế Sầm Lan Chỉ rũ mắt, ngẫm nghĩ xem mình nên có biểu tình gì ở thời điểm này, nước mắt lập tức dâng lên vương trên lông mi, thân mình như gió lay cành liễu lắc lư, sắm vai một vị tiểu thư nhu nhược không có chủ kiến đáng thương cực kỳ chính xác.
“Khụ khụ, phụ thân, mẫu thân, vẫn nên nhanh cho người tìm ngũ đệ trở về đi.”
Mắt thấy tình huống cứng như vậy, bỗng nhiên một giọng nói ôn nhuận trầm tĩnh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, mở miệng phá vỡ không khí như đọng lại trong đại sảnh, lúc này mọi người giống như mới phản ứng lại. Hỉ nương đang bị dọa sợ vì tình huống này tay mắt lanh lẹ, vội bước qua nhặt khăn hỉ lên nhanh nhẹn trùm lại cho Sầm Lan Chỉ.
Một lần nữa đắp lên khăn voan đỏ, Sầm Lan Chỉ cũng chỉ có thể thấy chính mình làn váy dưới chân này khối địa phương. Bất quá cho dù nàng nhìn không thấy, đại khái cũng có thể tưởng tượng những người này hiện tại b·iểu t·ình. Này xem như việc xấu trong nhà ngoại dương, vẫn là tại đây loại thời khắc, nếu là hảo mặt mũi phỏng chừng liền cảm thấy chính mình bị hung hăng đánh một hồi mặt.
Trong cái nhìn thoáng qua vừa rồi nàng chỉ kịp nhìn thấy Vệ lão gia và Vệ phu nhân, những người xung quanh chưa thấy rõ một ai. Lúc trước nghe người ta nói không chỉ có bốn nhánh của Vệ gia mà còn người của tam đại gia tộc đều tới, việc này bị nhiều người ngoài chứng kiến như vậy, sắc mặt của người Vệ gia đều vô cùng khó coi. Mọi người đều hiểu Ngũ công tử Vệ gia là kẻ ngu dại là một chuyện, nhưng chuyện mất mặt như này ném tới trước mặt bọn họ lại không giống nhau.
Vệ lão gia và phu nhân có vẻ cách biệt tuổi tác khá nhiều, giống một đôi cha con hơn là phu thê. Vệ lão gia vừa nhìn đã biết là loại người cổ hủ cố chấp, không nghe lời khuyên của bất cứ ai, nhưng lại rất coi trọng thể diện, bằng không cũng sẽ không nhìn tức giận như vậy. Mà Vệ phu nhân có dung mạo trẻ tuổi ngoài ý muốn, cho dù đã có Ngũ công tử lớn đến như vậy nhưng cũng trẻ trung như một nữ tử mới hai mươi mấy tuổi.
“Người đâu, đưa nghịch tử kia áp giải về bái đường.”
Giọng Vệ lão gia nặng nề, hạ nhân cúi đầu cung kính lập tức chạy ra ngoài.
Vệ lão gia vừa dứt lời, Vệ phu nhân liền nói với một vị ma ma ở bên cạnh:
“Liên ma ma cũng đi theo đi, nhìn cẩn thận một chút, đừng để Ngũ công tử bị thương.”
Nhìn lời nói này của Vệ phu nhân trong tình huống này thiên vị rõ ràng như vậy là có thể thấy được bình thường cũng đã giải quyết không ít chuyện, đã thành thói quen.
Sầm Lan Chỉ được hỉ nương đỡ, cũng mừng rỡ ỷ thân thể của mình lên người nàng ta,thả lỏng đôi chân đã phải đứng một lúc lâu. Nếu như thuận lợi, lúc này có lẽ nàng đã được đưa vào trong phòng ngồi yên vị nghỉ ngơi rồi, tuy nhiên vẽ ra thêm nhiều chuyện như vậy Vệ ngũ công tử điên khùng này đúng là có chút vướng bận. Nếu như có thể an bình ở chung không có chuyện gì, Sầm Lan Chỉ cũng nguyện ý yên phậm làm Ngũ thiếu phu nhân Vệ gia.
