Ngụy Anh Lạc yếu ớt mở mắt ra.
Tay chân vô lực mềm nhũn như đang trên mây. Một lát sau, đầu óc nàng mới dần dần thanh tỉnh, ánh mắt lập tức dò xét cảnh vật xung quanh.
Đây là một gian phòng sạch sẽ. Nàng nằm trên giường, mặt giường dưới thân được phủ hai tấm đệm dày nhàu nhĩ. Cạnh đó còn có giường lò, bên trong đốt lửa sưởi ấm căn phòng, ấm áp như mùa xuân.
"Anh Lạc cô nương, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi." Mấy cô cung nữ bủa vây tới gần, một tay nâng khăn mặt, một tay cầm tách trà nóng, Ngụy Anh Lạc không dám dùng cũng không dám uống, cảnh giác nhìn bọn họ: "Đây là đâu? Tại sao ta lại ở đây?"
"Nơi này là vi phòng Dưỡng Tâm điện." Cung nữ cười nói, trong mắt mang theo tia ao ước ngưỡng mộ, "Anh Lạc cô nương, cô đã đi trong tuyết lớn bốn canh giờ. Hoàng thượng khai ân, miễn tội cho cô rồi."
Ngụy Anh Lạc nghe đây là vi phòng, không nói hai lời xoay người bước xuống, chạy ra ngoài cửa.
"Ấy, cô định đi đâu?" Các cung nữ ngăn nàng lại.
"Chẳng phải Hoàng thượng đã miễn tội ta rồi sao?" Ngụy Anh Lạc áp chế bất an và lo lắng trong lòng, nói, "Ta muốn quay về Trường Xuân cung."
Hai cung nữ liếc mắt nhìn nhau, 'phốc' một tiếng nở nụ cười.
Cung nữ: "Dù cô muốn quay về Trường Xuân cung, cũng không thể như vậy mà về chứ, sẽ làm Hoàng hậu nương nương sợ đó!"
Ngụy Anh Lạc cúi đầu nhìn bản thân, quả thực cả người chật vật, trên thân chẳng những dính đầy tuyết còn có bùn, bị hơi nóng trong phòng xông một hồi, để mũi lại gần y phục sẽ ngửi thấy một mùi lạ.
Cung nữ: "Chúng tôi sẽ giúp cô tắm rửa thay đồ, sửa soạn lần nữa, tới đây!"
Vốn Ngụy Anh Lạc còn có chút do dự, lập tức bị hai người họ kéo mạnh ra sau tấm bình phong cởi y phục.
Nước trong thùng tắm không nóng không lạnh. Một cung nữ luôn tức trực ở bên dùng tay thử độ ấm, khi thấy nước hơi lạnh một chút, sẽ cho người tiến vào đổ thêm một gáo nước nóng, để nước trong thùng luôn duy trì độ ấm vừa phải.
Chẳng những phục vụ tắm rửa sạch sẽ, các cô ấy còn gội đầu cho Ngụy Anh Lạc. Lược sừng trâu chải một đường thẳng từ gốc đến ngọn, cuối cùng thoa lên một ít hương liệu, làm mái tóc đen nhánh của nàng toát ra hương hoa chi tử nhàn nhạt.
Đợi khi rửa mặt chải chuốt xong xuôi, Ngụy Anh Lạc soi vào tấm gương họ đưa tới, nhịn không được nhíu mày: "Như vậy là sao?"
Dường như bất an trong lòng nàng đang dần trở thành sự thật. Nhìn người trong gương hiện tại có bộ dạng: khảm tơ vàng trâm hồ điệp, hoa tai làm từ ngọc trai, áo đông bào thêu hoa trăm điệp. Cung nữ không nên có lối ăn mặc như vậy, đây là kiểu diện đồ của chủ tử chính cống.
Hai cung nữ nhìn nhau cười cười, đồng thanh hô vang: "Chúc mừng Anh Lạc cô nương!"
Không đợi Ngụy Anh Lạc kịp phản ứng, hai người họ đã nhanh chân rời đi, khóa cửa lại.
