Chương 84: Tâm nguyện cuối cùng

Bên Thừa Càn cung nến đỏ cháy rực, đối lập với Trữ Tú cung thắp sáng nến trắng.

Kết hợp với bầu không khí ảm đạm nơi đây, khiến người ta có cảm giác như tiến vào linh đường.

"Chi Lan." Tuệ quý phi ngồi ở trên giường, cả người mặc bộ váy trắng, tóc dài buông xõa đến lưng, ngữ khí đặc biệt tỉnh táo, "Múc nước. Bản cung muốn tắm rửa thay đồ."

"Nương nương…" Chi Lan vừa kinh sợ vừa khép nép nhìn cô ta, sợ đối phương điên rồi, cẩn thận từng li từng tí nói, "Người đừng lo lắng, tất cả sẽ ổn thôi."

"Nếu Diệp Thiên Sĩ không chữa được bản cung, những người khác càng không chữa được bản cung. Coi như có trị khỏi đi nữa, thì khắp người cũng chằng chịt vết sẹo." Tuệ quý phi chậm rãi quay đầu nhìn Chi Lan, trong ánh mắt mơ hồ lộ ra ý nghĩ tàn nhẫn ‘thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành’, "Nhanh chuẩn bị đi, bản cung không còn nhiều thời gian nữa."

Múc nước không khó, cái khó chính là tắm gội vùng bị thương. Tuy Chi Lan đã cố né đi vết thương Tuệ quý phi, nhưng thương thế trên lưng lớn như vậy, khó tránh khỏi bị dính vào chút nước, đau đến mức mồ hôi tuôn đầy trán, sắc mặt trắng bệch. Đến khi tắm rửa xong xuôi thì người đã đi nửa cái mạng, như người chết nằm dài trước gương đồng.

Chi Lan đứng một bên chải đầu, một bên rơi nước mắt: "Nương nương, hay là thôi đi, thân thể quan trọng hơn. Chờ đến lúc người bình phục khỏe mạnh, đối phó với tiện nhân Nhàn phi kia cũng không muộn."

"Không được… Thời gian bản cung có hạn, không thể lãng phí với cô ta nữa." Tuệ quý phi từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm bản thân tái nhợt tiều tụy trong gương, tay run run mở ra hộp trang điểm, đầu ngón tay vẽ ra chút son đỏ, chậm rãi bôi lên môi chính mình, "Đi đi… Đi mời Hoàng thượng đến."

Đôi mắt Chi Lan chứa dòng lệ nóng, cắn răng chạy thẳng đến Dưỡng Tâm điện, lại được thông báo tối nay Hoàng thượng qua đêm ở Thừa Càn cung, vì thế lại vòng một đường chạy nhanh đến đó. Nghĩ đến hiện giờ Trữ Tú cung chỉ còn Tuệ quý phi với chút hơi tàn, còn Nhàn phi trước mắt thụ sủng hoàng ân sâu sắc, trong mắt Chi Lan ngập tràn thù hận, suýt nữa lật tẩy mặt thật cô ta ngay tại chỗ.

Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

Trông thấy cánh tay kia đang ôm ngang người Nhàn phi… Dù có nói thật, đối phương sẽ tin sao?

"Hoàng thượng." Chi Lan hướng chủ nhân cánh tay kia quỳ xuống, nức nở nói, "Quý phi nương nương muốn gặp người. Người nói muốn gặp Hoàng thượng lần cuối!"

Hoằng Lịch sửng sốt: "Chẳng phải Quý phi đang dưỡng bệnh ở Trữ Tú cung sao? Cái gì mà gặp mặt lần cuối?"

Chi Lan nghe xong càng thêm nghẹn ngào: "Hoàng thượng, Diệp Thiên Sĩ nói, Quý phi nương nương vô phương cứu chữa rồi. Quý phi, người…"

Hoằng Lịch biến sắc, không đợi Chi Lan nói xong đã vội ngồi bật dậy, bước nhanh hướng ra ngoài cửa.

Phía sau Nhàn phi há to miệng, cuối cùng vẫn không gọi hắn lại, thần sắc phức tạp đưa mắt nhìn hắn rời đi.

