Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Diên Hy Công Lược

Chương 90: Chia tay

« Chương TrướcChương Tiếp »
Két ——

Cửa lao mở ra, một thái giám từ bên ngoài bước vào, chỉ vài động tác đã tháo xiềng xích trên người Ngụy Anh Lạc: "Ngươi có thể đi rồi."

"Cái gì?" Lưu ma ma nhốt ở phòng lao đối diện hô to, đôi tay nắm lấy song sắt giật mạnh liên tục, "Tại sao cô ta lại được thả? Còn ta thì sao?"

Ngụy Anh Lạc xoay cổ tay hơi đau nhức ửng đỏ, không nói một lời bước ra cửa.

Nàng không hỏi gì nhiều. Nếu đối phương không muốn nàng biết thì có hỏi cũng vô dụng, còn nếu đối phương muốn nàng biết thì rất nhanh nàng sẽ có đáp án.

Sự thật đúng là như thế.

Ngụy Anh Lạc quay trở về Vĩnh Hạng, phát hiện sớm đã có người đứng chờ mình.

"Phú Sát Phó Hằng." Ngụy Anh Lạc dừng lại bước chân, nhìn qua đối phương, "Ngài đã làm gì?"

Hoàng đế sẽ không vô duyên vô cớ thả người, nàng có thể ra ngoài, nhất định vì có người đã trả cái giá lớn.

"Anh Lạc." Thanh âm Phó Hằng nhẹ vô cùng, "Ta phải cưới Nhĩ Tình."

Mặt trời còn chưa xuống núi, ánh chiều tà chiếu trên vai Ngụy Anh Lạc, nhưng Ngụy Anh Lạc lại thấy toàn thân rét run, giống như xung quanh không phải trời chiều mà là tuyết đỏ (*), từng bông nặng nề rơi đầu vai, thấm vào cốt tủy lạnh lẽo.

(*) các bạn có thể tra google để tìm hiểu tuyết màu đỏ nhé

"Phải không…" Nàng bỗng nhiên xoay người, thì thào giống như mê sảng, "Ngài phải cưới Nhĩ Tình."

"Anh Lạc!" Phó Hằng tiến một bước kéo tay nàng, lại bị nàng dùng sức đẩy ra.

Trong mắt Phó Hằng hiện lên tia đau xót, ngập ngừng sau nửa ngày, cuối cùng cắn răng móc ra túi thơm từ trong ngực, nói: "Ta đến để trả nàng thứ này."

[Editor: vậy là trong truyện không miêu tả cặn kẽ cảnh Anh Lạc tặng túi thơm cho Phó Hằng, đến khúc này mới nói sơ qua]

Ngụy Anh Lạc chậm rãi quay đầu, mặt không đổi sắc nhìn qua túi thơm kia.

Vật ước hẹn ngày thất tịch.

"Ngài không cần?" Ngụy Anh Lạc gượng cười, "Vậy thì vứt đi!"

Nàng vươn tay hất bay đồ vật trong tay hắn, túi thơm rơi vào khe nước thối cạnh họ, bong bóng nổi lên mặt nước, túi thơm dần dần chìm xuống đáy.

"Trước đây ngài nói với ta lời ngon tiếng ngọt, càng nghe nhiều, ta càng thực sự tin." Túi thơm chìm xuống đáy, tim Ngụy Anh Lạc cũng chìm xuống đáy theo, "Vì vậy, lúc Hoàng thượng hỏi ta, ta không giải thích, bởi vì đó là sự thật. Dù có trừng phạt nghiêm khắc, ta cũng nguyện ý gánh chịu, ta cho rằng… ngài sẽ giống như ta…"

"Anh Lạc…" Vẻ mặt Phó Hằng càng đau đớn. Hắn lại tiến về phía trước, giống như muốn níu nàng lần nữa.

"Ngài định nói vì ngài có nỗi khổ tâm sao?" Nhưng Ngụy Anh Lạc bắt đầu lui về sau vài bước, lắc đầu nói, "Dù có hàng nghìn hàng vạn lý do, nhưng kết quả chỉ có một —— ngài phải cưới Nhĩ Tình, đúng không?"

Con người, dù sao vẫn là tâm khẩu bất nhất (**).

(**) lời nói và ý nghĩ trong lòng không giống nhau

Tuy lời nói thốt ra miệng nàng lạnh lùng là thế, nhưng sâu trong nội tâm lại buồn bã khóc lóc, nỉ non van xin trong im lặng: "Giải thích đi, mau giải thích cho ta, bất kể ngài có bao nhiêu nỗi khổ tâm, ta đều có thể thông cảm mà…"

Thế nhưng, đợi tới đợi lui, lại chỉ đợi được một đáp án nặng trịch: "… Đúng."