Chờ càng lâu, không khí ở đại sảnh ngày càng tệ, nhưng cũng may người có thể ngồi trong đại sảnh này đều là người xuất sắc có mắt nhìn, nhưng người lỗ mãng không có mắt thật ra cũng có hai cái. Nhưng dù vậy tất cả cũng đều ngồi yên, tiếp tục nể mặt Vệ lão gia bưng bát trà tiếp tục chờ đợi.
Cuối cùng, Vệ ngũ công tử cũng bị Hoa ma ma Liên ma ma khuyên trở lại, phía sau là đám hạ nhân mà Vệ lão gia phái đi.
Nhưng mà khuyên quay lại là chuyện của quay lại, Vệ ngũ thiếu gia này nói như nào cũng không chịu quỳ xuống, đặc biệt là không chịu quỳ trước Vệ lão gia, không biết che giấu làm sắc mặt của Vệ lão gia lại lần nữa xanh mét.
Lúc này Vệ phu nhân lại mở miệng,
“Cần Chi tính tình nóng nảy, vẫn là bộ dáng như vậy, thôi cứ để hắn đứng cũng được.”
Ý của bà chính là cứ xem Vệ Cần Chi như một cây cột, để một mình Sầm Lan Chỉ bái thiên địa cho mau chóng xong việc. Bây giờ cũng đã qua giờ lành, lễ bái đường biến thành dạng này thì dứt khoát cũng không cần để ý đến bất cứ cái gì nữa.
Phần lớn người ngồi ở đây đều nghĩ, mau diễn cho xong màn kịch bái đường hài hước này, trong đó còn bao gồm cả Sầm Lan Chỉ.
Được nhắc nhở, ti nghi (chủ lễ) gân cổ lên hát vang “Nhất bái thiên địa”, hỷ nương nâng Sầm Lan Chỉ chuyển hướng ra bên ngoài, đỡ nàng quỳ xuống.
Bởi vì vừa rồi Sầm Lan Chỉ đã đứng một lúc lâu cho nên lúc này chân nàng mỏi muốn chết, lúc đứng lên hơi lảo đảo. Nhưng mà tình cảnh này ở trong mắt người xung quanh đều cảm thấy tân nương bị ủy khuất quá lớn cho nên đang khó chịu, đến đứng cũng không vững. Trong đám người có đồng tình, có vui sướиɠ khi người gặp họa này, Sầm Lan Chỉ không biết và cũng không. Muôn biết, nàng chỉ đang may mắn rằng rốt cuộc cũng có thể xong rồi.
Vệ Cần Chỉ có cần phải bái đường với nàng hay không nàng chẳng thèm để ý, chuyện trung thân đại sự của mình mà còn có thể coi như trò đùa, chỉ coi Vệ gia như tấm lá chắn, chẳng lẽ nàng còn cần phải kỳ vọng chờ mong gì ở người như Vệ Cần Chi hay sao? Chẳng bằng nói chính xác hơn nàng đã đoán trước được tình huống này.
Bái đường xong Sầm Lan Chỉ bị người dẫn ra khỏi đại sảnh, sau đó lên một nhuyễn kiệu do hai vυ" già nâng, phía sau là một đống lớn người đi theo, đi dọc hành lang ngoài phòng phất hoa phất cành liễu đi đến sân viện mà Ngũ công tử ở.
Vệ gia thật sự rất lớn, Sầm Lan Chỉ cảm thấy như mình ngồi ngay ngắn ở trong nhuyễn kiệu cả buổi sáng cũng vẫn chưa đến được sân viện của Vệ ngũ công tử. Mà nói ra vυ" già Vệ gia nâng kiệu này đúng thật là sức khỏe tốt, gần như không cảm thấy xóc nảy gì, hoàn cảnh thoải mái như này làm Sầm Lan Chỉ mơ màng sắp ngủ.
Mỗi khi không có chuyện gì làm nàng cảm thấy hứng thú, phần lớn thời gian nàng đều muốn ngủ, về điểm này Sầm Lan Chỉ cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nhưng mà chuyện khiến nàng có thể cảm thấy hứng thú thật sự quá ít, nàng cũng chỉ đành lười biếng cả ngày như vậy thôi.