Hoằng Lịch vội vàng đi đến Trữ Tú cung. Nội cung bên trong yên tĩnh, một đám cung nữ thái giám thường ngày hầu hạ hai bên trái phải sớm đã bị Tuệ quý phi đuổi đi.

Đẩy cửa vào, Tuệ quý phi một thân váy trắng đang ngồi ngay ngắn dưới ánh nến, khuôn mặt dặm nhiều son phấn, phẩm đen kẻ mày thon dài, tô môi đỏ thắm như chu sa, tựa như nghệ sĩ hí kịch trên sân khấu, trang hoàn chờ quân duyệt, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Hoàng thượng, người đã đến rồi."

Hoằng Lịch tiến lên vài bước, đưa tay đỡ nàng: "Quý phi, nàng không nghỉ ngơi cho tốt, hiện giờ lại muốn ầm ĩ gì đây?"

Tuệ quý phi nhẹ nhàng đẩy hắn: "Thần thϊếp tự biết thời giờ không còn nhiều, cho nên muốn múa một điệu cuối cùng cho Hoàng thượng, hy vọng một ngày thần thϊếp không còn, Hoàng thượng vẫn sẽ nhớ kỹ dáng vẻ thần thϊếp giờ phút này, vĩnh viễn không quên."

Hoằng Lịch thất thần: "Quý phi…"

Tuệ quý phi ngẩng đầu nhìn hắn, chợt nở nụ cười dịu dàng, lột tả không hết vẻ yêu kiều, âm thanh vô cùng êm ái thê lương: "Có lẽ, thần thϊếp vẫn luôn đắm chìm trong vở kịch của chính mình mà chưa từng hồi tỉnh. Hoàng thượng, hãy cho phép thần thϊếp tùy hứng một lần này đi."

Nói xong, Tuệ quý phi uyển chuyển đứng dậy, mạnh mẽ chống đỡ nhảy múa vì Hoằng Lịch.

Như người cá lên bờ, như tiên hạc gãy cánh, mỗi một bước đều máu chảy đầm đìa, mỗi một lần khom lưng đều đau nhức thấu xương, dốc hết toàn lực đau đến sắp chết, nhưng điệu múa của nàng vẫn đánh bại tất cả. Vẻ đẹp bi thương đó khiến Hoằng Lịch từ đầu tới cuối chưa bao giờ rời mắt, như phàm nhân bị người cá u mê, như tăng nhân bị yêu hạc mị hoặc.

Đến khi điệu múa kết thúc, Hoằng Lịch mới phát hiện, áo trắng trên người nàng sớm đã ướt đẫm máu tươi.

"Ninh Hinh Nhi!" Hoằng Lịch vội vã tiến lên ôm lấy nàng, xúc động nói "Nàng hãy nghỉ ngơi dưỡng bệnh cho khoẻ. Sau này trẫm sẽ đối tốt với nàng hơn, chúng ta hãy quên hết chuyện không vui được không?"

Tuệ quý phi nằm trong l*иg ngực hắn thở gấp một lát, sau đó dần ngẩng khuôn mặt ướt nhẹp mồ hôi, giơ tay vuốt ve gò má Hoằng Lịch: "Không, Hoàng thượng, quá muộn rồi. Ninh Hinh Nhi đợi không kịp nữa rồi. Người ta thường nói, con người trước khi chết thường nói lời thật lòng, Ninh Hinh Nhi có một việc muốn cầu xin người!"

Hoằng Lịch đau lòng vô cùng: "Trẫm nhất định sẽ giúp nàng tìm ra hung thủ!"

Tuệ quý phi lắc đầu: "Chuyện đó không còn quan trọng với thần thϊếp nữa…"

Hoằng Lịch: "Vậy nàng muốn cái gì?"

Giờ khắc này, chỉ sợ nếu Tuệ quý phi muốn ngồi lên phượng vị Hoàng hậu, Hoằng Lịch cũng sẽ xem xét một chút, mà không phải dứt khoát bác bỏ như xưa, quát lớn cô ta đừng si tâm vọng tưởng.