Ngụy Anh Lạc vội ngẩng đầu lên, chỉ có ở tư thế này, nước mắt mới không rơi trước mặt hắn.

"Được, ta đã biết." Nàng cười nói, "Từ nay về sau, ngài đừng đến tìm ta nữa."

Nàng xoay người rời đi, bề ngoài giống như kiên quyết, nhưng bước chân lại cực chậm cực chậm.

Giống như đang cố ý chờ đợi, chờ đợi hắn đổi ý, chờ đợi hắn đuổi theo.

Nhưng hắn không có.

Phó Hằng vẫn đứng như trời trồng, yên lặng đưa mắt nhìn nàng rời đi, thẳng đến khi bóng lưng nàng biến mất, mới chậm chạp thả bước chân đến khe nước bên cạnh, ngón tay sạch sẽ dứt khoát lội vào trong, moi ra túi thơm giữa đống bùn dơ bẩn, sau đó ôm vào ngực không chút ghét bỏ, biểu lộ cực kỳ bi thương.

Ánh tà dương ngã về tây, trong phòng cung nữ Tân Giả Khổ.

"Ngụy Anh Lạc đâu?" Viên Xuân Vọng đẩy cửa đi vào, ánh mắt lướt quanh một vòng bên trong.

Cung nữ bên trong đều thất thần, Cẩm Tú vội vàng hỏi ngược lại: "Ngụy Anh Lạc? Không phải cô ta bị giam vào Thận hình ty sao? Thế nào, được thả rồi hả?"

Viên Xuân Vọng thản nhiên liếc đối phương, cũng không trả lời đã bỏ đi.

Dựa theo hiểu biết của hắn về nàng, nếu không ở phòng cung nữ, nhất định chỉ còn lại một nơi duy nhất.

Viên Xuân Vọng nhanh chóng tiến vào nhà kho.

Căn phòng tối thui, mùi nấm mốc lẫn bụi bặm phả vào mặt. Viên Xuân Vọng đi sâu vào trong cùng, nói với cái người đang vùi mình góc tường: "Sợ người khác bắt gặp bộ dạng mình đang khóc?"

Ngụy Anh Lạc đưa lưng về phía hắn: "… Muội không khóc!"

Viên Xuân Vọng cũng không vạch trần nàng, tiện tay thắp nến có giá để bằng đồng trên bàn, ánh nến nhá nhem chiếu sáng ngón tay hắn, chiếu sáng một bên người hắn thon dài, chiếu sáng cặp l*иg cơm bằng gỗ trong tay hắn.

Hộp cơm mở ra, tầng trên cùng là thịt nướng hoa mai, tầng thứ hai là rau xào nấm mèo, tầng thứ ba là cháo trắng thanh tịnh, tầng dưới cùng là bánh bông đường trắng.

"Thận hình ty không phải là nơi tốt lành gì, muội bị nhốt ở đó một ngày, chưa ăn gì hết phải không?" Viên Xuân Vọng nói nhàn nhạt, cầm lấy một miếng bánh ngọt đưa tới.

Ngụy Anh Lạc phớt lờ không quan tâm.

"Sao?" Giọng nói Viên Xuân Vọng mang theo chút giễu cợt, "Bị Phú Sát Phó Hằng vứt bỏ, bây giờ giận lây sang ta, trút giận chính mình. Ngụy Anh Lạc, muội chẳng có chút tiền đồ nào!"

Bốn chữ 'Phú Sát Phó Hằng' tựa như kim châm khiến Ngụy Anh Lạc đau đớn nhảy dựng. Nàng nhìn sang Viên Xuân Vọng, trong mắt hiện đầy tơ máu: "Huynh nói gì?"

"Không thích nghe?" Viên Xuân Vọng lạnh giọng, "Ta lại càng muốn nói. Muội hết lần này đến lần khác từ chối Phú Sát Phó Hằng, chẳng qua chỉ là giả bộ, thực tế lại vô cùng yêu hắn, yêu muốn chết!"

"Im ngay!"

"Mà Phú Sát Phó Hằng đối xử với muội thế nào? Hắn là quý công tử danh môn, từ nhỏ muốn gì có đó, nhưng lại bị muội hết lần này tới lần khác đẩy xa ngàn dặm, vì vậy, muội càng lùi bước, hắn càng yêu muội! Nhưng vậy thì sao?" Viên Xuân Vọng cười nhạo nói, "Đến cuối cùng, chẳng phải hắn cưới người khác sao? Cái gọi là chân tình, chẳng qua chỉ là trò cười thôi!"

"Đủ rồi!" Ngụy Anh Lạc nhịn không được che lỗ tai, "Muội không muốn nghe!"

