Sau khi nhổ cổ xong, những người còn lại đều về phòng nghỉ ngơi, riêng Ngụy Anh Lạc vẫn phải tẩy một đống thùng xí.
Trên tay đầy vết trầy xước, do lúc nhổ cỏ bị cỏ dại cứa đứt da, bây giờ vết thương dính nước, đau như kim châm muối xát. Ngụy Anh Lạc một bên nhăn răng xuýt xoa, một bên nhúng tay ngâm trong nước. Đang chùi đến phân nửa, bỗng nhiên bên cạnh một tay duỗi ra, rút bàn tay nàng bị thương ra khỏi thùng nước.
Ngụy Anh Lạc quay đầu: "Viên Xuân Vọng!"
Viên Xuân Vọng liếc nàng một cái: "Gọi Viên ca ca."
Khóe miệng Ngụy Anh Lạc co rút: "Buồn nôn như vậy, ta không kêu ra miệng được. Huynh bảo bọn Cẩm Tú gọi đi."
"Khỏi nhắc bọn họ, ta chẳng hiếm lạ gì." Viên Xuân Vọng lười nhác cười nói, bỗng nhiên móc ra nhúm cỏ dại nhét vào trong miệng, sau khi nhai nhuyễn, nhổ ra đắp miệng vết thương nàng. Ngụy Anh Lạc lắp bắp kinh hãi, đang định rút tay trở về, lại nghe hắn cất giọng giải thích, "Đây là rau gai, có thể cầm máu giải nhiệt."
Ngụy Anh Lạc nửa tin nửa ngờ, một lát sau, miệng vết thương mát lạnh tê dại, mới biết là hắn nói thật.
"Người như chúng ta ấy à, trời sinh mạng quèn, trong mắt của các quý nhân chỉ là con chó trông nhà. Đến khi không còn giá trị lợi dụng, dù cô có chết bên ven đường, bọn họ cũng chỉ xem cô như chó hoang, chẳng ai buồn liếc bằng nửa con mắt." Viên Xuân Vọng cười nói với nàng, "Cho nên, đừng có ngốc vậy nữa, mạng của cô phải tự mình trân quý."
Ngụy Anh Lạc nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, thâm tâm có chút không hiểu. Hắn vì cái gì mà bỗng nhiên đối tốt với nàng thế? Có ý đồ gì chăng?
Phục hồi tinh thần, lại cảm thấy vớ vẩn. Chỉ sợ hắn lúc trước cũng có suy nghĩ như vậy, hoài nghi nàng đột nhiên đối tốt với hắn, không biết liệu có ý đồ gì.
Thế sự khó lường. Cơ hồ chỉ trong một đêm, hai người cùng địa vị nhưng tâm tư lại hoàn toàn xoay chuyển.
Sau khi giúp Ngụy Anh Lạc xử lý miệng vết thương, Viên Xuân Vọng đứng dậy, nhưng không rời đi, mà là xoay người thay nàng cọ rửa thùng xí. Tiếng nước ào ào vang lên, cùng với chất giọng thanh mát, hắn đưa lưng về phía nàng nói: "Phú Sát Phó Hằng thích cô, chẳng qua vì cô trẻ tuổi xinh đẹp, mới lạ thú vị. Cho dù cô tính kế gả vào Phú Sát gia thành công đi nữa, đợi nhiều năm qua đi, ân ái bay biến, hắn còn có thể trước sau như một, yêu cô như lúc ban đầu sao?"
Hắn bỗng nhiên quay đầu cười nói với nàng: "Không nói về sau, hãy nói hiện tại đi. Lúc cô cần hắn nhất, hắn đang ở đâu?"
Ngụy Anh Lạc sắc mặt cứng đờ, lạnh lùng nói: "Không cần huynh quan tâm!"
"Ta mặc kệ, vậy cô bảo hắn đến cọ giúp cô đi." Viên Xuân Vọng cười nói.
