Chương 82: Vạn tử thiên hồng

Tin tức cứu tế truyền về hậu cung, Tuệ quý phi nghe xong đập bàn thật mạnh: "Giỏi lắm Nhàn phi, giả vờ giả vịt trong Tử Cấm Thành còn chưa đủ, bây giờ toàn bộ kinh thành đều khen ngợi cô ta, nói cô ta có uy nghi khiến mọi người tin phục! Còn nhớ mùa đông giá rét năm nào, bản cung còn ở ngoài thành dựng sạp phát lương thực, vậy mà những kẻ khốn nạn này lại quên sạch sành sanh. Giờ trong mắt chỉ có mỗi Nhàn phi, lòng tốt của bản cung đều ném cho chó ăn hết rồi à?"

Nạp Lan Thuần Tuyết vội vàng trấn an: "Nương nương bớt giận. Đây là chuyện tốt mỗi năm đều làm nên người ta không thấy lạ nữa. Trước kia Nhàn phi im hơi lặng tiếng, bất thình lình làm ra chuyện lớn như vậy, tất nhiên thu hút ánh mắt người khác. Có điều, chỉ cần thọ yến Thái hậu chuẩn bị ổn thỏa, nương nương còn sợ không thể tỏa sáng sao?"

Tuệ quý phi hít sâu một hơi: "Lần này, bản cung nhất định phải bôi đen thể diện cô ta! Chi Lan, thọ lễ Thái hậu chuẩn bị đến đâu rồi?"

Chi Lan: "Quý phi nương nương, Vạn tử thiên hồng đã luyện tập xong, có thể kiểm tra bất cứ lúc nào!"

Tuệ quý phi: "Bản cung muốn đích thân tới xem, bảo bọn hắn tối nay chuẩn bị sẵn sàng!"

"Vâng!" Chi Lan chần chừ một chút mới nói, "Nhưng mà, bốn nghệ nhân có ý định chạy trốn đã bị gϊếŧ chết tại chỗ, nương nương xem thử…"

Tuệ quý phi cười lạnh một tiếng: "Bốn người, bốn mươi người, hay dù có bốn trăm người chết đi nữa, bất kể bao nhiêu cũng mặc, bản cung chỉ nhìn thành quả cuối cùng!"

Trong lòng mắc nghẹn một hơi, muốn cùng Nhàn phi tranh giành cao thấp, nên Tuệ quý phi ăn tối qua loa xong liền ra khỏi Trữ Tú cung, dẫn theo một đám người đông đúc đi đến Thiên viện. Bỗng Tuệ quý phi dừng lại bước chân, kinh hỉ nói: "Hoàng thượng, sao người lại tới đây?"

Vui mừng thoáng qua tức thì, cô ta nhìn về phía nữ tử bên cạnh Hoằng Lịch, sắc mặt trầm xuống: "Nhàn phi cũng tới à."

Hiện giờ Nhàn phi đang mặc bộ váy xanh lục, thanh thanh đạm đạm, tố tố nhã nhã, đem nóng bức của ngày hè điểm xuyết thành màu xanh biếc mát lạnh. Nàng dịu dàng cười nói với Tuệ quý phi: "Nghe nói Quý phi nương nương dày công chuẩn bị lễ vật mừng thọ Thái hậu, nên thần thϊếp đi theo Hoàng thượng đến mở mang tầm mắt. Quý phi nương nương không để bụng chứ?"

Tuệ quý phi cười đáp lại: "Bản cung để bụng thì ngươi có lập tức quay về không? Nếu đã không thể, vậy còn hỏi làm chi?"

Hai người ngầm giao đấu nhau một lát, thấy Nhàn phi cẩn thận chặt chẽ, nhìn không ra trên người cô ta có gì tốt, Tuệ quý phi dứt khoát dời mục tiêu, chuyển ánh mắt đặt lại trên người Hoằng Lịch, nói: "Hoàng thượng, hôm nay người cứ nhìn thử. Nếu bọn họ diễn tốt, vào ngày mừng thọ Thái hậu, thần thϊếp sẽ hạ lệnh tăng đội ngũ biểu diễn lên thành mười hai, lúc đó nhất định càng thêm hoành tráng. Chi Lan, bảo bọn họ bắt đầu đi!"

Chi Lan: "Vâng!"

Biểu diễn Vạn tử thiên hồng là một nhóm nghệ nhân đội mũ rộng vành, khoác lên vai chiếc áo thủ công dày cộm. Một ông lão đi trước dẫn đầu, tay cầm muôi trắng thăm dò nước nóng, ngọn lửa bùng lên tức khắc. Ông ta giơ một tay lên, nước thép hòa tan lập tức hướng về tường thành lạnh băng, nóng lạnh gặp nhau, rền vang một tiếng, nước thép nổ tí tách, giống như ngàn vạn đóa hoa tươi nháy mắt nở rộ.