Nhưng Viên Xuân Vọng cực tàn nhẫn giật tay nàng xuống, dán sát tai nàng nói ôn nhu: "Ngụy Anh Lạc, cho tới bây giờ, muội vẫn luôn tâm cao khí ngạo, tự cho là đúng, lần đầu tiên thất bại bởi một nam nhân, có phải muội rất đau lòng, rất khổ sở? Ta nói cho muội hay, thói đời luôn bất công như vậy, cho dù hai người yêu nhau thế nào, với xuất thân của muội, đã định sẵn không thể quang minh chính đại gả vào Phú Sát gia, vĩnh viễn không thể nào!"

"Câm miệng!" Ngụy Anh Lạc né tránh tay hắn, bàn tay giương lên cao.

"Muội muốn đánh ta sao?" Viên Xuân Vọng cũng không né, chỉ lẳng lặng nhìn nàng, "Chia rẽ hai người là Càn Long, chủ động từ bỏ là Phú Sát Phó Hằng, còn ta? Ta vẫn đứng bên cạnh muội, mọi lúc mọi nơi đều lo nghĩ cho muội, sợ muội chịu ấm ức, thế mà muội lại đối xử với ta thế này?"

Ngụy Anh Lạc hơi giật mình nhìn hắn.

"Ta là nghĩa huynh của muội, là người bảo vệ muội, là người quan tâm muội nhất trên đời này." Viên Xuân Vọng vuốt ve gương mặt nàng, thanh âm cực ôn nhu, thậm chí mang theo một tia đau lòng, "Cái tát này, muội thật muốn giáng xuống sao?"

Cuối cùng, cái tát này không rơi xuống, mà rơi xuống… chỉ có nước mắt nàng.

"Được rồi được rồi." Viên Xuân Vọng ôm nàng vào lòng, an ủi, "Anh Lạc, đừng vì người khác bỏ rơi mà khóc lóc như vậy, sẽ chỉ làm người khác chê cười thôi, căn bản không thay đổi được gì."

"Thế nhưng…" Ngụy Anh Lạc nức nở trong ngực hắn, "Muội khó chịu, muội thật sự khó chịu…"

"Chỉ tạm thời thôi." Viên Xuân Vọng vuốt tóc nàng, như an ủi như khuyên bảo, "Anh Lạc, vấn đề lớn nhất của muội là có một vẻ ngoài lạnh lẽo, nhưng không có một trái tim băng giá. Muội cứ như vậy, dễ dàng khiến người khác hiểu lầm, còn mình thì gặm nhấm đau thương. Thật sự ngốc quá, ngốc quá đi…"

Ngụy Anh Lạc thút thít một hồi mới dừng lại. Bóng đêm càng đen, ngoài phòng vang lên tiếng ve kêu, trong phòng vang lên tiếng 'rột rột' từ bụng Ngụy Anh Lạc, khiến mặt nàng đỏ lựng lên.

Lúc này, Viên Xuân Vọng không thả nàng ra, mà tự mình bưng lên chén cháo, từng thìa từng thìa đút cho nàng ăn. Ngụy Anh Lạc ăn được vài miếng, bỗng nhiên nói: "Ca ca thật tốt."

"Giờ mới biết ca ca tốt rồi hả?" Viên Xuân Vọng cười nói.

Ngụy Anh Lạc gật gật đầu, nói khẽ: "Ca, trước giờ muội chưa từng hỏi huynh, người như huynh… sao lại vào cung?"

Viên Xuân Vọng ngơ ngẩn. Thật lâu sau mới thản nhiên nói: "Ta quên rồi. Ta từ nhỏ đã vào cung, hoàn toàn quên sạch chuyện trước kia."

"Phải không…" Ngụy Anh Lạc nhìn hắn một cái, không biết là tin hay không tin.

Sau khi ăn xong, Ngụy Anh Lạc gối đầu trên đùi hắn, thì thào: "Muội muốn ngủ một lát."

"Ngủ đi." Viên Xuân Vọng cởϊ áσ đắp lên người nàng, "Ca ca ở đây."

Ngụy Anh Lạc ừ một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng ở trong lao chẳng những không ăn được, tựa hồ cũng ngủ không ngon, chờ đợi lo lắng đến bây giờ, cuối cùng cũng có thể chợp mắt ngủ an lành.

Trong bóng tối, Viên Xuân Vọng ngồi dựa vào tường, tay phải chậm rãi vuốt ve tóc nàng, đến khi tiếng ngáy khe khẽ vang lên, hắn mới nhẹ nhàng nói: "Thật ra ta vẫn chưa quên, chuyện gì cũng đều nhớ rõ…"
« Chương TrướcChương Tiếp »