Từ Trường Xuân cung trở về, cơn tức giận của Hoằng Lịch vẫn chưa tiêu tan.
"Nói trẫm thích nữ nhân kia, không, không thể nào! Trẫm mới không thích cô ta!" Một chồng tấu chương trên bàn cần xử lý, nhưng đến nửa chữ hắn cũng không xem vào, nghiến răng nghiến lợi đi đi lại lại trong Dưỡng Tâm điện, "Trẫm giàu có bốn biển, kiểu nữ nhân nào mà chẳng có được, xinh đẹp như Tuệ quý phi, hiền hậu như Nhàn quý phi, tài hoa như Thuần phi…"
Hắn kể tên đếm kỹ từng cung phi một bên người, cuối cùng tự thuyết phục bản thân —— không phải mắt mình mù, là mắt Hoàng hậu có bệnh.
Không, rõ ràng là bị quỷ nha đầu kia đầu độc rồi, nên bây giờ đầu óc mới u mê, phân biệt không rõ đông tây nam bắc!
[Editor: ở một link truyện khác, suy nghĩ của Hoằng Lịch có khác so với đây một chút, mình dịch thêm để các bạn cùng đọc.
Hắn kể tên đếm kỹ từng cung phi bên mình, nhưng vừa nhắm mắt lại, tất cả đều hóa thành tướng mạo của một người. Đã không đẹp, cũng không hòa nhã, càng không nói đến tài hoa dạt dào, vậy mà khiến hắn thấp thỏm nhớ mong khôn nguôi. Một cái nhăn mày, một nụ cười tươi, đều in sâu vào lòng hắn… ]"Hoàng thượng." Lý Ngọc cắt ngang suy nghĩ của hắn, "Phú Sát thị vệ đã đến."
Hoằng Lịch mở mắt ra, hít sâu một hơi: "Truyền hắn vào."
Phó Hằng đi vào hành lễ: "Nô tài cung thỉnh Hoàng thượng thánh an."
"Phó Hằng." Hoằng Lịch ngồi dựa vào ghế, từ trên cao nhìn xuống hắn, "Trẫm vẫn luôn giữ khanh bên mình, là vì muốn mài giũa nhiều hơn, bây giờ khanh có thể đảm đương một mình rồi. Sau khi thành hôn, khanh đến ngay Hộ bộ nhậm chức Hộ bộ hữu thị lang."
Phó Hằng nghe vậy sững sờ: "Hoàng thượng, nô tài còn non trẻ, đột nhiên phụ trách chức vụ cao, chỉ sợ…"
Hoằng Lịch phất phất tay, ngăn lại lời hắn sắp sửa nói: "Phó Hằng, kỳ vọng của trẫm dành cho khanh, tuyệt đối không chỉ dừng lại ở chức Hộ bộ. Trẫm biết, chí hướng của khanh cũng không ở nơi này! Nhưng khanh phải nhớ, đường đi ngàn dặm bắt đầu từ bước đầu tiên, khanh muốn kiến công lập nghiệp, trước tiên phải chứng minh cho mọi người thấy, ánh mắt nhìn người của trẫm không hề sai! Hộ bộ sẽ là điểm khởi đầu của khanh!"
Hắn đã nói đến nước này, Phó Hằng khó từ chối nữa, cung kính quỳ xuống hành lễ: "Nô tài khấu tạ Hoàng thượng long ân!"
Việc công đã xong, Hoằng Lịch hơi chút lưỡng lự, cuối cùng nhịn không được hỏi đối phương việc tư: "Đúng rồi, hôn lễ chuẩn bị tới đâu rồi?"
"Vẫn đang chuẩn bị ạ." Nét mặt Phó Hằng vô cảm, giống như đang thảo luận chuyện riêng của người khác.
Thấy gương mặt đờ đẫn của hắn, Hoằng Lịch thản nhiên nói: "Tên đề bảng vàng, động phòng hoa chúc, đều là chuyện vui trong đời. Hôm nay trẫm cho khanh nhậm chức vụ mới, lại ban cho khanh nương tử xinh đẹp, nhưng sao trên mặt khanh không có chút vui vẻ nào vậy?"
