So với đêm tối càng thêm hắc ám, có lẽ chính là xe phân đang đậy kín nắp trước mắt này.
Tránh tai mắt mọi người suốt dọc đường, Ngụy Anh Lạc tiến vào sân đang để xe chở phân, mở nắp nhìn xuống, sau đó “A” một tiếng, lui về sau mấy bước.
Ánh trăng u ám chiếu vào bên trong xe chở phân.
Trương quản sự sớm đã là một cỗ thi thể lạnh lẽo.
Nhưng hắn chết không phải vì cú đánh sau ót của nàng, mà là rắn độc lổm nhổm bò đầy người hắn, trong đó một con đang quấn lấy cổ hắn, dựng thẳng nửa thân trên sặc sỡ, hướng Ngụy Anh Lạc thè lưỡi, phát ra âm thanh ‘sè sè’.
Rắn độc ở đâu ra? Không, là ai thả rắn độc?
"Cô đến gϊếŧ người diệt khẩu à?" Một thanh âm dễ nghe vang lên sau lưng Ngụy Anh Lạc, từng chữ mát lạnh như suối chảy róc rách.
Ngụy Anh Lạc chậm rãi quay đầu, thấy Viên Xuân Vọng xuất hiện sau thân cây, không nhanh không chậm đi về phía nàng, phong thái ung dung như làm chủ nơi này, đi ra gặp khách nhân mà hắn đã chờ lâu.
"… Không phải ta gϊếŧ." Giọng Ngụy Anh Lạc có chút khàn khàn, "Khi ta tới, hắn đã chết rồi, bị những con rắn này…"
"Cách này thích hợp với hắn nhất." Viên Xuân Vọng cười nói, "Đập một gậy chết tươi thì hời cho hắn quá. Như vậy tốt hơn nhiều, sống không được mà chết cũng không xong, hưởng thụ trọn một đêm, kết cục chết không nhắm mắt."
Ngữ khí của hắn quá mức thoải mái, nội dung lời nói cũng quá mức tường tận, nên Ngụy Anh Lạc buột miệng thốt ra: "… Là huynh?"
"Không phải ta, mà là cô." Ánh mắt Viên Xuân Vọng thoáng nhìn phía sau nàng.
Ngụy Anh Lạc che giấu đòn gánh sau lưng, lắc đầu nói: "Huynh sai rồi. Ngay cả con gà ta còn không dám gϊếŧ, làm sao gϊếŧ người được chứ?"
"A?" Viên Xuân Vọng cười như không cười, "Phải không?"
Sau một lát, Ngụy Anh Lạc nở nụ cười, nụ cười không khác biệt so với Viên Xuân Vọng: "Là giả. Huynh không gϊếŧ hắn thì ta sẽ gϊếŧ. Tên khốn nạn làm nhục cung nữ tới chết này, ta tự nhiên muốn diệt trừ hắn, không để hắn nhong nhong bên ngoài tiếp tục hại đời người khác."
"Cũng không để hắn tỉnh lại, tìm chúng ta trả thù." Viên Xuân Vọng chắp hai tay, đi thong thả tới gần Ngụy Anh Lạc, "Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, cắt đứt hậu họa về sau. Hóa ra cô là tiểu cung nữ không vờ ngây thơ lương thiện! Ngụy Anh Lạc, ta rất thích bộ dáng cô bây giờ, bởi vì —— sâu thẳm bên trong chúng ta, căn bản là người giống hệt nhau!"
Ngụy Anh Lạc lẳng lặng nhìn hắn. Sao trước đây nàng lại nghĩ hắn ta là thú con mẫn cảm đáng thương được nhỉ? Đây rõ ràng là một con rắn độc sặc sỡ, bề ngoài đẹp đẽ bao nhiêu, thì độc tính càng mạnh bấy nhiêu.
Bước chân dừng lại trước mặt Ngụy Anh Lạc, Viên Xuân Vọng nhẹ nhàng cười một tiếng: "Hiện tại chúng ta là người một nhà."