"Lửa lò sáng rực cả trời đất, tia hồng tung tóe làn khói tím. Mặt chàng ửng đỏ dưới ánh trăng, tiếng hát lay động dòng sông băng." (*) Nhàn phi ngâm thơ một hồi, cảm thán nói, "Nghĩ kỹ thì, chắc là Lý Bạch miêu tả cảnh này đây!"

(*) Tên bài thơ là "Thu phố ca kỳ 14" của nhà thơ Lý Bạch. Nguyên văn là "Lô hỏa chiếu thiên địa, hồng tinh loạn tử yên. Noãn lang minh nguyệt dạ, ca khúc động hàn xuyên"

Hoằng Lịch cũng gật đầu tán thành: "Thu Phố là nơi trứ danh sản xuất đồng thiếc. Lý Bạch trên đường ngang qua chốn này, trông thấy vụn đồng trút xuống, đốm lửa bắn ra tứ phía, tạo một bức tranh luyện kim trong đêm thu! Nhưng kỳ cảnh Vạn tử thiên hồng này, vượt xa lửa rèn đúc luyện đó!"

Ông lão đó vẫn hất một mạch vài muôi nước thép, hoa lửa vẽ ra nhiều đợt nhấp nhô. Nghệ nhân bên cạnh đều học cách của lão, muôi này tiếp nối muôi khác, tựa như pháo hoa rực rỡ va vào tường băng, văng ra từng chuỗi tia lửa sục sôi, nhanh chóng bay lên bầu trời, nháy mắt lại rơi xuống đất, khắp trời rợp hoa chói lọi, đốt sáng màn đêm đen kịt.

Ánh sáng rọi lên khuôn mặt Tuệ quý phi, nụ cười lộng lẫy như pháo hoa: "Hoàng thượng, thần thϊếp dự định dựng một vũ đài diễn múa, tự mình biên tập vũ đạo, để vũ điệu xinh đẹp nhẹ nhàng nhảy múa trong bụi hoa đầy trời này, Thái hậu chắc sẽ vui lắm!"

Hoằng Lịch hài lòng cười nói: "Tâm tư Quý phi thật tinh xảo. Nếu Vạn tử thiên hồng này được biểu diễn trong ngày mừng thọ Thái hậu, nhất định sẽ làm người đời chấn động!"

Tuệ quý phi bộc lộ vẻ mặt đắc ý, thừa dịp tầm mắt Hoằng Lịch còn bị hoa mưa thu hút, thân thể khẽ dựa vào ghế, thấp giọng nói với Chi Lan phía sau: "Đến lúc đó, đài diễn múa sẽ được dựng chỗ này!"

Chi Lan xoay người nói nhỏ: "Nương nương, có phải quá gần rồi không?"

Tuệ quý phi: "Ngươi sợ cái gì? Cũng không phải bảo ngươi múa. Cứ dựng ở đó!"

Chi Lan: "Vâng!"

Chi Lan quay đầu căn dặn thái giám, "Ngày mai bảo phủ Nội vụ điều thêm nghệ nhân."

Thái giám: "Dạ!"

Lúc nói chuyện, có một nghệ nhân lên đài, dáng người nhỏ bé, kỹ nghệ cũng không tinh xảo lắm, dù đã nỗ lực bắt chước ông lão, nhưng động tác tay có chút cứng ngắc, mất tự nhiên… Giống như bị thương.

Hoằng Lịch chăm chú ngắm hoa mưa, Tuệ quý phi bận sai bảo hạ nhân, chỉ có Nhàn phi chú ý đối phương, nhưng ánh mắt lóe lên rồi quay mặt chỗ khác, giả bộ như không trông thấy.

Người đó vô thanh vô tức tiếp cận Tuệ quý phi, bỗng nhiên giơ cao tay lên, bóp cuống họng la lên: "Nương nương!"

"Hả?" Tuệ quý phi quay đầu, đã thấy nước thép bay ra khỏi muôi hướng lên trời, giội xuống chính bản thân mình, lập tức kinh hãi quát to một tiếng, hai tay che lại khuôn mặt.

Âm thanh hoảng sợ vang lên tứ phía, Hoằng Lịch đứng cách Tuệ quý phi một khoảng, vốn là không bị ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn chạy tới chỗ Tuệ quý phi: "Quý phi!"

Nước thép và tia lửa suýt nữa rơi trên người hắn, Nhàn phi đột nhiên ôm lại: "Hoàng thượng cẩn thận!"