Ngụy Anh Lạc nóng nảy, nhào thẳng đến cạnh cửa: "Mở cửa! Mau mở cửa! Các cô làm gì vậy?"
Nàng nện cửa đập hồi lâu, ngay cả một khe hở nhỏ cũng không có, cuối cùng cắn răng thật chặt, cúi người ngẩng đầu hung hăng xông tới cửa, nhưng cửa phòng đột nhiên mở ra từ bên ngoài, nàng bất ngờ không kịp đề phòng, thoáng cái ngã vào trong ngực một nam nhân.
Xúc cảm này… rõ ràng trước lúc té xỉu đã ôm lấy nàng.
Ngụy Anh Lạc chậm rãi ngẩng đầu, thế nào cũng không nghĩ tới lại gặp người này: "Hoàng thượng…"
Hoằng Lịch cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt hiện lên một tia kinh diễm (*).
(*)
Bị làm cho kinh ngạc bởi cái gì đó quá đẹpNgụy Anh Lạc là một mỹ nhân. Tuy bình thường chỉ khoác xiêm y hạ nhân, nhưng nàng vẫn luôn nổi bật giữa chốn cung nữ, dễ thu hút chú ý từ người khác. Nhưng trong cung không thiếu mỹ nhân, Hoằng Lịch cũng không cho rằng bản thân sẽ đắm chìm nữ sắc, nhưng ngày hôm nay, giờ khắc này, trong đầu hắn chỉ còn đọng lại toàn bộ đối thoại của mình và Hoàng hậu lúc trước.
"Hoàng thượng, người cố ý chia rẽ hai người họ, thật không có tư tâm sao?"
"Trẫm thì có tư tâm gì?"
"Có lẽ, Hoàng thượng đã nhìn trúng Ngụy Anh Lạc, muốn chiếm cô ấy cho riêng mình."
"Hoàng thượng…" Thanh âm tràn ngập nghi hoặc của Ngụy Anh Lạc vang lên, khiến hắn tỉnh lại từ trong hồi ức.
Hoằng Lịch ngây người, phát hiện chẳng biết từ lúc nào, tay phải vô thức vuốt ve gương mặt nàng, động tác ôn nhu mà lưu luyến.
Ngụy Anh Lạc bị động tác của hắn dọa sợ, vội vàng thối lui vài bước, nâng tay tháo gỡ khuyên tai bên phải: "Hoàng thượng thứ tội, mấy cung nữ kia đã lấy nhầm y phục và nữ trang, nô tỳ lập tức đổi lại ngay!"
Nàng nhanh chóng gỡ ra khuyên tai, vòng tay, trâm cài tóc, đột nhiên cảm nhận không khí trong phòng quá mức yên tĩnh, cẩn trọng liếc về phía Hoằng Lịch, mới phát giác chẳng biết từ lúc nào hắn đã ngồi trên ghế, một tay chống cằm nhìn nàng.
"Sao vậy?" Hắn thản nhiên nói, "Tiếp tục đi."
Không thể nào? Một tay Ngụy Anh Lạc sờ lên vạt áo, nuốt một ngụm nước bọt.
Tất cả châu (ngọc trai) trâm (cài tóc) bội (ngọc bội) khuyên (khuyên tai) đã được tháo xuống đặt trên bàn, hiện giờ trên người nàng cũng chỉ còn xiêm y này thôi…
Ngón tay Hoằng Lịch gõ gõ mặt bàn: "Không phải muốn cởi ra sao? Sao lại không cởi nữa rồi?"
Ngụy Anh Lạc càng nắm chặt vạt áo: "Y phục trước đó của nô tỳ đều đã bị ướt, không dám xúc phạm thánh nhan."
Sau một hồi trầm mặc, Hoằng Lịch bỗng nhiên nói: "Ngươi lại đây."
Ngại với mệnh lệnh, Ngụy Anh Lạc chỉ có thể khẽ cắn môi, dịch một bước nhỏ về phía trước.
Hoằng Lịch nhướng mày: "Trẫm bảo ngươi lại đây."