"… Người một nhà?" Ngụy Anh Lạc chớp chớp mắt.
"Đúng vậy." Viên Xuân Vọng hất cằm về phía Trương quản sự, "Ta và cô đều có phần, cô bao che ta, ta bao che cô, chúng ta không phải người một nhà thì là gì?"
Gió theo chiều Trương quản sự thổi qua, nhàn nhạt bay mùi thi thể, kèm theo tiếng rắn “sè sè” vang lên.
Ngụy Anh Lạc mím môi. Một sợi tóc dính ngay khóe môi nàng, nàng đang định giơ tay lấy xuống, nhưng Viên Xuân Vọng lại nhanh tay gạt ra trước, tay chạm nhẹ môi nàng.
"… Huynh làm gì đấy?" Ngụy Anh Lạc vội thối lui một bước, đôi mi thanh tú nhíu lại, "Huynh làm vậy với nữ nhân là thất lễ lắm biết không?"
"Cô quên thân phận ta rồi sao?" Viên Xuân Vọng lơ đễnh cười nói, "Giữa chúng ta không có ranh giới nam nữ, cô khẩn trương cái gì? Hơn nữa, ta cũng không phải là công tử danh môn tuân thủ phép tắc, chưa bao giờ thụ giáo lễ nghi dạy dỗ, làm sao biết đến hai chữ thất lễ?"
Ngụy Anh Lạc cắn cắn môi. Từ lúc phơi bày bộ mặt thật trước mặt nàng, hắn càng lúc càng lớn mật, cuối cùng nàng đành bất đắc dĩ nói: "Nhiều cung nữ ở Tân Giả Khố thích huynh như vậy, ta không muốn trở thành mục tiêu công kích của bọn họ!"
Viên Xuân Vọng cười lạnh một tiếng: "Cô yên tâm đi, nơi này là Vĩnh Hạng!"
Ngụy Anh Lạc ngẩn người: "Thế là ý gì?"
"Cung nữ thấp hèn nhất của Tân Giả Khố cũng sẽ xem thường kẻ đẩy xe phân. Bọn họ nói thích, chẳng qua cũng chỉ hời hợt theo đuổi, thí dụ như Cẩm Tú chung phòng với cô ——" Dừng một chút, Viên Xuân Vọng nở nụ cười lạnh, giống con rắn diễm lệ kia như đúc.
Ngụy Anh Lạc rùng mình trong lòng. Ai hắn cũng không đề cập tới, thế mà lại nhắc Cẩm Tú, có ý tứ gì? Chẳng lẽ hắn cũng giống nàng, ngấm ngầm theo dõi sau lưng, biết được ân oán giữa nàng và Cẩm Tú?
"… Cẩm Tú chưa từng đặt chân đến đây nửa bước! Yêu thích như vậy, ta không chịu được đâu." Viên Xuân Vọng bổ sung câu nói lúc nãy đang lở dở.
Ngụy Anh Lạc quan sát hắn thật sâu, có chút khô khốc nói: "Viên Xuân Vọng, chính vì như vậy nên huynh mới ghét bọn họ?"
"Ta không thích nữ nhân." Viên Xuân Vọng thản nhiên nói.
Ngụy Anh Lạc ngẩn người: "Vậy là huynh thích… nam nhân?"
Viên Xuân Vọng cười ha ha: "Ta cũng không thích nam nhân."
"Không thích nam nhân, cũng không thích nữ nhân…" Ngụy Anh Lạc nhìn qua hắn, một đáp án miêu tả sinh động.
"Ta chỉ yêu bản thân mình." Viên Xuân Vọng nói giọng bình thản, một tay nhẹ nâng cằm Ngụy Anh Lạc, tròng mắt đảo quanh nàng, ôn nhu nói tiếp, "Cô cũng thế. Ngụy Anh Lạc, Phú Sát Phó Hằng vĩnh viễn đứng dưới ánh mặt trời, còn cô chỉ có thể đứng nơi âm u hẻo lánh, hai người tuyệt đối không có tương lai. Đến cuối cùng, cô sẽ phát hiện không còn ai yêu cô nữa, ngoại trừ chính cô."
