Khi còn bé, Hoàng hậu đã từng nghe nhũ mẫu (bà vυ") kể một câu chuyện xưa —— 《 Ly hồn ký 》.
Không phải ly hồn trong thái bình rộng lớn, mà là người thật việc thật ở quê của nhũ mẫu, truyền miệng, cuối cùng truyền đến tận giường Hoàng hậu.
"Xuân Nương nằm hôn mê trên giường suốt mười năm, sau đó đột nhiên tỉnh, nhưng lại ra tay sát hại cả nhà mình, bao gồm bà bà (*), trượng phu và tiểu thϊếp." Nhũ mẫu nói, "Vốn dĩ thân thể của nàng đã chết, nhưng phần hồn còn sống, trong mười năm đó vẫn luôn kề cạnh đi theo người thân trong gia đình, chứng kiến tất cả chuyện xấu mà bọn họ đã làm với nàng…"
(*)
tiếng con dâu gọi mẹ chồngMẹ chồng Xuân Nương cho bọn lưu manh trong thôn thuê thân xác nàng, đổi lấy tiền cất nhà mới, còn cho nhi tử tiền để cưới thêm vợ lẽ, không lâu sau, con dâu mới của bà mang thai.
– – Đúng lúc đó, Xuân Nương tỉnh lại.
Không ai hy vọng nàng thức tỉnh. Sau giây phút thất thần, mọi người đều dùng ánh mắt khác thường quan sát nàng
"Cô đi đi." Trượng phu ném cho nàng một bức hưu thư (**), cất giọng lạnh tanh: "Cô đã thất thân; cái nhà này không thể chứa chấp cô được nữa."
(**)
tờ giấy ly dị vợ thời xưaXuân Nương xé nát tờ hưu thư kia thành mảnh vụn, nhét vào trong miệng nhai nuốt một hơi, trong đêm nhặt lên cây búa rìu, chém gϊếŧ người trong phòng không còn một mống, sau cùng phóng một đai lưng bay qua xà ngang, nàng nhón chân lên, chậm rãi treo cổ vào tròng dây.
Câu chuyện xưa đó dọa Hoàng hậu sợ đến nỗi lâm bệnh. Bệnh tình qua đi, bên người đã thay thế một nhũ mẫu khác.
Tuy nhũ mẫu ấy đã rời đi, nhưng câu chuyện xưa vẫn còn in sâu trong lòng nàng, vĩnh viễn trở thành ác mộng.
Lại không ngờ rằng, sẽ có một ngày, ác mộng biến thành sự thật.
"Nương nương, tỉnh đi nương nương."
"Diệp Thiên Sĩ, rốt cuộc khi nào Hoàng hậu mới tỉnh lại?"
"Hoàng thượng, thần đã tận lực…"
"Trẫm dùng ngươi có ích gì hả?" Hoằng Lịch cả giận nói, trong phòng nhao nhao quỳ xuống. Hoàng hậu đứng sau lưng hắn thở dài, ngón tay đưa tới, nhưng lại xuyên qua người hắn.
"Hoàng thượng." Hoàng hậu than thở với bóng lưng hắn, "Thần thϊếp ở ngay đây."
Hắn không nhìn thấy nàng, hắn không nghe được nàng. Nàng giống như Xuân Nương trong câu chuyện《 Ly hồn ký 》đó, thân thể nằm trên giường, hồn phách nhẹ bay ngoài cơ thể, trở thành một người nhìn không thấy sờ không được.
Hoằng Lịch đứng dậy bước tới cửa ra ngoài. Mấy ngày sau cũng ít lui tới dần. Lại qua một thời gian, có lẽ bận rộn chính sự, nên suốt nửa tháng trời cũng không bước vào Trường Xuân cung lần nào nữa.
"Nương nương, Nhàn phi kia thật không phải là một món đồ."Minh Ngọc đứng bên giường buông lời phàn nàn, "Lại thừa dịp người bệnh nặng, bắt đầu làm chủ hậu cung. Nhìn bộ dáng nàng ta vênh mặt hất hàm sai khiến, người bên cạnh trông thấy còn tưởng nàng ta mới chính là chủ nhân trong cung đấy."