Ngụy Anh Lạc cảnh giác tiến thêm một bước, thoắt cái đã bị Hoằng Lịch kéo đến trước mặt.
Như không cam lòng khi có một mình mình phiền não, sau khi Hoằng Lịch ngắm nàng chăm chú nửa ngày, bất ngờ hỏi: "Hoàng hậu nói trẫm nhìn trúng ngươi rồi, ngươi nghĩ sao?"
Tim Ngụy Anh Lạc đập loạn nhịp, không phải bị hắn làm cảm động, mà bị hắn hù dọa sợ hãi, trên mặt cười làm lành nói: "Hoàng thượng nói đùa rồi, mỹ nhân hậu cung như mây, muôn hoa tranh nhau khoe sắc. Nô tỳ tầm thường ngu ngốc, chỉ là hoa dại ven đường, sao dám làm bẩn mắt Hoàng thượng?"
Hoằng Lịch quan sát nàng tỉ mỉ, thấy toàn thân Ngụy Anh Lạc dựng tóc gáy, Hoằng Lịch đột nhiên nở nụ cười: "Trẫm ngẫm kỹ lại, trăm hoa đua nở ở ngự hoa viên mới là xuân. Mỹ nhân nhu thuận khéo léo trẫm nhìn đã chán, bướng bỉnh như ngươi cũng rất thú vị!"
Ngụy Anh Lạc khϊếp sợ: "Hoàng thượng!"
Hoằng Lịch: "Sao nào, ngươi không muốn?"
Toàn thân Ngụy Anh Lạc cảm thấy hoảng sợ, vùng da bị hắn đυ.ng chạm ngưa ngứa như có sâu róm bò lên. Kiềm chế hết sức mới không đẩy hắn ra, nàng miễn cưỡng cười nói: "Hoàng thượng, nô tỳ chỉ muốn ở bên Hoàng hậu nương nương, người cần gì vì hứng thú nhất thời mà gây sứt mẻ tình cảm của người và nương nương? Hơn nữa, hơn nữa, người là đế vương, giàu có bốn biển, tấm lòng bao la… Còn có…"
Khóe môi Hoằng Lịch giương lên: "Còn có gì nữa?"
Ngụy Anh Lạc cấp bách nói: "Người chỉ cần hạ thánh chỉ là có thể triệu tập tuyệt sắc thiên hạ, hoàn phì yến gầy, muốn gì có nấy! Cam đoan mỗi người ôn nhu, phù hợp sở thích của Hoàng thượng. Người cần gì phải ép buộc mà quên mất thân phận!"
Hoằng Lịch 'a' một tiếng: "Xem ra là ngươi không muốn thật!"
Ngụy Anh Lạc quả quyết: "Chim sẻ làm sao sống chung với phượng hoàng, nô tỳ biết rõ phận mình!"
Hoằng Lịch trầm ngâm một lát: "Nghĩ tới Cửu Châu rộng lớn này, đâu chỉ có ngươi là nữ nhân? Trẫm là Hoàng đế Đại Thanh, chủ của Cửu Châu, mỹ nữ thiên hạ đều có thể hái bất kỳ, hà tất cưỡng ép một nữ nhân không tình nguyện, căn bản không hề thú vị!"
Ngụy Anh Lạc đang muốn cao hứng, thân thể chợt nhẹ bẫng, bị người ôm ngang bế đi.
Hoằng Lịch cười lạnh nói: "Ngươi hy vọng trẫm nói vậy phải không?"
Hoằng Lịch đặt nàng xuống giường, một chân khuỵu gối bên cạnh, đè phía trên nàng như dãy núi lật úp, khiến Ngụy Anh Lạc không thở nổi, vừa mới nghiêng đầu đã cảm giác môi hắn chạm nhẹ vành tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào trong tai, cười nói: "Nói cho ngươi biết, lần đầu tiên trẫm miễn cưỡng nữ nhân, cảm thấy đặc biệt thú vị! Ngươi càng không muốn, trẫm càng muốn có được ngươi!"
Dứt lời, hắn nhẹ hôn một cái vào thùy tai Ngụy Anh Lạc.