"Ân điển của Hoàng thượng, nô tài suốt đời không quên." Mặc dù không quên, nhưng cũng không thích. Khuôn mặt Phó Hằng vẫn không mảy may vui mừng, không buồn không vui như khúc gỗ mục ráo nước.
Hoằng Lịch bỗng nhiên nổi nóng, vì nét mặt này cũng giống như người đó. Trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt một người khác, hai khuôn mặt này trùng khớp lên nhau, Hoằng Lịch nhịn không được đập mạnh tay xuống bàn, cả giận nói: "Cút ra ngoài!"
Đợi khi Phó Hằng lui ra, tâm tình Hoằng Lịch vẫn chưa khá khẩm hơn.
Tới tới lui lui một hồi trong Dưỡng Tâm điện, hắn bỗng nhiên dừng bước chân, quay đầu nói với Lý Ngọc: "Bãi giá, trẫm muốn ra ngoài đi dạo một chút!"
Sau khi sang đông, thời tiết rét lạnh sẽ bao trùm Tử Cấm Thành. Khắp đông tây lục cung, từng cung điện đều có lò sưởi riêng. Muốn lắp đặt lò sưởi dưới đất, thì mùa thu phải dọn dẹp cặn than, nên đám cung nhân Thiêu kháng xử đang bận rộn làm việc.
Ban đầu, Lý Ngọc tưởng Hoằng Lịch nói ra ngoài đi dạo, là phải đi đến Ngự hoa viên, hoặc là dạo đến hậu cung của phi tần, ai ngờ đổi tới đổi lui, lại chuyển tới bên ngoài điện Địa Long gần đó. Bọn người Thiêu kháng xử đang tiến hành công việc tại đây. Một thái giám chui vào trong hầm đất, duỗi tay ra, Ngụy Anh Lạc lập tức đưa dụng cụ cho đối phương, đối phương tiếp nhận, tiếp tục dọn sạch tro than tích tụ ở Địa Long. Bụi tro cuộn bay thành khói, Ngụy Anh Lạc ho sặc sụa không dứt.
Hoằng Lịch đứng một bên quan sát hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được bước tới gần, trầm giọng nói: "Người của Thiêu kháng xử đều chết hết rồi sao?"
Vừa thấy là hắn, bọn thái giám Thiêu kháng xử vội quỳ ngay trước mặt, người bên trong hầm đất cũng gấp gáp bò ra, tình cảnh nhất thời có chút hỗn loạn.
Ngụy Anh Lạc cũng quỳ giữa đám người, trừ nàng ra, còn có vài cung nhân khác ở Tân Giả Khố. Hằng năm cứ tới mùa này đều phải hốt sạch tro than tồn đọng, lượng công việc quá nhiều khiến hai mươi lăm viên thái giám Thiêu kháng xử lo liệu không hết, nên thường điều thêm nhân lực bên Tân Giả Khố qua giúp một tay.
Thuận theo ánh mắt Hoằng Lịch, Lý Ngọc thấy là nàng, nội tâm lập tức hiểu rõ, giả bộ kinh ngạc nói: "Ơ kìa, sao lại là cô? Tân Giả Khố tốt xấu gì cũng nên phái thái giám tới làm, sao lại gọi một cô nương đến?"
Ngụy Anh Lạc cúi đầu không nói. Việc này là Viên Xuân Vọng an bài cho nàng, vì hắn sớm có chuẩn bị nên công việc rất nhẹ nhàng, chỉ phụ trách đưa lên lần lượt từng dụng cụ, thời gian còn lại đều được nghỉ ngơi, so với lúc ở Tân Giả Khố thì nhàn hạ nhiều lắm, thương thế trên tay cũng sắp lành sẹo rồi.
Một đôi giày màu vàng sáng bước từ tốn đến trước mặt nàng. Thanh âm Hoằng Lịch từ đỉnh đầu nàng truyền đến, nhàn nhạt nói: "Ngươi vào Tân Giả Khố lâu vậy rồi, không muốn quay về Trường Xuân cung?"
Vì hắn mà bản thân chịu nhiều khổ cực ở đó, nên Ngụy Anh Lạc cẩn trọng dè dặt đáp lại: "Nô tỳ phạm sai lầm, không dám hy vọng xa vời."