Tia lửa chạm lưng Nhàn phi, nàng hét to thảm thiết, nhào vào trong ngực Hoằng Lịch, đau đến toàn thân phát run. Hoằng Lịch biến sắc nói: "Nhàn phi! Người đâu, mau tới đây!"

Một nhóm thị vệ vội vàng chạy tới, dẫn đầu đúng là Phó Hằng. Hắn xoay chuyển ánh mắt, lập tức nhận thấy chỗ kỳ quặc.

Trong số đám thợ, một tên nghệ nhân thấp bé đang có ý định trốn khỏi hiện trường!

"Đứng lại!" Phó Hằng hô to một tiếng.

Phó Hằng rượt theo đối phương, nào ngờ lão nghệ nhân lặng lẽ ra dấu tay, đám thợ còn lại hiểu ý, ngay sau đó, càng lúc càng có nhiều nước thép giội lên tường thành, mưa kim tung toé ngập trời, tia sáng cực mạnh rọi thẳng vào mắt mọi người. Vốn dĩ Phó Hằng thiếu chút nữa đã bắt được tên đó, lại bị ánh sáng kí©h thí©ɧ gây mù choáng váng, chờ mở mắt ra lần nữa, bóng dáng tên thợ đã biến mất.

Phó Hằng giận không kìm được, vung kiếm đánh bay muôi sắt trong tay ông lão: "Tất cả dừng tay!"

Muôi sắt liền rơi xuống đất, đám thợ nhao nhao ngừng động tác, lão nghệ nhân cũng thế. Lão cúi đầu đứng trang nghiêm, bộ dáng thập phần hiền lành ngoan ngoãn, chỉ khi liếc mắt nhìn qua Tuệ quý phi đang nằm trên đất thống khổ kêu rên, đuôi mắt mới toát ra một tia căm hận thấu xương.

"Hộc, hộc ——" Trên lối hành lang trong cung, một nghệ nhân nhỏ con đầu đội mũ dính tro đang thở dốc chạy trốn, sau lưng truy binh càng ngày càng gần, bỗng một cánh tay từ khúc rẽ vươn ra kéo nàng lại.

Lực mạnh khiến mũ rơi xuống đất, lộ ra gương mặt Ngụy Anh Lạc hơi tái nhợt.

"Suỵt." Viên Xuân Vọng ôm nàng vào lòng, một tay bụm chặt miệng nàng.

Ngụy Anh Lạc ban đầu giãy giụa không ngừng, nghe thấy thanh âm của hắn, lúc này mới đứng im bất động.

Tiếng bước chân của truy binh gấp rút vượt qua người bọn họ, dần dần chạy xa.

Không đợi Ngụy Anh Lạc thở phào nhẹ nhõm, Viên Xuân Vọng đã lôi nàng nói: "Đi."

Hai người vừa mới chạy ra đường hành lang, tiếng bước chân dày đặc vọt tới góc khuất ngay chỗ họ vừa núp. Phó Hằng vòng qua cây cột, khom lưng nhặt chóp mũ dính tro nằm trên đất, sau đó từ từ ngẩng mặt nhìn phương hướng hai người đào tẩu, lạnh lùng hạ lệnh: "Suýt nữa bị hắn lừa qua mặt rồi. Đuổi theo!"

Đoàn người tuân lệnh đuổi theo. Vì đường trong cung ngã rẽ rất nhiều, nên buộc phải chia tốp nhỏ ra tìm. Phó Hằng dẫn theo ba thị vệ chạy đến ngoài hẻm Vĩnh Hạng, chợt bước chân dừng lại, hô: "Đứng lại!"

Thanh âm bánh xe chuyển động chợt im bặt. Viên Xuân Vọng phụ đẩy xe phân quay mặt lại, sắc mặt như thường: "Đại nhân, có chuyện gì vậy?"

Phó Hằng tới gần, hạ mắt xuống xe chở phân: "Mở ra!"

Viên Xuân Vọng kinh ngạc nhìn hắn: "Đây là xe chở phân mà!"

Phó Hằng hừ lạnh một tiếng, bên hông rút ra bội kiếm, vung lên chém một nhát, nắp xe phân liền rơi xuống, hắn lạnh giọng ra lệnh: "Kiểm tra!"

Thị vệ tiến lên kiểm tra, lắc đầu: "Không có."

Không có gì bên trong xe phân cả. Biểu cảm Viên Xuân Vọng thoạt nhìn cực kỳ vô tội, nhưng chẳng biết tại sao, Phó Hằng càng thấy hắn càng không thuận mắt. Bỗng nhiên Phó Hằng đảo mắt, để ý một bóng đen trốn trốn tránh tránh gần đó, lập tức vứt bỏ Viên Xuân Vọng, sải bước phi đến chỗ đối phương, sợ đối phương lại chạy thoát lần nữa, cho nên tay siết rất chặt.

