Chương 12: Mệt mỏi

Editor: Dĩm

Thấy rõ? Từng chi tiết đã khắc sâu vào tâm trí cậu, đôi mắt, đôi môi, những ngón tay co quắp, đôi giày đen như mực, những nếp gấp trên bộ đồ của anh, nô ɭệ của anh. Rêи ɾỉ, la hét, tất cả âm thanh, một cái cũng không quên.

Sau đó, mang theo giấc mơ ngây thơ của cậu rời khỏi thế giới này mãi mãi.

Trình Gia Dư nắm lấy thành bồn, nôn mửa chóng mặt, dạ dày như trào ngược ra ngoài. Nước chảy vào cống cùng với dịch vị loãng, lưng của cậu lấm tấm mồ hôi, đầu ngón tay run rẩy, vết thương bên ngoài cổ tay từ từ rỉ máu, trên cánh tay gầy guộc cũng thấm nước.

Trình Gia Dư thậm chí còn không biết mình về nhà bằng cách nào. Từ lúc rời khỏi nhà Chu Dương nhất thời mất đi khả năng suy nghĩ cho đến khi trở về nhà, đứng trước gương ẩm ướt lạnh lẽo, nhìn thấy chính mình, giống như ăn mày ngoài đường.

Cậu đứng một mình trong phòng tắm mà nước mắt ứa ra đau nhói, khóc quá lâu, dữ dội, hốc mắt sưng vù khủng khϊếp, nếu khóc thêm nữa sẽ khiến mắt cậu nhức nhối không nhìn thấy gì nữa.

Trình Gia Dư run rẩy dùng ngón tay lau đi nước mắt, lấy khăn tắm trên giá, quấn vào vết thương trên cổ tay, loạng choạng đi ra khỏi phòng tắm.

Cậu nhìn xung quanh để tìm điện thoại. Tìm mãi không thấy, mới nhớ ra sợ anh trai phát hiện cậu ra ngoài đến chỗ Chu Dương, lo lắng đến mức quên mang theo điện thoại.

Cậu tiến đến phía giường lấy điện thoại từ trong chăn bấm vài phím.

“Dư Dư?”

Một giọng nói quen thuộc truyền vào tai cậu, tất cả oán hận và ủy khuất trong lòng cậu lập tức trào ra.

“Mẹ...ô...mẹ đến đón con về đi ... con muốn về ... "

Người phụ nữ bận dỗ dành an ủi, hỏi cậu xảy ra chuyện gì, nói Dư Dư ngoan không được khóc, nhưng cậu không thể nghe bất cứ điều gì, chỉ tiếp tục khóc.

"Được rồi, bé con ngoan, để mẹ gọi trước cho anh trai..."

“Không, không cần!”

Trình Gia Dư phản ứng rất lớn, gần như lo lắng hét lên:

“Đừng gọi anh ấy, con không muốn gặp anh ấy!”

Mẹ Trình không còn cách nào khác ngoài việc dỗ dành cậu một lúc lâu, cũng hứa với cậu không gọi cho Trình Nghiên. Chỉ cần đến đón cậu là được.

Trình Gia Dư cúp điện thoại, thất thần ngồi trên giường, giống như một con búp bê trắng sứ vô hồn, ngồi một hồi liền đứng dậy cởϊ áσ khoác bẩn, vào phòng tắm tắm rửa.

Cậu tắm rửa mạnh mẽ từ trong ra ngoài, như có thứ gì đó trên người khiến cậu rất ghê tởm, cho đến khi chà xát toàn thân, đỏ bừng, đau đớn. Cậu thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ, chạy vào phòng ngủ, đóng cửa lại, leo lên giường và lui vào trong góc, quấn chặt mình trong chăn.

Bầu trời tối dần.

Bóng tối bao trùm khiến Trình Gia Dư cuối cùng cũng tìm được một góc mà mình có thể trốn và từ từ liếʍ vết thương của mình, mở to mắt nhìn ánh trăng lạnh lẽo bên ngoài cửa sổ rồi khóc nức nở.

Cậu đã quá mệt mỏi, thể lực như bị rút kiệt, sự mệt mỏi và cơn đau xé toạc dây thần kinh, khiến cậu nửa mơ nửa tỉnh, ác mộng thấy những vết dao cắt vào não,khung cảnh là rừng rậm tối tăm, tiếng la hét kỳ quái, lôi kéo, rối rắm, Trình Gia Dư khẩn trương thở dốc, trán đầy mồ hôi lạnh, nhắm mắt ôm gối không ngừng động đậy, mơ mơ màng màng.

“Cạch”

Tiếng mở cửa khẽ phát ra. Trình Gia Dư trong phút chốc tỉnh táo lại, hoảng sợ kéo cái gối cuộn tròn, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, nhưng không còn là nhịp tim của chính mình, mà là một bóng đen to lớn bao trùm lấy cậu.

Anh trai đã trở lại.

Trình Gia Dư trốn trong chăn bất động, nghe thấy âm thanh quen thuộc từ phòng khách, chìa khóa đặt trên tủ giày, tiếng bước chân, quần áo cọ nhẹ, cốc nước đập trên bàn ...