Sau khi tới tân phòng rồi vẫn chưa được nghỉ ngơi, Sầm Lan Chỉ ngồi ở trên giường, xung quanh hỉ nương và nha hoàn Vệ gia vây kín, còn có cả nha hoàn và ma ma của nàng đưa tới, một ít tỷ muội Vệ gia cũng tới, toàn bộ ngồi trong tân phòng nói chuyện, chỉ là Vệ phu nhân lại không biết đi nơi nào.
Lúc đầu Vệ lão gia có một vị phu nhân là Hứa thị nhưng đã qua đời, là mẫu thân thân sinh của Vệ đại công tử. Còn vị Vệ phu nhân Kỳ thị hiện tại là phu nhân tục huyền sau này của Vệ lão gia, sinh ra Ngũ, Lục công tử, các công tử còn lại đều là con của di nương.
Tuy nói là tâm sự giữa các tỷ muội nhưng theo lý Sầm Lan Chỉ là tân nương cũng không thể nhiều lời, cho nên phần lớn đều chỉ có thể nghe, Miệng thì ôn hòa phụ họa lời của đại thiếu phu nhân nhưng trong lòng Sầm Lan Chỉ lướt qua vô số suy nghĩ, đám tỷ muội và tức phụ này ngoài mặt nhìn như hòa bình thân thiết nhưng thật ra trong bông có kim, tuy nàng đã nghĩ đủ các phương pháp ứng phó nhưng mà đêm nay là đêm tân hôn, vẫn là có chút phiền phức.
“Không tốt! Không tốt rồi! Ngũ công tử chết đuối bỏ mình rồi!”
Một tiểu nha hoàn sắc mặt tái nhợt vọt vào, mang theo âm thanh khóc nức nở quỳ xuống nói, mọi người trong phòng lập tức ngây ra. Sầm Lan Chỉ đang đội khăn voan ngồi ở trên giường cũng kinh ngạc cực kỳ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trong ngày đại hôn, bởi vì Vệ ngũ công tử trượt chân chết đuối bỏ mình cho nên Sầm Lan Chỉ liền thành quả phụ. Cởi hỉ phục thay đồ tang, tiếp nhận chiếc khăn tẩm ớt của Quỳnh Chi, Sầm Lan Chỉ quỳ gối ở linh đường khóc suốt một đêm.
Sầm Lan Chỉ không có nhà mẹ đẻ giúp đỡ, cách Ngọc Kinh thành xa như vậy, trượng phu lại còn vong mình bỏ mang, nếu không phải nhờ được hoàng đế tứ hôn phỏng chừng chỉ bằng chuyện nàng vừa vào cửa phu quân đã chết này, Vệ gia đã có thể hưu nàng ngay lập tức. Nhưng vì người Vệ gia đều hiểu được Sầm Lan Chỉ la bị hoàng đế phái tới đây thăm dò bọn họ nên tất nhiên không thể trực tiếp hưu đuổi về được, nếu không hoàng đế sẽ cảm thấy Vệ gia bọn họ cố ý muốn ném mặt mũi hoàng đế.
Chỉ bằng điểm này, hiện giờ Sầm Lan Chỉ cỏn có thể an tâm làm Vệ ngũ thiếu phu nhân của mình, gia nghiệp của Vệ gia lớn như thế tất nhiên sẽ không có chuyện không nuôi nổi một vị chủ tử là nàng này, hơn nữa bởi vì nàng ở Vệ gia chẳng có ai để dựa vào cho nên Sầm Lan Chỉ đã có thể tưởng tượng được cuộc sống sau này của mình ở Vệ gia.
Hẳn là Vệ gia sẽ không hà khắc với nàng, dù sao thanh danh Vệ gia vẫn còn đó nên ngoài mặt chắc chắn sẽ không làm mình khó coi. Bởi vì tình huống nàng vừa vào cửa phu quân đã chết cho nên trên cơ bản liền thuộc về dạng người có bối cảnh ở Vệ gia (danh xấu), phỏng chừng phần lớn người đều sẽ tự động tránh né nàng, sẽ không có nô tài làm phiền nàng. Hơn nữa thêm việc nàng trọng hiếu cho nên ca vũ yến hội linh tinh cũng có cớ để tránh, chỉ nghĩ thôi cũng thấy là những ngày tháng thanh tĩnh rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn Sầm Lan Chỉ liền nhận rõ được tình huống sau này của mình, bỗng nhiên cảm thấy có chút cảm tạ phu quân đoản mệnh này của mình. Tuy nói như vậy có chút không đạo nghĩ nhưng mà hắn chết như này xác thật làm nàng nhẹ nhàng hơn không ít. Không những không cần đối mặt với tên điên thích đánh người đó mà còn có được cuộc sống thanh tịnh mà nàng muốn.