"Ối!" Một giọng nữ quen thuộc kêu lên. Ngụy Anh Lạc quay đầu, sắc mặt nhuốm đầy giận dữ, "Ngài làm gì vậy?"

"… Là cô à!" Phó Hằng ngây người, bất tri bất giác buông lỏng tay, ngữ khí trở nên nhu hòa ba phần, "Trong cung có thích khách, ta đang ráo riết truy lùng hắn!"

Tay Anh Lạc huơ huơ chổi cọ: "Thích khách sẽ trốn trong cung cọ rửa thùng xí sao?"

"Thực xin lỗi, đây là chức trách của ta." Phó Hằng áy náy khó xử nhìn nàng, quay đầu lại hỏi, "Các ngươi lục soát xong chưa?"

Thị vệ khám xét đơn giản một chút, trả lời ngay: "Không có!"

Phó Hằng nhẹ nhàng thở ra: "Anh Lạc cô nương, quấy rầy rồi!"

Dõi mắt nhìn hắn vội vàng rời đi, Anh Lạc thở dài một hơi, ném chổi cọ định về phòng.

"Đứng lại." Một thanh âm mát lạnh vang lên sau lưng nàng.

"Khụ khụ khụ!" Ngụy Anh Lạc cố tình ho khan vài tiếng, xoay người nói, "Ta bệnh nặng còn chưa khỏi, có gì ngày mai hẵng nói…"

"Bệnh nặng?" Viên Xuân Vọng cười lạnh một tiếng, cật lực nắm chặt tay Ngụy Anh Lạc, vén tay áo nàng lên, "Ta thấy là bị thương nặng mới đúng!"

Dưới ánh trăng, cánh tay Ngụy Anh Lạc nhuộm màu đỏ tươi, máu thịt nhầy nhụa, hiển nhiên là vết thương còn mới.

Ngụy Anh Lạc bị đau la lên: "Huynh làm gì thế?"

"Nói cho ta biết!" Viên Xuân Vọng tiến gần một bước, ánh mắt sáng rực, "Vết thương này từ đâu mà có?"

Anh Lạc dùng sức rút tay về, có chút mất tự nhiên nói: "Ngày thường làm việc bị thương…"

"À." Viên Xuân Vọng cười lạnh một tiếng, "Tuyệt kỹ Vạn tử thiên hồng dễ gây bỏng cho người thực hiện. Thương tích trên tay cô đúng do nước thép mà ra."

"Không phải…" Ngụy Anh Lạc còn muốn nói dối, nhưng câu tiếp theo của đối phương đã cắt đứt ý định đó: "Lai Vượng nói toàn bộ với ta rồi."

Lai Vượng là tên của tiểu thợ được Ngụy Anh Lạc thay thế. Vì tập luyện Vạn tử thiên hồng mà đứa nhỏ này đã chịu tổn thương rất nặng. Vì muốn xả giận thay cho đứa nhỏ, cũng là vì tương lai chính nó, lão nghệ nhân mới đồng ý cho Ngụy Anh Lạc thay thế cháu bé lên đài, cho Tuệ quý phi một bài học.

Nghe thấy tên đó, Ngụy Anh Lạc biết hắn nắm rõ mọi chuyện rồi, lập tức ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

"Để giải oan cho những nghệ nhân đã chết?" Viên Xuân Vọng nhìn nàng chằm chằm, "Hay vẫn là vì… Hoàng hậu?"

Ngụy Anh Lạc chợt ngẩng đầu liếc hắn, lại nhanh chóng cúi đầu.

Viên Xuân Vọng lập tức hiểu rõ, tiếng cười càng lạnh hơn, mang theo một tia trào phúng, cùng với một tia không rõ tâm tình: "Chỉ vì ân tình bé nhỏ như thế, cô đã không tiếc đánh cược cả tính mạng mình, thật là ngu ngốc!"

Tay phải của hắn xoa nhẹ gương mặt Ngụy Anh Lạc. Cũng không biết có phải ảo giác nàng không, ngón tay hắn vĩnh viễn lạnh lẽo như rắn, tối nay lại nhiễm hơi ấm nhàn nhạt.

"… Ta cũng đối với cô rất tốt." Viên Xuân Vọng rũ mắt nhìn nàng, hạ giọng tựa như nỉ non, "Nếu ta gặp rủi ro, cô cũng sẽ vì ta… đánh cược mạng sống của mình sao?"