Nàng dè dặt cẩn trọng, lại đổi lấy sự không vui của Hoằng Lịch. Chính hắn cũng không biết mình đang phiền muộn điều gì, chỉ lạnh mặt nói: "Ngươi có thể tới cầu xin trẫm!"
Lý Ngọc nhìn qua hắn, cũng hùa theo: "Anh Lạc cô nương, đây là Hoàng thượng cho cô cơ hội."
Ngụy Anh Lạc cũng không dám cắn mồi nhử này, sợ trong mồi có độc.
Hoằng Lịch nhìn nàng chằm chằm nửa ngày, ánh mắt dao động trên những đầu ngón tay nứt nẻ, đột nhiên nói: "Hoàng hậu tỉnh rồi."
Chợt Ngụy Anh Lạc ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nàng ấy nằm lâu trên giường, đi đứng không tốt, tâm tình còn rất tệ, thân thể hao gầy." Hoằng Lịch nhàn nhạt nói, "Ngụy Anh Lạc, ngươi khắc sâu đại ân của Hoàng hậu, lẽ nào không muốn trở về hầu hạ sao?"
Ngụy Anh Lạc thầm thở dài trong lòng, biết rõ trong mồi có độc, nhưng nàng vẫn muốn cắn bất chấp. Cúi rạp người xuống trước mặt Hoằng Lịch, nàng van nài như mong muốn của hắn: "Xin Hoàng thượng khai ân, cho phép nô tỳ quay về Trường Xuân cung hầu hạ Hoàng hậu nương nương!"
Thấy nàng rốt cuộc cũng cắn câu, Hoằng Lịch nở nụ cười: "Trẫm có thể cho ngươi trở về. Có điều, ngươi nhiều lần cãi lời, trẫm không thể không phạt!"
Ngụy Anh Lạc không chút do dự: "Anh Lạc nguyện ý chịu phạt."
Hoằng Lịch tươi cười càng sâu: "Ngươi làm được trước đã rồi hẵng nói!"
Anh Lạc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng Hoằng Lịch: "Hoàng thượng cứ nói, nô tỳ nhất định làm được!"
Tuyết bay đầy trời mấy ngày liền, bất tri bất giác đã sang đông.
Tuyết rơi phủ trắng khắp kinh thành. Liếc mắt nhìn, màu trắng bao trùm cả đất trời, nhưng Phú Sát phủ lại tràn ngập sắc đỏ.
Tiếng pháo đỏ nổ đì đùng râm ran. Phó Hằng mặc bộ hỉ phục tân lang ngồi trong nội viện, nhìn chằm chằm chữ 'Hỉ' đỏ rực được dán trên cửa, ánh mắt xuất thần.
Một bàn tay vỗ lên vai hắn, cười nói: "Ca, làm sao vậy?"
Phó Hằng như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, quay đầu lại nhìn đệ đệ của mình: "A Khiêm."
Phó Khiêm trẻ tuổi anh tuấn, đường nét gương mặt rất giống Phó Hằng, nhưng dáng người gầy yếu hơn, mang hơi hướng thư sinh. Hắn cười nói: "Ca, đêm nay là đại hỉ tân hôn của huynh, sao huynh lại trốn một mình ở đây?"
Phó Hằng mờ mịt nói: "Ta, ta không biết."
Phó Khiêm nhìn hắn kỳ quái: "Có phải huynh vui quá hóa ngốc không? Mau vào trong đi, tân nương tử còn đang chờ huynh đó!"
Đâu ra thế ngoại đào nguyên (*) trên đời. Sau khi được Phó Khiêm tìm thấy, Phó Hằng gần như bị đối phương đẩy thẳng vào tân phòng. Canh cửa khép lại sau lưng, sắc mặt Phó Hằng trắng bệch chứng kiến cảnh vật trước mắt: màu đỏ khăn voan, màu đỏ hỉ phục, màu đỏ tân nương.
(*)
Ý chỉ nơi tốt đẹp lý tưởng, ngăn cách với thế giới bên ngoàiHỉ nương cầm một cây gậy bước tới, cười nói: "Tân lang quan, mau nhấc khăn voan lên."