Không biết vì sao, Sầm Lan Chỉ cảm thấy từ khi hoàng đế bắt đầu tứ hôn, cuộc sống của mình hài lòng muốn chết. Gần như tất cả mọi chuyện đều trôi qua dựa theo tình huống tốt nhất với nàng, quả thực như được trời cao chiếu cố vậy, nàng còn chưa kịp làm gì đã có được cuộc sống mình muốn.
Tuy ở trong mắt người khác, bị đoạt đi nhân duyên là tam hoàng tử, phải gả cho một tên ngốc, lại còn phu quân vừa chết chỉ có thể khom lưng cúi đầu ở Vệ gia, Sầm Lan Chỉ đúng là một người đáng thương và xui xẻo, nhưng nề hà là Sầm Lan Chỉ lại hoàn toàn không nghĩ như vậy.
Không chỉ có nàng, Quỳnh Chi và Bích Nguyệt cũng cảm thấy yên tâm. Có thể sống tốt với tiểu như nhà mình là đủ rồi, còn lại đều không quan trọng. Các nàng vốn là tiểu nhân vật, chỉ cầu cuộc sống an ổn, không cần nhọc lòng là đủ rồi.
Bởi vì muốn cảm tạ vị phu quân trên danh nghĩ này nên Sầm Lan Chỉ an an phận phận túc trực bên lĩnh cữu của hắn, đến ngáp ngủ cũng không có. Thuận tiện còn cầu nguyện một chút cho hắn, nguyện hắn kiếp sau đầu óc tỉnh táo. Muốn nói tình nghĩa thì thật chẳng có, chỉ là nàng cảm thấy cái chết của Vệ ngũ công tử có chút nội tình, mà nàng lại rất hài lòng với cái chết của hắn, không muốn tìm hiểu cái nội tình kia, chuẩn bị ném sang một bên chuẩn bị cho ngày tháng an nhàn sau này của mình.
Không có tức phụ kính trà, không có bái kiến các vị tông thân, từ đây chỉ có tiếng khóc và nhạc buồn, cứ thế Sầm Lan Chỉ trở thành Vệ gia Ngũ thiếu phu nhân. Nàng vẫn luôn cúi đầu ở kia như đi vào cõi thần tiên, ai cũng đều cảm thấy nàng đang bi thương cho tương lai của mình, liền tiến đến an ủi vài câu tượng trưng.
Vệ đại công tử bận rộn công việc, cũng tới không nhiều lắm, mỗi lần đều vội vàng tới rồi vội vàng đi, nhưng mà ánh mắt khi nhìn bài vị có vẻ cực kỳ khổ sở bi thương. Phu nhân của hắn, đại thiếu phu nhân lại thường xuyên ở cùng với Sầm Lan Chỉ nhưng vì nàng ta có một đôi nhi nữ còn nhỏ chưa lớn cho nên cũng không thể mãi ở linh đường.
Phu thê đại công tử nhìn qua có vẻ là người hiền lành, nói chuyện đều khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng, còn trong lòng có phải như vậy thật hay không, chẳng ai hiểu được.
Vệ Nhị công tử không biết cách ứng xử như đại công tử, chỉ tới hai lần, đôi mắt chỉ ước gì không dính luôn lên người Sầm Lan Chỉ.
Nhiều năm như vậy người có thể làm Sầm Lan Chỉ cảm thấy thích cũng chẳng có mấy ai, nhưng người vừa nhìn đã không thích như vậy lại có rất nhiều. Người mà nàng không thích phân làm rất nhiều loại, ví dụ như Vệ tam công tử chỉ đơn giản là nhìn không thuận mắt không muốn giao lưu, Vệ Đại công tử vừa nhìn đã biết không đơn giản chỉ nên kính nhi viễn chi, mà loại giống Vệ Nhị công tử, ánh mắt lộ liễu da^ʍ tà như vậy, chỉ cần có cơ hội Sầm Lan Chỉ đều sẽ muốn ra tay trừng trị, có lẽ là vì biến cố lúc nhỏ lần đó đã tạo nên thói quen này cho nàng.