Ngụy Anh Lạc giùng giằng đứng lên, vươn tay đoạt lấy cọ chùi từ tay hắn, nhưng Viên Xuân Vọng lại giơ tay lên cao. Tuy mới chỉ là thiếu niên, nhưng cánh tay hắn thon dài, Ngụy Anh Lạc dù đã kiễng chân cũng không với tới.
"Ta nói thế vì muốn tốt cho cô." Viên Xuân Vọng cười nói. Nụ cười đó nhìn thế nào cũng thấy giả tạo.
Ngụy Anh Lạc thu tay lại, lạnh lùng dõi theo hắn: "Viên Xuân Vọng, ta biết trong đầu huynh đang suy nghĩ gì."
Viên Xuân Vọng nghe vậy ngẩn người.
"Huynh cười như vậy, ta nhìn là biết ngay chủ ý xấu xa của huynh." Ngụy Anh Lạc trầm giọng nói, "Huynh không phải muốn tốt cho ta, chẳng qua huynh quá cô độc, cho nên muốn ta cũng giống như huynh, căm hận người khác, trả thù người khác, cuối cùng biến thành một loại người như huynh… Như thế huynh không còn lẻ loi một mình nữa rồi, đúng không?"
Mặt Viên Xuân Vọng không chút biểu tình. Sau nửa ngày, hắn bỗng nhiên giương khóe miệng, dáng vẻ tươi cười từng chút mở rộng.
So với nụ cười lúc nãy, nụ cười bây giờ của hắn lộ ra quỷ dị diễm lệ, giống như rắn độc chậm rãi dựng thẳng khiến lưng người lạnh run, nhưng chẳng biết tại sao, Ngụy Anh Lạc cảm thấy đây mới chính là nụ cười chân thật, phát ra từ nội tâm hắn.
"Con ngươi cô đảo một vòng, ta cũng biết cô đang có chủ ý quỷ quái gì." Viên Xuân Vọng nắm lấy tay phải của nàng đang chồng chất vết thương, như loài rắn độc quấn chặt con mồi mình có hứng thú, trong mắt chớp động ánh lên hào hứng bừng bừng, "Hai ta hiểu rõ lẫn nhau, giống như soi gương cho nhau vậy, không bằng… Cô đừng thích Phú Sát Phó Hằng nữa, cô hãy thích ta đi, chẳng phải tốt hơn sao?"
"Thôi bỏ đi." Ngụy Anh Lạc không chút do dự rụt tay về, "Hai con rắn đều là động vật máu lạnh, có thể sưởi ấm cho nhau sao?"
Viên Xuân Vọng mấp máy môi. Nói hắn bị mạo phạm, chi bằng nói là rắn độc đang nhấm nuốt câu chữ kỹ càng, cuối cùng cảm thấy vừa lòng thỏa ý, khoái chí cười cười: "Không thể sưởi ấm cho nhau, nhưng vẫn có thể chăm sóc lẫn nhau! Ngụy Anh Lạc, hai chúng ta liên minh đi, thế nào?"
Ngụy Anh Lạc không ngờ tới chữ đó lại nhảy ra từ miệng hắn: "Liên minh?"
Viên Xuân Vọng nhìn xung quanh, chợt dùng mấy cái thùng xí xây thành bức tường, phi hai ba bước lên chóp cao, sau đó xoay người đưa tay phải về phía Ngụy Anh Lạc: "Lên đây."
Ngụy Anh Lạc lộ vẻ phân vân. Người này thay đổi thất thường, không cách nào dùng lẽ thường để phỏng đoán. Nói thật, Ngụy Anh Lạc không muốn dính líu tới đối phương quá nhiều…
Viên Xuân Vọng chợt cười quỷ dị, bỗng nhiên há miệng hét lớn: "Ngụy Anh Lạc gϊếŧ Trương —— "
"Im ngay!" Ngụy Anh Lạc chấn động, không cần hắn phụ giúp, bản thân tự đạp lên thùng xí còn lại, dùng cả tay chân leo lên thành tường, hai tay bịt kín môi hắn, hạ giọng trách mắng, "Huynh nổi điên gì đó? Nếu ta bị tóm rồi, huynh được hưởng lợi gì chắc?"