Phó Hằng từ từ đưa tay tiếp nhận cây gậy. Tay hắn từng nắm qua thương, từng cầm qua kiếm, nhưng không ngờ chỉ một cây gậy nho nhỏ, so với thương quá trầm, so với kiếm quá nặng, khiến hắn suýt nữa không cầm được.
Cây gậy để dưới mép khăn voan, chậm rãi vén lên, lộ ra một khuôn mặt yêu kiều ngại ngùng e lệ.
Nhĩ Tình vốn có dung mạo thanh tú, hôm nay lại được trang điểm tỉ mỉ, càng thêm diễm lệ như mận đào, bất kể nam nhân nào trông thấy cũng sẽ muốn âu yếm vuốt ve.
Chỉ có duy nhất Phó Hằng, nháy mắt nhìn thấy gương mặt đối phương, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Nhĩ Tình cúi đầu nên không trông thấy biến đổi đó. Hỉ nương nhìn thấy, hiểu lầm hắn đang vô cùng khẩn trương, cũng không quá mức để tâm, dùng gậy trúc sớm đã chuẩn bị sẵn, xốc khăn voan lên vành mũ, cất cao giọng nói: "Vừa lòng đẹp ý, từng bước thăng cao!"
Nếu theo trình tự, lúc này Phó Hằng nên ngồi bên cạnh Nhĩ Tình. Nhưng đợi cả buổi, hắn vẫn không có chút động tĩnh, đứng im tại chỗ như khúc gỗ. Hỉ nương đành phải nhắc nhở hắn: "Tân lang quan, ngài lại đây ngồi!"
Phó Hằng ngây ra một lúc mới phục hồi tinh thần, có chút miễn cưỡng ngồi kế bên Nhĩ Tình.
Hỉ nương đi tới, cầm vạt áo hai người chồng lên nhau, thả lên bàn nhỏ trên giường, trên bàn có để tử tôn bột bột (**) và mì trường thọ, sau đó tuôn một tràng lời chúc tốt lành: "Chúc hai vị cát tường như ý, phúc thọ song toàn!"
(**)
là một loại bánh chẻo (sủi cảo) đặc chế ăn trong ngày cưới theo tập tục của người Hán. Bánh lấy hạt dẻ, đậu phộng, táo đỏ… làm nhân, nấu đến nửa sống nửa chínĐám tỳ nữ cũng đều bảy mồm tám lưỡi hùa theo: "Dạ dạ dạ, sớm sinh quý tử!"
"Trăm năm hòa hợp! Đầu bạc răng long!"
"Con cháu đầy đàn! Sống lâu trăm tuổi!"
Trong phòng vang lên ầm ĩ. Hỉ nương cầm bánh bột từ trên bàn lên: "Dùng bánh bột!"
Đầu tiên, bà ấy gắp một miếng bánh để bên môi Nhĩ Tình, Nhĩ Tình cắn nhẹ một cái, trên mặt bánh trắng lưu lại vết son đỏ. Hỉ nương cười hỏi: "Sinh hay không sinh?"
Nhĩ Tình đỏ mặt nói: "Sinh, sinh." (***)
(***)
theo tập tục xưa, khi tân nương ăn bánh bột (bánh còn nửa sống như chú thích ở trên), sẽ có người hỏi: "Sinh hay không sinh?" [Sống hay không sống?], tân nương trả lời: "Sinh, sinh!" [Sống, sống!], chữ "sống" đồng âm với chữ "sinh đẻ". Tập tục này mang ý nghĩa chúc tân nương "Tảo sinh tử" [Sớm sinh quý tử]Mọi người vỗ tay tươi cười.
Hỉ nương lại cầm bánh bột đến chỗ Phó Hằng, đút tới một nửa, bỗng nhiên Phó Hằng đứng dậy đẩy bà ta, hướng ra cửa xông ra ngoài.
"Ọe —— "
Tất cả bánh bột và rượu đã uống lúc trước đều thuận theo cổ họng hắn nôn ra ngoài, hơn nửa ngày mới ói hết sạch.
Đợi khi Phó Hằng vịn tường đứng thẳng lần nữa, không khí trong phòng đã hoàn toàn yên ắng, ai nấy cũng đều hoang mang sửng sốt nhìn hắn, không biết tại sao hắn lại thống khổ đến vậy.
