Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Diên Hy Công Lược

Chương 76: Tập kích

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Lý Ngọc." Hoằng Lịch ném đi tấu chương trong tay, "Nữ nhân kia ở Tân Giả Khố cọ thùng xí được mấy ngày rồi?"

Lý Ngọc vội vàng trả lời: "Hơn nửa tháng rồi ạ."

Ánh nến hắt xuống, soi sáng khuôn mặt Hoằng Lịch không chút vui vẻ. Trên thực tế, kể từ khi tới Trường Xuân cung yêu cầu Hoàng hậu giao nộp Anh Lạc nhưng bất thành, hắn đã xụ mặt tròn nửa tháng.

"Không khóc?" Hoằng Lịch thối mặt hỏi.

Lý Ngọc trong lòng kêu khổ, nhưng chỉ có thể thành thật trả lời: "Không có."

"Không cầu xin?" Sắc mặt Hoằng Lịch lập tức đen thêm.

"Không có…" Lý Ngọc vừa nói ra miệng, Hoằng Lịch hất tay đánh rơi một bàn tấu chương, nổi giận đùng đùng nói: "Trẫm thấy cô ta chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, thấy quan tài rồi cũng phải vào nằm một lần!"

Mắt nhìn vị cửu ngũ chí tôn này phát cáu đứng dậy, giống như hài tử cáu kỉnh y đúc, Lý Ngọc thật sự dở khóc dở cười, hỏi dò: "Vậy… Nô tài sẽ dặn dò xuống dưới, giao thêm việc cho cô ta?"

Ánh mắt Hoằng Lịch lạnh lùng lia tới, ngay lúc Lý Ngọc kinh hồn bạt vía, cho là mình hiểu nhầm nói sai, Hoằng Lịch hừ lạnh một tiếng: "Thêm đến khi nào khóc mới thôi!"

Trong ngõ hẻm.

Ngụy Anh Lạc cúi đầu đứng nghiêm túc, trước mặt là Lưu ma ma và Trương quản sự.

Ngày thường khi tới đây thị sát, Trương quản sự đều lấy khăn tay bụm kín mặt mũi. Thế nhưng hôm nay lại có khác biệt, hắn bỏ khăn ra, hít hít cái mũi, nghi hoặc hỏi: "Ngươi bỏ gì vào mấy cái thùng đó vậy, sao không ngửi thấy mùi gì nữa?"

"Bẩm Trương quản sự, thùng bình thường thì cho than tro vào, còn của phi tần thì bỏ cát mịn. Nô tỳ chưa tìm được nguyên liệu khác tốt hơn." Ngụy Anh Lạc trả lời, "Nếu có thể tìm ra hương mộc, lưu lại vụn nhỏ có thể bao bọc uế vật, đảm bảo không ngửi thấy mùi gì kỳ lạ."

Trương quản sự tấm tắc khen: "Tâm tư khéo léo như vậy, khó trách Hoàng hậu lại nâng đỡ ngươi thế. Ai, người như ngươi phải ở đây chịu ấm ức rồi. Lưu ma ma, sau này cho cô ấy làm việc nhẹ nhàng chút…"

Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng nhiên một tiểu thái giám xông vào, tiến đến bên tai hắn, thấp giọng thì thầm vài câu, Trương quản sự lập tức biến sắc, khiển trách: "Ngụy Anh Lạc, chùi thùng xí mà cũng khác người như vậy, cái này gọi là quái đản. Tiếp tục cọ, cọ xong thì đổ sạch nước đi!"

Nói xong, Trương quản sự hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Ngay lúc lướt qua Viên Xuân Vọng, một cánh tay hữu ý vô tình ôm ngang eo đối phương, nhưng bị Viên Xuân Vọng lui về sau né tránh.

Ngụy Anh Lạc bất động thanh sắc lưu một màn này vào đáy mắt.

"Đồ không biết điều!" Có lẽ cảm thấy mặt mũi mất sạch, Trương quản sự hung hăng mắng một câu, sau đó vội vàng đi ngay.

Ngược lại, tên tiểu thái giám lúc nãy chạy tới báo tin, đi thong thả đến cạnh Viên Xuân Vọng, kỳ quái quở mắng: "Trời sinh có một gương mặt đẹp, nhưng đầu toàn chứa gỗ! Trương quản sự nhìn trúng ngươi, chính là phúc khí ngươi tu từ kiếp trước. Chỉ cần đi theo ngài ấy, ngươi cũng không cần làm việc hạ đẳng nhất này nữa!"