Nhưng Tuệ quý phi buồn bã cất lời: "Thần thϊếp biết rõ, tuy Hoàng thượng làm chủ cả thiên hạ, nhưng không thể tùy tiện can thiệp chuyện nhà thần tử, nên thần thϊếp chưa bao giờ cầu xin người điều gì… Trước đây, thần thϊếp còn mơ mộng hão huyền có một ngày sẽ trở thành Hoàng hậu, có thể danh chính ngôn thuận truy phong và hậu táng cho mẫu thân! Thϊếp muốn toàn tộc Cao thị phải để tang bà, dập đầu nhận lỗi với bà ấy! Nhưng mộng vẫn mãi chỉ là mộng! Hôm nay, thần thϊếp chỉ đành mặt dày khẩn cầu Hoàng thượng, đồng ý cho mẫu thân của thϊếp được làm lễ an táng, để hồn phách bà không phải phiêu dạt tứ phương, không chốn dung thân!"

Hoằng Lịch trầm mặc một lát, sau đó kiên định nói: "Được, trẫm đáp ứng nàng!"

Hốc mắt Tuệ quý phi vương giọt lệ, thở phào vì đạt được tâm nguyện: "Phụ thân ở ngoài xa ngàn dặm, nên thần thϊếp muốn gặp mặt hai muội muội. Xin Hoàng thượng khai ân, cho phép các muội ấy vào cung!"

Hoằng Lịch: "Trẫm lập tức hạ chỉ, triệu người Cao gia vào cung!"

Thánh chỉ được đưa đến Cao gia, không đợi đến hừng đông, xe ngựa đã tức tốc chạy một mạch tới cửa cung. Đến lúc cửa vừa mở, Mã thị liền dẫn hai con gái như hoa như ngọc bước xuống xe, được thái giám đi trước dẫn đường đến Trữ Tú cung.

"Nương (*)." Đại tiểu thư Cao gia Cao Ninh Tú lặng lẽ hỏi mẫu thân, "Nghe nói đại ca cũng muốn đi theo, nhưng bị đại tỷ cự tuyệt, tại sao vậy?"

(*) Cách xưng hô gọi mẹ

Cao Hằng và Tuệ quý phi là đôi huynh muội cùng một thân mẫu sinh ra, từ nhỏ đến lớn đã sống nương tựa vào nhau, cảm tình đương nhiên không thể nào so với dị mẫu muội muội (**) như bọn họ. Nghe nói Tuệ quý phi bệnh nặng, Cao Hằng suýt nữa suốt đêm lặn lội vào cung, nhưng bị thái giám truyền lời từ chối, nói rằng Quý phi nương nương chỉ muốn gặp mặt hai muội muội.

(**) Mẹ kế và em gái (con của mẹ kế)

"Còn có thể vì sao chứ?" Mã thị cười một tiếng, "Ân sủng Cao gia không thể đứt. Đại tỷ của con muốn tìm người thay thế mình, tất nhiên không thể tìm một nam nhân như nó…"

Rất nhanh đã đến Trữ Tú cung. Chi Lan sớm đã đứng chờ ngoài cửa, trông thấy ba người bọn họ, lúc này mới nghiêng người nhường lối: "Hai vị tiểu thư, Quý phi nương nương đang chờ hai người tiến vào."

Mã thị cũng muốn đi vào theo, nhưng bị Chi Lan bất động thanh sắc ngăn cản, không còn cách nào, đành phải dặn dò vài câu với hai con, sau đó đưa mắt dõi theo bóng lưng bọn chúng.

Hai bên cửa gỗ chạm khắc hoa văn mở ra, đập vào mắt là một bàn vuông rượu thịt thịnh soạn ngon lành, cộng thêm tuyệt sắc giai nhân bên cạnh.

"Các muội đã tới." Tuệ quý phi nhàn nhạt nói, trên đầu đội đại lạp sí (***) đính mẫu đơn cực diễm, hai bên tai đeo bông tai trái châu, bao quanh cánh tay là chuỗi hạt phỉ thúy, khoác lên người bộ phục trang bằng gấm thêu ngũ sắc, khí chất sang trọng, quý phái đẹp đẽ bức người. Nếu hỏi hiện tại có chỗ nào kém cạnh so với Tuệ quý phi của ngày xưa, thì đó chính là khí thế vô cùng ngạo mạn. Hiện giờ sắc mặt hơi có vẻ tái nhợt, cảm giác trông cô ta mỏng manh yếu đuối khiến người khác sinh lòng thương yêu da diết, vì vậy hoàn mỹ vô khuyết, tuyệt thế vô song.