Đối mặt với Ngụy Anh Lạc hừng hực lửa giận, Viên Xuân Vọng lại cong cong khóe mắt. Đôi mắt của hắn ngày thường vô cùng đẹp, nhất là khi cười, vô tình như hữu tình, dịu dàng thấu xương.
Kéo ngón tay Ngụy Anh Lạc bỏ xuống, Viên Xuân Vọng níu nàng ngồi bên cạnh mình, sau đó ngẩng đầu: "Nhìn kìa."
Ngụy Anh Lạc nhíu mày nhìn lên, chỉ thấy bầu trời đêm xa vạn dặm, muôn vàn ngôi sao hợp thành dải ngân hà trắng bạc kéo dài, lẳng lặng chảy xuôi trên đỉnh đầu, cũng lẳng lặng chảy xuôi vào sâu đôi mắt nàng.
"Hậu duệ hoàng thất thì thế nào? Trong dãy tinh hà vô tận đó, người nào cũng chỉ là một vì sao bé nhỏ, nên ai có thể cao quý hơn ai chứ?" Giọng nói Viên Xuân Vọng vang lên bên tai.
Ngụy Anh Lạc chậm rãi quay đầu, thấy hắn vẫn đang ngẩng mặt nhìn sao trời, ánh mắt trôi giạt so với ánh sao đêm càng sáng bừng dã tâm. Hắn như thì thào tự nói, lại như thề với trời: "Một ngày nào đó, ta sẽ cho tất cả mọi người tận mắt chứng kiến, một chó hoang có xuất thân thấp hèn, đến cùng có thể đi được bao xa, bay cao bao nhiêu trong Tử Cấm Thành này!"
Ngụy Anh Lạc chợt cảm giác ngón tay bị siết chặt, cúi đầu thấy hắn dùng sức cầm tay mình. Chờ nàng ngẩng đầu lần nữa, trông thấy hắn đã quay mặt lại, một đôi mắt sáng như tinh tú trên trời, nhìn nàng chằm chằm thẳng tắp, thanh âm cực ôn nhu vang lên, so với bóng đêm ngoài kia càng mê ly dụ hoặc: "Ngụy Anh Lạc, từ nay về sau, ta là ca ca của cô, coi cô là tri kỷ, bảo vệ cô hết mình, ngược lại cũng thế! Chúng ta nương tựa dựa dẫm, giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau sinh tồn trong Tử Cấm Thành này!"
Ngụy Anh Lạc nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
Ai cũng không thể một mình sống sót, đặc biệt ở một nơi quỷ quái như Tân Giả Khố. Còn nếu muốn tìm một đồng minh, càng nghĩ, chỉ có Viên Xuân Vọng trước mắt là sự lựa chọn tốt nhất, so với đám người Cẩm Tú kia, hắn có đầu óc, có dũng khí, quan trọng nhất là mỗi người đều nắm nhược điểm của đối phương trong tay.
Cùng đồng lõa phạm tội, có đôi khi, so với quan hệ vợ chồng thì càng thêm bền chắc.
Hạ quyết tâm, bấy giờ Ngụy Anh Lạc mới cầm chặt lại tay đối phương, đầu ngón tay lạnh như băng, trầm giọng đáp: "Được, huynh chăm sóc ta, ta chăm sóc huynh, hai người chúng ta cùng nhau sống sót!"
Viên Xuân Vọng cúi đầu nhìn tay hai người nắm chặt nhau, ngẩng đầu cười nói: "Vậy ta làʍ t̠ìиɦ nhân của cô có được không?"
Ngụy Anh Lạc kinh hãi trong lòng, đang giữa thời điểm bàn chính sự, sao hắn lại mở miệng vui đùa, rốt cuộc người này đang suy nghĩ gì vậy? Thấy hắn được một tấc lại định tiến một thước kề mặt tới gần, nàng lập tức duỗi tay đẩy ra: "Huynh nằm mơ!"
Ai ngờ giống như Viên Xuân Vọng đã sớm biết nàng sẽ động thủ, nên nàng vừa mới vươn tay, hắn đã chộp lấy tay nàng, kết quả hai người cùng mất cân bằng, xuôi theo đầu tường lăn vòng xuống dưới, xô ngã thùng xí trượt khắp mọi nơi.