Đến nỗi Vệ Tam công tử, trên mặt hắn thể hiện rõ vẻ không mừng đối với vị đệ đệ ngu ngốc này, khi tới dâng hương khuôn mặt tuấn tú đều là lãnh đạm. Nhưng mà khi nhìn thấy Vệ Nhị tiểu thư Vệ Giảo, gương mặt kia lập tức tan tuyết, thậm chí còn có chút ý cười. Vệ Giảo cũng vậy, thấy Vệ Tam công tử xuất hiện liền cười đi tới, kéo cánh tay hắn thân thiết gọi tam ca. Sầm Lan Chỉ xem ra, bọn họ không giống một đôi huynh muội dị mẫu (khác mẹ), ngược lại như là…… tình nhân.
Nhưng mà nàng quay đầu nhìn, người Vệ gia xung quanh thấy một màn như vậy đều không có gì cảm thấy không đúng, biểu tình chẳng có gì khác thường. Cũng không biết là không phát hiện hay chỉ là đang ngại nguyên nhân nào đó mà coi như không nhìn thấy.
Đầu trâu mặt ngựa đều tới dạo qua một vòng, Sầm Lan Chỉ nhìn hết mấy người Vệ gia này một vòng, chỉ ngoại trừ hai người. Một người thân thể gầy yếu, ngã bệnh vì xuân hàn (cái lạnh mùa xuân) Tứ công tử, một người khác là huynh đệ cùng mẫu với Ngũ công tử, Lục công tử nhỏ tuổi nhất, hai người này nàng chưa từng gặp qua.
Đến ngày thứ bảy nàng mới nhìn thấy Lục công tử học võ ở bên ngoài gấp gáp trở về. Người Vệ gia đều có vẻ ngoài rất được, Vệ lục công tử mới mười hai tuổi đã có thể nhìn ra được sau này sẽ trở thành một vị công tử tuấn lãng.
Cậu phong trần mệt mỏi đi vào, đầu tiên quỳ gối trước linh vị vững chắc dập đầu lạy ba cái, sau đó thắp hương đứng lên nói:
“Tuy rằng ta không thích huynh, nhưng dù sao huynh cũng là ca ruột cùng một mẹ đẻ ra với ta. Sau này ta sẽ chăm sóc mẫu thân, huynh yên tâm đi đi, kiếp sau không cần làm người hồ đồ như vậy.”
Nói xong, cậu lập tức đi đến Sầm Lan Chỉ hỏi:
“Tỷ là tân tẩu tử của ta ta?”
Trong lòng Sầm Lan Chỉ đối với vị chú em nói chuyện có mấy phần thẳng đuột này có chút thích thú, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài, chỉ là nhất quán hồng mắt gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Thấy bộ dáng nhu nhược của nàng như vậy, tiểu thiếu niên tuấn mỹ nhăn mày lại, ngẫm lại vẫn là mở miệng nói:
“Nếu như ở trong nhà bị người ta khi dễ, tỷ có thể tới tìm ta.”
Nói xong, cậu kinh sợ nhìn nô tài xung quanh, gật đầu với Sầm Lan Chỉ rồi đi ra ngoài.
Trong lòng Sầm Lan Chỉ muốn cười, hài tử choai choai này, đây là chuẩn bị thay vị ca ca mà cậu không thích kia chăm sóc tẩu tử? Lúc trước nàng còn nghĩ ở Vệ gia này chẳng có ai làm nàng thích nổi, không nghĩ tới sẽ gặp gỡ một người. Vị chú em trẻ tuổi này tính tình không tồi, tuy rằng lỗ mãng ngây thơ chút, nhưng là rất đáng yêu. Nhưng mà, Vệ gia có thể dưỡng ra một hài tử như vậy, cũng thật là kỳ quái.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Điên Khùng
- Chương 13: Tân lang chết đuối bỏ mình