Tiếng bước chân truyền đến càng gần.

Trình Gia Dư sợ đến mức vùi đầu vào chăn, nhắm mắt giả vờ ngủ. Anh trai gõ cửa trước nhưng không thấy ai trả lời liền gạt sang một bên, nhìn thấy trên giường có một cái cục nhỏ căng phồng, liền bước tới.

“Dư Dư?”

Trình Gia Dư trốn trong chăn cố gắng giữ ổn định nhịp thở, trong lòng cầu xin, nhanh lên, nhanh lên, đừng nhìn, đừng gọi như vậy nữa.

Tiếng bước chân của Trình Nghiên khiến cậu nhớ đến hình ảnh ấy, khi anh gọi anh là “Dư Dư”, lại khiến cậu nhớ đến âm thanh ái muội cùng ý cười của Chu Dương trong căn phòng đó, mọi thứ đều méo mó và vỡ nát.

Tôi sai rồi.

Trình Gia Dư nắm chặt lấy chiếc gối, những ngón tay run rẩy, chịu đựng sự suy sụp và tuyệt vọng cứ lao vào l*иg ngực cậu hết lần này đến lần khác.

Tôi sai rồi.

Trình Nghiên rời khỏi phòng.

Sau khi sức lực của cậu đã cạn kiệt một lần nữa, lúc này cậu mới nới lỏng gối và nhìn chằm chằm vào trần nhà trống rỗng.

Ánh trăng lọt vào trong phòng, chiếu xuống sàn nhà im lặng lạnh lẽo và ga trải giường, liệu có thể soi rõ những suy nghĩ không nói nên lời của người trong mộng.

Đầu óc hỗn độn điên cuồng, điên cuồng đến phát điên.

+++

Ngày hôm sau Trình Gia Dư nói rằng cậu không được khỏe và không muốn đi học, sau khi ăn sáng, cậu đã trở về phòng và ngủ.

Thấy sắc mặt Trình Gia Dư tái nhợt đến trắng bệch, Trình Nghiên đã xin nghỉ học cho cậu.

Trình Nghiên nhìn bóng lưng cậu lắc lư đi vào phòng, cũng đứng dậy đi theo, nhìn thấy cậu nằm trên giường, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.

Anh bước đến bên giường.

"Dư Dư, em có muốn anh đưa em đi bệnh viện không?"

Anh nghĩ cậu sẽ nói đồng ý,sẽ ôm cánh tay anh và lẩm bẩm như một đứa trẻ.

Trình Gia Dư luôn như vậy, sức khỏe yếu ớt không khỏe, anh luôn là người đầu tiên cậu tìm thay vì những người khác. Nếu không có anh ở bên cạnh, cậu sẽ không uống thuốc, không nghỉ ngơi, ngay cả bệnh tình cũng sẽ từ từ thuyên giảm nếu không có anh lo.

Nhưng Trình Gia Dư lại nói.

"Không cần."

Sau đó cậu thu mình vào trong chăn, quay lưng lại với anh, không nói gì thêm.

Trình Nghiên giật mình, nhìn tư thế em trai gần như dựa vào tường, nhìn ra là tính xấu lại nổi lên, cần người dỗ dành mới có thể khỏi bệnh.

Tính khí của Trình Gia Dư hay như vậy, mỗi lần như vậy cậu đều khiến người ta không thể sống yên ổn.

Trình Nghiên cau mày, giọng nói dần dần lạnh hơn.

“Sao vậy?”

Trình Gia Dư đột nhiên hét lên:

“Không cần! Đã nói là không cần!”

Bầu không khí im lặng, sắc mặt Trình Nghiên hoàn toàn chìm xuống. Anh thờ ơ đứng một lúc rồi rời khỏi phòng mà không để ý đến cậu.

Khi cánh cửa đóng lại, tất cả âm thanh cuối cùng cũng biến mất, cơ thể bó chặt của Trình Gia Dư dần dần thả lỏng.

Cậu đứng dậy thay quần áo, xách cặp đi học, cất hết đồ vào cặp rồi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách cầm cặp sách chờ đợi.

Sau chín giờ đồng hồ, mẹ Trình cuối cùng cũng đến. Khi chuông cửa vang lên, Trình Gia Dư như được giải thoát, cậu đứng dậy và chạy ra cửa, thấy bà cậu đã lao vào ôm, người mà cậu đã lâu không gặp.

Mẹ Trình sửng sốt hỏi đứa con trai bé bỏng trên tay nhưng Trình Gia Dư không muốn nói gì, chỉ cầm cặp sách đi thật nhanh và nhanh chóng muốn về nhà.

Mẹ Trình không còn cách nào khác là phải đưa cậu đi trước.

Khi cả hai đến nhà ga, điện thoại của Trình Gia Dư đổ chuông. Người gọi đến là anh trai, cậu không muốn trả lời hoặc không dám cúp máy nên vẫn giữ điện thoại.