Viên Xuân Vọng lạnh lùng nói: "Ta là nam nhân, không phải con thỏ."

Lần đầu tiên Ngụy Anh Lạc thấy hắn mở miệng nói chuyện, chỉ cảm thấy từng chữ mát lạnh như suối chảy róc rách, động lòng người không nói nên lời.

Hơn nữa, hắn không chỉ biết nói chuyện, mà còn nói ra được lời đặc biệt bén. Cuối cùng, tiểu thái giám kia nói không lại hắn, chỉ đành hằn học đáp lại tàn nhẫn, sau đó giậm chân rời đi.

"Thì ra huynh cũng biết nói chuyện." Thấy đối phương bỏ đi, lúc này Ngụy Anh Lạc mới tới gần bắt chuyện Viên Xuân Vọng, cực thành thật nói, "Giọng nói của huynh rất êm tai."

Ai dè đối phương bỗng nhiên nhìn nàng một cái, sắc mặt đỏ lựng, không được tự nhiên quay mặt đi.

Một màn này khiến Ngụy Anh Lạc ngây ra hồi lâu, vô duyên vô cớ, tự nhiên hắn có bộ dạng xấu hổ kia. Nếu hắn có ý tứ với nàng, thì lúc gặp mặt đầu tiên đã ngại ngùng rồi mới phải, sao lâu như vậy mới… Đợi đã nào…!

"Huynh… Ngày đó huynh chưa đi hẳn phải không?" Giọng Ngụy Anh Lạc nhịn không được lên cao một nấc, "Huynh thấy ta cởi y phục rồi hả?"

Viên Xuân Vọng nhìn lại nàng lần nữa, chợt xoay người bỏ đi, mặc cho Ngụy Anh Lạc đứng sau gào to thế nào cũng không hề dừng bước, đương nhiên nàng vẫn chưa nhận được đáp án chính xác.

Nửa vời thế này thật khiến người ta không yên lòng.

Phải biết rằng cung nữ qua lại với thị vệ là tối kỵ, nhất là cung nữ bị phạt vào Tân Giả Khố như nàng, nếu phạm phải chuyện này thì nguy to.

"Trời ơi, chẳng lẽ tối đó hắn vẫn chưa đi sao? Hắn trông thấy mình với Phó Hằng rồi à? Hắn thấy được bao nhiêu, nghe được bao nhiêu?" Ngụy Anh Lạc thì thào tự nhủ, "Không được, mình phải nghĩ cách hỏi cho rõ mới được."

Muốn cạy miệng Viên Xuân Vọng để có được đáp án, thật sự còn khó hơn lên trời. Bởi vì đa số thời gian hắn y như người câm, đánh tám gậy tre cũng không xuất ra được rắm thối nào.

Thất bại liên tục mấy ngày trời, Ngụy Anh Lạc càng nặng nề tâm sự, lúc trên đường tới nhà ăn lấy cơm, không để ý đυ.ng phải một người.

"Cẩn thận chút." Trương quản sự liếc nàng một cái, sau đó lướt qua người nàng.

Ngụy Anh Lạc như có chút suy tư, đứng dõi theo bóng lưng hắn rời đi, sau đó xoay người mở nắp nồi, bên trong chỉ còn lại một màn thầu, nàng lắc lắc đầu, thôi bắt đầu…từ màn thầu này vậy.

"Cho nè." Tìm được Viên Xuân Vọng lần nữa, nàng cầm màn thầu còn âm ấm đưa tới.

Vẫn là nơi giếng sâu đó, vẫn là một thùng gỗ đó. Viên Xuân Vọng ngồi bên cạnh thùng nước, vốc hết ngụm này đến ngụm khác đổ vào miệng. Đây chính là thức ăn hằng ngày của hắn, chỉ vỏn vẹn có thế.

Mãi đến khi tay Ngụy Anh Lạc mỏi nhừ, Viên Xuân Vọng cũng chẳng quay đầu nhìn nàng lần nào, chớ nói chi là nhận lấy màn thầu.