"Minh Ngọc, cẩn thận lời nói của mình." Nhĩ Tình cắt ngang lời Minh Ngọc, trong tay cầm một cây quạt nhỏ giăng lưới mỏng, nhẹ nhàng phe phẩy quạt mát Hoàng hậu, "Những lời ấy mà cô cũng dám nói lung tung, coi chừng tai vách mạch rừng."
Cửa phòng Trường Xuân cung đóng chặt. Từ khi bệnh của Hoàng hậu đã lâu vẫn chưa khỏi, nơi này càng ngày càng vắng vẻ hiu quạnh, không giống như trước, tai mắt rất nhiều, mọi ánh mắt của các cung thường hướng về nơi này, thu thập đôi câu của Hoàng hậu để phân tích tin tức hữu ích.
"Nương nương, người mau tỉnh lại đi." Minh Ngọc đau thương nhìn người nọ trên giường bệnh, "Người mà không tỉnh, chỉ sợ Hoàng thượng sẽ quên người mất…"
Trong chớp mắt, Hoàng hậu sáng tỏ nỗi thống khổ trong lòng Xuân Nương.
"Khi ta tỉnh lại, liệu có giống như Xuân Nương, đã bị người khác thay thế?" Hoàng hậu thầm nghĩ, "Trong cung này, đã không còn chỗ cho ta đặt chân rồi?"
Suy nghĩ ùa tới như cỏ hoang sinh sôi, trong nháy mắt đã bám đầy trái tim nàng, rễ cây mạnh mẽ cắm sâu vào đáy lòng, ăn hút máu tươi đến chán chê.
"Hoàng thượng. . ." Tay phải ôm ngực, Hoàng hậu thì thào một tiếng, bỗng nhiên sượt qua người Minh Ngọc, bước khỏi cửa lao ra ngoài.
Minh Ngọc và Nhĩ Tình vẫn còn đứng cạnh giường nói chuyện phiếm. Không ai trông thấy, cũng không ai hay, Hoàng hậu thoát xác. Linh hồn kia luôn ôm nỗi nhớ nhung về Hoàng thượng, ôm nỗi hoang mang về tương lai, một cước bước ra Trường Xuân cung.
Dưỡng Tâm điện.
Ưu điểm lớn nhất của ly hồn, chính là không cần ngủ, không cần uống nước, không cần ăn cơm.
Hoàng hậu đứng mép bàn, cúi đầu nhìn Hoằng Lịch đang phê duyệt tấu chương.
"Hoàng thượng, mời dùng bữa." Lý Ngọc tiến đến. Sau lưng hắn, trong tay mỗi tiểu thái giám đều bưng theo l*иg cơm.
Mỗi khi thưởng thức, hắn chỉ gắp một miếng nhỏ cho từng món ăn, gặp món ưa thích thì sẽ ăn thêm một miếng nữa. Nhưng quá tam ba bận, dù là món ăn khoái khẩu, cũng tuyệt đối không đυ.ng lần thứ ba. Một bữa cơm rất nhanh đã dùng xong, hắn lại vùi đầu vào bên trong tấu chương. Hoàng hậu có chút đau lòng xen lẫn chua xót, nói với hắn: "Mỗi ngày người đều lên triều đúng giờ, phê tấu sớ đúng giấc, chẳng màng đến cơm nước, cũng không ngủ nghỉ… Không có thϊếp, từng ngày người trôi qua đều giống hệt lúc trước."
Lúc Vĩnh Liễn mất đi, hắn cũng từng như thế này: hừng đông bận rộn chính sự, khuya về bận rộn sủng hạnh phi tử. Hoàng hậu nhịn không được thất vọng trào dâng, hỏi: "Có phải trong lòng người, Hoàng hậu chỉ là vật trang trí, ta có thể làm, người khác cũng có thể làm."
Từng cho rằng, chuyện không phải mình thì không thể; từng cho rằng, người không phải mình thì không thể, cuối cùng, chỉ là một bên tình nguyện.
"Hoàng thượng." Lý Ngọc bưng tới thẻ bài lục cung, tên của Nhàn phi, Thuần phi đều ở trong đó.
Hoằng Lịch trông xuống thẻ bài trước mặt, bỗng nhiên nói: "Trẫm muốn gϊếŧ người."