Ngụy Anh Lạc trừng mắt nhìn lại, bỗng nhiên một phát chộp được cái tay xấu xa của đối phương, trầm giọng hỏi: "Hôm đó huynh không chạy đi mà đứng một bên nhìn lén, phải không?"
Câu hỏi này nàng đã chất vấn nhiều lần, thế nhưng mỗi một lần đều không có đáp án.
Cho đến lúc này, Viên Xuân Vọng nhìn nhìn nàng, nụ cười trên mặt từng chút từng chút mở rộng, không biết là trêu tức hay cười nhạo, hắn cười nói: "Đúng, ta không chạy, ta nhìn thấy rồi… Ta đều nhìn thấy hết cả."
Chỉ vì những lời này, Ngụy Anh Lạc thức trắng mấy đêm liền.
Ba ngày sau, nàng vác theo hai con mắt gấu mèo, tâm sự nặng nề đi nhổ cỏ.
Mặt trời tỏa nhiệt hừng hực, các cung nữ túm tụm nhổ cỏ nóng đến mồ hôi chảy ròng, từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống, lập tức bị ánh nắng làm bốc hơi khô queo.
Một cung nữ xoa xoa trán đầy mồ hôi, mở lời: "Ai, các cô nghe nói gì chưa? Trương quản sự mất tích thật rồi! Ngô tổng quản vô cùng tức giận, nói ông ta làm việc chẳng ra gì, muốn bắt rồi lôi về trừng phạt thật nặng!"
"Hừ." Cung nữ bên cạnh đáp lại, "Loại súc sinh này, tốt nhất biến mất mãi mãi luôn đi!"
"Còn có sức nói chuyện phiếm? Làm xong rồi sao?" Thanh âm Lưu ma ma đột ngột chen vào, "Khoan đã… Đứng lên đứng lên! Tất cả đứng lên, nhường đường cho chủ tử!"
Mọi người nhao nhao ngừng động tác, nhanh chóng đứng úp mặt vào tường. Chỉ duy nhất Ngụy Anh Lạc đã quên mất lảng tránh, vẫn ngồi chồm hổm trên đất, si ngốc nhìn nghi giá Hoàng hậu đang dần dần đến gần.
"Chát" một tiếng! Ngụy Anh Lạc thấy lưng nóng rát đau đớn, quay đầu nhìn lại, Lưu ma ma cầm roi đứng sau lưng, ánh mắt hung ác đáng sợ.
Ngụy Anh Lạc cắn chặt răng, thoái lui quỳ xuống, giống như giọt mưa nhỏ bé vô danh, hòa nhập vào nhóm cung nữ biển lớn mênh mông.
Nghi giá đi qua phía sau nàng, sau đó càng cách càng xa. Nàng không biết Hoàng hậu có trông thấy nàng không? Không biết người có thở dài vì nàng không?
"Ngụy Anh Lạc, ngươi bây giờ là tiện tỳ của Tân Giả Khố." Lưu ma ma đi đến bên cạnh nàng, cầm cán roi nâng cằm nàng lên, dáng vẻ tươi cười đầy ác ý, nhắc nhở nói, "Hoàng hậu chủ tử còn có thể nhớ ngươi sao? Đừng vọng tưởng thoát khỏi bể khổ, thành thật làm việc đi!"
Ngụy Anh Lạc chậm rãi gục đầu xuống.
Mặc dù Trương quản sự đã chết, nhưng tình cảnh của nàng lại không chuyển biến tốt đẹp; trái lại, cuộc sống càng lúc càng cực, công việc càng ngày càng nặng, giống như có người sau lưng… Có một chủ tử đặc biệt quyền cao chức trọng, muốn hạ lệnh chỉnh nàng.