"Lui xuống hết đi." Phó Hằng dùng tay áo lau khóe miệng, khàn khàn ra lệnh đuổi hết mọi người, sau đó chậm rãi ngồi vào ghế, nhìn qua Nhĩ Tình đang ngồi mép giường đối diện.
Giữa hai người, có một khoảng cách hầu như không thể vượt qua.
Thật lâu sau, Nhĩ Tình do dự thử dò xét, thanh âm mang theo run rẩy nức nở: "Phó Hằng, có phải chàng… hối hận rồi không?"
Phó Hằng ngẩn người, lời cảnh cáo của Hoàng hậu vang lên bên tai: "Phó Hằng, tỷ tỷ rất sợ đệ sẽ hối hận cả đời."
Phó Hằng hít sâu một hơi, giống như tự thuyết phục bản thân: "Không, ta không hối hận."
Nghe xong lời này, Nhĩ Tình thở phào nhẹ nhõm, lộ ra dáng vẻ ôn nhu tươi cười: "Thϊếp cũng không hối hận, dù biết rõ chàng yêu cô ấy, thϊếp cũng nguyện ý gả cho chàng! Phó Hằng, chỉ cần có thể trở thành thê tử của chàng, làm gì thϊếp cũng bằng lòng, khổ mấy thϊếp cũng chịu được."
Phó Hằng biết cô ta đang ám chỉ điều gì, thở dài, nắm chặt tay đối phương, nói khẽ: "Nhĩ Tình, từ lúc ta quyết định cưới nàng, ta đã quyết tâm quên đi cô ấy."
"Thật sao?" Nhĩ Tình kinh hỉ ngẩng đầu, khóe mắt lấp lánh giọt lệ, si ngốc nhìn hắn.
"Ừ, ta đã cưới nàng, thì phải có trách nhiệm với nàng. Nàng mới là thê tử của ta, là người ở bên ta cả đời…" Phó Hằng chết lặng mà nói. Hắn từng dùng những lời này trấn an Hoàng hậu, hôm nay lại dùng những lời này trấn an Nhĩ Tình.
Những lời này có thể gạt người khác, nhưng vẫn không thể lừa được chính bản thân.
Dừng một chút, hắn thấp giọng nói: "Chỉ là… ta vẫn cần chút thời gian…"
Nhĩ Tình giơ tay đè môi hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu nói: "Thϊếp hiểu, thϊếp hiểu hết. Không sao cả, chỉ cần câu nói này của chàng, thϊếp nguyện ý đợi, đợi bao lâu cũng được. Phó Hằng, thϊếp nguyện ý đợi!"
Lời như vậy, hắn đã từng nói qua với Anh Lạc…
Phó Hằng nỗ lực áp chế đau đớn, cố gắng cười với Nhĩ Tình, nhưng nụ cười ấy lại đau khổ giống như uống cạn chén rượu đắng nhất thế gian: "Cảm ơn nàng, Nhĩ Tình. Cảm ơn…"
[Editor: Ở một link khác"Ừ, ta cưới nàng thì phải có trách nhiệm với nàng. Nàng mới là thê tử của ta, là người ở bên ta cả đời. Sau này, ta sẽ luôn nhớ kỹ điều này." Phó Hằng trịnh trọng nói với đối phương, suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định vẫn nên ăn ngay nói thật, liền bồi thêm một câu, "Thế nhưng, lòng ta vẫn còn hình bóng cô ấy. Xin nàng hãy cho ta thêm thời gian, để ta chậm rãi quên đi cô ấy. Bây giờ … bây giờ ta vẫn chưa quên được…" Nhĩ Tình giơ tay đè môi hắn, nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu nói: "Thϊếp hiểu, thϊếp hiểu hết. Không sao cả, chỉ cần câu nói này của chàng, thϊếp nguyện ý đợi, đợi bao lâu cũng được. Phó Hằng, thϊếp nguyện ý đợi!" Lời giống vậy, hắn đã từng nói qua với Anh Lạc … Phó Hằng nở nụ cười đắng chát , kiệt lực áp chế đau lòng, vươn tay ôm Nhĩ Tình vào lòng: "Cảm ơn nàng, Nhĩ Tình. Cảm ơn…" ]