Cuộc gọi thứ hai lại vang lên, mẹ Trình bắt cậu trả lời, cậu đành phải nhấn nút trả lời, đặt điện thoại vào tay mẹ rồi đứng sau lưng nắm lấy cổ tay bà.

Mẹ Trình trách móc liếc anh cậu một cái, nhưng lại cầm điện thoại lên tiếng "Dư Dư".

"Tiểu Nghiên, mẹ đây. Bây giờ bé con đang ở với mẹ."

"Đứa nhỏ này đã gọi điện cho mẹ đêm qua và kêu muốn về nhà. Cũng không biết xảy ra chuyện gì ..."

"Ừ, bọn ta đang ở nhà ga."

" Bọn con cãi nhau à? Con biết tính khí nhỏ của bé con mà ... "

Mẹ Trình quay lại dỗ dành Trình Gia dư.

" Bé con, anh trai muốn nói chuyện với con. "

Trình Gia Dư lắc đầu cự tuyệt.

“Hai đứa nói chuyện với nhau đi, bé con, anh trai rất thương con mà, có phải con đã hiểu lầm anh trai của mình không?”

Thái độ của Trình Gia Dư rất kháng cự. Cậu không nói lời nào, quay lưng đứng dậy, sự từ chối không thể rõ ràng hơn.

Mẹ Trình phải nói vài câu với Trình Nghiên qua điện thoại, bảo sẽ đưa bé con về nhà trước vài ngày, để bình tĩnh lại, đừng lo lắng.

Chiếc xe phóng ra khỏi bến, băng qua những tòa nhà cao tầng ở trung tâm thành phố, tiến vào những cánh đồng và đồng cỏ ở ngoại ô, dòng sông uốn lượn quanh co, lung linh trên nền trời nhạt.

Trình Gia Dư ngồi bên cửa sổ, trên tay cầm một ly trà sữa nóng, quay đầu nhìn phong cảnh mờ ảo bên ngoài.

Khi cậu an tĩnh, cậu giống như một bức tranh phong cảnh được vẽ bằng bút lông trong bức tranh màu nước, sạch sẽ và đẹp đẽ, đường nét mềm mại và mỏng manh. như hai viên đá pha lê trong tuyết vào mùa đông. Ánh sáng sẵn sàng ở lại trong đó.

Một đôi mắt như vậy luôn nhìn Trình Nghiên chăm chú, cũng chỉ có một người.

Tình yêu của Trình Gia Dư thẳng thắn và nhiệt tình, không che dấu điều gì.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu anh trai như vậy, như thể từ khi sinh ra đã yêu anh như thế này, không cần lý do.

Cho đến khi Chu Dương đứng trong căn phòng đó và nói với anh ‘Trình Gia Dư, anh ấy sẽ không bao giờ làʍ t̠ìиɦ với cậu và sẽ không bao giờ yêu cậu’.

Cậu tỉnh dậy trong vô thức, biết rằng anh trai sẽ yêu bất cứ ai trên thế giới này, ngoại trừ cậu.

Trình Gia Dư đột ngột về nhà, bố mẹ đã hỏi han rất nhiều, nhưng cậu không nói câu nào, vì vậy người lớn không dám hỏi thêm, bận rộn đi làm đồ ăn cho cậu.

Gia đình rất thương đứa con trai nhỏ này, đã quen thói độc đoán, tính khí thiếu gia, nếu không được đi học thì sẽ không đi, và không ai dám nói đến nó.

Trình Gia Dư trước đây chỉ nghe lời anh trai, khi đến trước mặt anh trai thì ngoan ngoãn làm theo, cẩn thận quan sát sắc mặt của anh trai, cố gắng kiềm chế tính khí, vừa lòng bằng mọi cách, cho dù cậu không làm sai nhưng cậu vẫn luôn là người xin lỗi anh trước.

Ngay cả một con chó cũng không nghe lời Trình Nghiên như Trình Gia Dư.

Cuối cùng đáp lại là gì, cậu bị trói vào ghế, nhìn anh trai mình ngủ với người mình ghét ở phía bên kia tấm kính, chơi trò chơi giữa những người trưởng thành của họ.

Sáng nay cậu khó chịu không ăn được gì, anh trai chỉ thản nhiên liếc nhìn rồi quay đi.

Trình Gia Dư nằm trên giường, lún sâu vào nệm. Vết thương trên cổ tay vẫn còn đau, một vết sẹo rách chưa bắt đầu đóng vảy, vẫn còn những vệt máu hồng hơi nhếch lên. Nhưng cậu cũng không quan tâm, tay áo dài che đi vết thương, không ai nhìn thấy, cũng không muốn lộ ra đau thương cho bất kỳ ai, cũng không muốn vẫy đuôi như con chó chờ người ném xương cho gặm lại.

Sự chân thành hời hợt, hời hợt của anh, tất cả những màn đấu tranh, khóc lóc, không thể chịu đựng được, mặc cảm với cảm xúc chân thật, tất cả đều là trò cười trong mắt Trình Nghiên.