"Phải ăn để sống chứ, kẻo không sớm thì muộn huynh đổ bệnh mất." Ngụy Anh Lạc lót khăn đặt màn thầu xuống bãi cỏ, cạnh nơi hắn đang ngồi, "Nếu như huynh ngã bệnh, người phải đẩy xe phân ra ngoài cung là ta đó. Ăn đi."

Đoán rằng mình còn ở đây, hắn sẽ không ăn miếng nào, nên sau khi để lại màn thầu xong, Ngụy Anh Lạc bỏ đi không chút do dự. Sau lưng, Viên Xuân Vọng tay ngừng múc nước, sắc mặt phức tạp nhìn nàng hồi lâu, sau đó ánh mắt chậm rãi rơi trên màn thầu.

Thật lâu sau, một bàn tay trắng bệch vươn ra, chậm rãi lấy đi màn thầu.

Người núp sau thân cây rình coi được cảnh này, bắt đầu đếm thầm trong lòng. Một, hai, ba… Lúc đếm tới năm mươi, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng 'bịch', người đó cảm thấy kinh hỉ, rón rén bước ra.

Ăn được nửa màn thầu rồi ngã lăn vào bùn, một tay Viên Xuân Vọng cố vịn chặt thành giếng, lung lay chao đảo muốn đứng lên, nhưng thử đến mấy lần đều ngã ngồi tại chỗ.

"… Ai đó?" Hắn đột nhiên quay đầu lại.

Từ phía sau thân cây, Trương quản sự đã đến bên cạnh hắn, khắp mặt bành trướng ham muốn, một tay đè hắn xuống đất, miệng đầy mỡ áp mạnh lên mặt hắn: "Tiểu Xuân Vọng, lần này xem ngươi trốn được đi đâu!"

Viên Xuân Vọng xanh mét mặt mày, ra sức giằng co giãy giụa, chỉ là tay chân bủn rủn, đánh đối phương mà giống như gãi ngứa.

"Ngươi có phúc lắm mới được ta để ý, nên hãy ngoan ngoãn hưởng thụ đi, ta sẽ thương yêu cưng nựng thật tốt." Thấy vậy, Trương quản sự càng đắc ý, bắt đầu cởi đai lưng đối phương. Đang tháo đến một nửa, bỗng nhiên động tác ngừng lại, hai mắt trợn tròn thật lớn, chậm rãi từ trên người Viên Xuân Vọng lăn xuống.

Ở phía sau, Ngụy Anh Lạc đứng thẳng người, trên tay cầm chặt đòn gánh thùng xí, một đầu đòn gánh dính chút tóc và máu tươi. Thở hổn hển giây lát, Ngụy Anh Lạc nhìn xuống Viên Xuân Vọng: "Tự mình đứng dậy được không?"

Viên Xuân Vọng chống khuỷu tay trên đất, nhưng không thể nhấc bản thân lên nổi.

Ngụy Anh Lạc vứt bỏ đòn gánh trong tay, đang định tiến lên giúp hắn, nhưng Viên Xuân Vọng lại giơ tay đẩy nàng.

"Xử lý thứ này trước đã, đừng để người khác nhìn thấy." Hắn chỉ chỉ đòn gánh dính máu nằm lăn lóc trên đất, sau đó ánh mắt chuyển sang Trương quản sự đang hôn mê bất tỉnh, cất giọng lãnh tỉnh, "Còn hắn nữa —— nếu để hắn tỉnh lại, hai chúng ta cũng đừng mong sống nổi."

Ngụy Anh Lạc trầm mặc giây lát, đi đến bên cạnh Trương quản sự, nắm lấy một cánh tay, dùng sức kéo hắn tới xe chở phân gần đó. Nữ nhi bình thường đều chân yếu tay mềm, không có nhiều khí lực, nên rất nhanh đầu đổ đầy mồ hôi. Viên Xuân Vọng chứng kiến hồi lâu, rốt cuộc tích lũy được chút sức lực, đứng lên một cách nhọc nhằn, lảo đảo vài bước đi tới, nắm lấy cánh tay còn lại của Trương quản sự. Hai người hao tổn công sức của hai hổ chín trâu, cuối cùng cũng lôi được Trương quản sự ném vào xe chở phân.