Ngụy Anh Lạc chịu đau trời thấu, giãy giụa từ trên mặt đất ngồi dậy, nổi giận đùng đùng nói: "Viên Xuân Vọng, huynh —— "
"Ha ha ha!" Thế nhưng Viên Xuân Vọng lại rất vui vẻ. Mặc dù hai người té xuống đất, hắn vẫn chưa buông tay nhau. Kéo tay đối phương áp bên miệng cắn một cái, lưu lại dấu răng không nông không sâu, hắn nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc, nói, "Ta nói rồi, từng cử động của cô ta đều đoán được tất, đừng uổng phí khí lực nữa… Mau gọi ca ca!"
"Ca cái cái đầu huynh!"
Cùng dưới bầu trời đêm, có người gần trong gang tấc, có người xa tận chân trời, có người dùng răng cắn Ngụy Anh Lạc một cái, cũng có người chỉ có thể nhớ mãi nàng trong đầu.
"Ai." Bên trong Trường Xuân cung, Hoàng hậu nhìn gương thở dài, thần sắc mỏi mệt, muốn nói lại thôi.
Thuốc mỡ chữa thương sớm đã chuẩn bị xong, không chỉ một lọ, mà hơn mười lọ chồng chất trên bàn, dùng đủ trong suốt mười năm, chỉ cần nàng nói một câu, có thể chuyển đến Tân Giả Khố, đưa tận tay Ngụy Anh Lạc. Nhưng nàng do dự thật lâu, cuối cùng chỉ đành từ bỏ.
Cơn giận Hoàng thượng còn chưa tan, nàng sợ bản thân nhất thời đối tốt, ngược lại sẽ hại đối phương.
"Nương nương." Minh Ngọc đang đứng sau lưng, từ trên đầu nàng gỡ xuống trâm cài trang sức, "Thái y dặn người an tâm tĩnh dưỡng, ngày mai Thái hậu mở tiệc ở Ngự Cảnh đình, người đang mang thai, vốn không tiện lên cao, hay là người xin phép nghỉ đi? Thái hậu trước giờ khoan dung, sẽ không trách người đâu!"
Hoàng hậu còn chưa mở miệng, Nhĩ Tình đã trách cứ: "Minh Ngọc, lâu nay Thái hậu vì chuyện của Dụ thái phi mà buồn bực không vui, giờ người mới phấn chấn tinh thần tổ chức tiệc nhỏ ở Trùng Dương, nếu Hoàng hậu nương nương không có mặt, chẳng phải làm mất hứng sao? Thái hậu tuy là không nói gì, nhưng còn vị chủ tử của Trữ Tú cung kia, không gió còn muốn dậy sóng, huống chi tự tay nương nương đưa nhược điểm? Đến lúc đó, Quý phi nhất định sẽ trách móc Hoàng hậu nương nương, nói người ỷ có đích tử, cậy sủng sinh kiêu!"
Minh Ngọc bĩu môi: "Nhưng rõ ràng nương nương không khỏe mà…"
"Được rồi được rồi." Hoàng hậu bật cười nói, "Xem hai ngươi khẩn trương chưa kìa. Bản cung vẫn còn khoẻ lắm, không có gì trở ngại, chỉ là gần đây có chút uể oải, không muốn nhúc nhích mà thôi."
Nàng nói đơn giản nhẹ nhàng thế thôi, nhưng thực tế gần đây, nàng cảm thấy cơ thể càng lúc càng khó chịu đến lợi hại, nhưng nàng rất giỏi nhẫn nại chịu đựng, đau đớn và mệt mỏi đều giấu trong lòng, người ngoài rất khó nhìn ra.
"Ngày mai Nhĩ Tình ở lại, MinhNgọc theo bản cung đi dự tiệc." Nhìn qua gương mặt trắng bệch trong gương,Hoàng hậu dừng một chút, nói tiếp, "… Đến lúc đó, giúp bản cung tô thêmchút son phấn."