(***) Một kiểu kỳ đầu (nôm na là kiểu vấn tóc) của phụ nữ quý tộc Mãn Thanh. Ai xem phim Hoàn Châu Cách Cách thì sẽ rõ. Bonus thêm, kiểu này chỉ thông dụng ở cuối thời nhà Thanh, vì phim đi sát lịch sử nên kiểu vấn tóc trong phim khác với mô tả trong truyện các bạn nhé

Ngay cả hai nữ tử cũng bị sắc đẹp của Tuệ quý phi làm cho loá mắt, mất cả buổi mới khôi phục tinh thần.

Cao Ninh Hương hiếu kỳ: "Đại tỷ, không phải tỷ bị bệnh nặng sao? Sao một chút cũng nhìn không ra?"

Cao Ninh Tú vội dùng sức giật ngược cô ta: "Không được vô lễ, phải gọi Quý phi nương nương."

"Quý phi nương nương." Cao Ninh Hương lập tức sửa miệng, "Toàn bộ Tử Cấm Thành đều truyền tai nhau, nói người bị trọng thương, ốm đau không dậy nổi. Nhưng muội nhìn đi nhìn lại thấy vẫn như trước đây, xinh đẹp không gì sánh được."

Tuệ quý phi mỉm cười, ý bảo cô ta lại đây ngồi, sau đó tự mình rót một ly rượu.

"Hai vị muội muội, đúng là bản cung bị thương rất nặng." Tuệ quý phi lại rót cho Cao Ninh Tú một chén rượu, "Chỉ mặc bộ y phục này mà đã mất một canh giờ, còn hơi ngồi một chút cũng đã mướt đầy mồ hôi, toàn thân run rẩy."

Cao Ninh Hương kinh hãi: "Nương nương, thương thế thật nghiêm trọng vậy sao?"

Tuệ quý phi mỉm cười: "Mỗi lần bản cung hít thở mà tưởng như bị vật cứng đâm vào, đau nhức thấu xương. Mỗi một bước đi mà như đi trên đầu ngọn gió, máu tươi đầm đìa."

Cao Ninh Tú sầu lo nói: "Chúng ta đều là người một nhà, nương nương không cần sốt ruột mở tiệc chiêu đãi, có lời gì sau này hẵng nói."

Tuệ quý phi: "Thời gian bản cung có hạn nên không thể lãng phí. Hai muội chắc rất tò mò, không biết vì sao bản cung cho mời các muội vào đây."

Cao Ninh Hương: "Nương nói người là…"

Cao Ninh Tú kéo lấy nàng: "Im ngay!"

Cao Ninh Hương nhanh mồm nhanh miệng: "Vốn đúng vậy mà. Chính miệng nương nói, ân sủng Cao gia không thể đứt. Nếu hiện giờ thân thể tỷ tỷ không tốt, phải chọn người mới để thay thế!"

Cao Ninh Tú trừng mắt liếc cô ta, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Cho dù chuyện người muốn thay thế có là sự thật đi chăng nữa, ngoài miệng cũng không nên nói hụych toẹt như vậy. Tuệ quý phi là người ngang ngược càn rỡ cỡ nào chứ, chọc giận cô ta, kết cục sẽ biến chuyện có thể thành không thể…

Lặng lẽ giẫm chân muội muội không hề thức thời này, Cao Ninh Tú lòng đầy thấp thỏm nhìn qua Tuệ quý phi, đang nghĩ ngợi phải nên sửa sai như thế nào, không ngờ nghe thấy Tuệ quý phi thở dài một tiếng: "Mẫu thân nói rất đúng. Bản cung mắt thấy không ổn, đương nhiên muốn từ hai muội mà chọn ra một người thích hợp nhất, thay thế bản cung hầu hạ Hoàng thượng, kéo dài thể diện Cao gia!"