Sau đó, Viên Xuân Vọng còn cởi xuống đai lưng Trương quản sự để trói chặt tay chân, lại ngắt một nhúm cỏ pha bùn trên đất nhét vào trong miệng Trương quản sự. Ngụy Anh Lạc đứng một bên theo dõi, cảm thấy nhất cử nhất động của hắn cẩn thận từng chi tiết.

Chuyện nàng có thể làm cũng chỉ là giật xuống lệnh bài của Trương quản sự, nói với hắn: "Sáng sớm ngày mai, xe chở phân vận chuyển ra khỏi Tử Cấm Thành. Xe phân dơ bẩn, lính gác sẽ theo thói thường không kiểm tra. Hắn không có lệnh bài mà tự ý xuất cung, hồi cung chỉ có đường chết, tất nhiên sẽ không dám quay lại."

Viên Xuân Vọng im lặng đứng một bên.

Hắn không thích nói chuyện, chỉ dựa vào sắc mặt, Ngụy Anh Lạc khó đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Dè dặt cẩn thận cất kỹ lệnh bài, nàng do dự một chút, an ủi một tiếng: "Không có hắn, huynh có thể an tâm quay về ăn cơm, không cần tránh né người khác ăn cơm thừa canh thiu ở khe nước, hay là uống nước lạnh đỡ đói nữa."

"Cô theo dõi ta." Viên Xuân Vọng bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí chắc nịch.

Ngụy Anh Lạc ngây người.

"Nếu không, cô làm sao biết ta ngoại trừ uống nước giếng, còn lật khe nước kiếm ăn?" Viên Xuân Vọng nheo mắt cười nói, "Cô mới nói tất cả, ta là 'tránh người' ăn mấy thứ này đấy."

Bây giờ đến lượt Ngụy Anh Lạc trầm mặc không nói.

Ngay lúc nàng đang vắt óc suy nghĩ nên giải thích thế nào, Viên Xuân Vọng chợt lia ánh mắt lên trên người Trương quản sự, thản nhiên nói: "Nhưng mà, trước tiên phải giải quyết cục phiền toái này đã. Cô cũng vậy, mau dọn sạch đòn gánh đó đi."

Hai người tạm thời tách ra hành động. Sau khi xử lý xong vết máu trên đòn gánh, Ngụy Anh Lạc trở về phòng cung nữ Tân Giả Khố. Thời gian cũng khuya rồi, phần lớn các cung nữ đã chui vào ổ chăn, số ít còn lại thì châu đầu ghé tai thủ thỉ nói chuyện. Có điều gian phòng nhỏ như vậy, bất kể chút động tĩnh gì cũng có thể khuếch đại. Lời nói nhẹ nhàng đứt quãng truyền vào tai Ngụy Anh Lạc, nàng nghe thấy các cô ấy đang thảo luận về Trương quản sự.

"Khi nãy Tiểu Lục tử đi tìm Trương quản sự khắp nơi, thật là kỳ quái, lão gia hỏa này chạy đi đâu rồi không biết!"

"Có lẽ uống rượu nhiều quá, nằm xả lai ở đâu rồi không chừng!"

"Đừng nhắc đến tên súc sinh đó nữa. Còn nhớ năm xưa Liễu Nhi đã chết thế nào không? Lúc Liễu Nhi chết, ánh mắt nhắm chặt không hơn! Hắn gieo họa cho bao nhiêu cung nữ, ngay cả thái giám tuấn tú cũng không tha. Ngày nào đó chưa tỉnh luôn càng tốt!"

Ngụy Anh Lạc tới trễ hơn người khác, nên không rõ Trương quản sự là hạng người gì. Bây giờ nghe lỏm lời các cô ấy bàn tán, trong lòng dần chắp vá ra một hình người nguyên vẹn.

Nói đúng hơn không phải người, chỉ là tên súc sinh mà thôi.

Tiếng thảo luận dần dần biến mất, bên tai truyền đến tiếng ngáy liên tiếp. Ngụy Anh Lạc trở mình, nhìn ánh trăng lành lạnh bên ngoài cửa sổ, không biết vì sao trong đầu lại hiện ra khuôn mặt Viên Xuân Vọng, cùng với ánh mắt và câu nói của hắn khi nhìn qua Trương quản sự: "Nhưng mà, trước tiên phải giải quyết cục phiền toái này đã…"

Ngụy Anh Lạc đang nằm đột nhiên ngồi dậy.
« Chương TrướcChương Tiếp »