Chương 73: Điên

"Đứng lại!"

Bên ngoài hành lang Trường Xuân cung, bước chân Nhĩ Tình ngừng lại, ngẩng đầu xoay người: "… Anh Lạc, có chuyện gì sao?"

Ngụy Anh Lạc chậm rãi đi tới, thái độ không thân thiện: "Cô vừa nói gì với Hoàng hậu?"

Đây là muốn khởi binh hỏi tội? Nhĩ Tình tỏ vẻ ung dung cười nói: "Anh Lạc, ta chỉ là lo lắng cho Hoàng hậu nương nương nên mới kiến nghị như vậy, vả lại phi tần trong cung thì cố sủng ("cố" nghĩa là nắm vững) là chuyện thường tình. Ta chỉ nhất thời hồ đồ, lại coi cô thành người như vậy, sau này ta sẽ không bao giờ nói nữa."

Ý đồ cô ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, ứng biến thành đùa giỡn ở mức vừa phải. Nhưng hiển nhiên, Ngụy Anh Lạc không có ý định xem chuyện này là trò đùa.

"Nhĩ Tình, cô hầu hạ Hoàng hậu nương nương bao nhiêu năm rồi?" Ngụy Anh Lạc chợt cười nói.

Nhĩ Tình trầm mặc không đáp.

"Bốn năm? Hay năm năm? Tóm lại đều lâu hơn so với ta." Ngụy Anh Lạc vừa cười vừa bước tới gần, "Hoàng hậu nương nương nặng tình với Hoàng thượng hết mực, ngay cả ta còn thấy rõ, cô làm sao lại nhìn không ra chứ?"

Nụ cười này sắc lạnh hơn dao, bức ép Nhĩ Tình phải thối lui một bước.

"Hiện giờ Hoàng hậu đang mang thai, nếu lúc này người bên cạnh mà mình tín nhiệm nhất thừa dịp bám víu Hoàng thượng, đối với nương nương mà nói có khác nào một cú đả kích?" Ngụy Anh Lạc duỗi hai tay ra, giúp Nhĩ Tình sửa sang lại cổ áo, "Vì vậy, ta không những không đi, cũng sẽ không cho phép bất cứ ai ở Trường Xuân cung nảy sinh ý niệm này trong đầu…"

Nói đến đây, hai tay nàng từ dưới nhích dần lên, mười đầu ngón tay chậm rãi khép lại, giống như dây thừng vòng quanh cổ Nhĩ Tình. [Editor: khúc này Anh Lạc trên phim hiền hơn :v]

Đùng ——

Nhĩ Tình run rẩy một cái, cũng không biết vì tiếng sấm bên ngoài hành lang, hay vì ngón tay Anh Lạc lạnh như băng.

Đùng ——

Mây đen cuồn cuộn kéo đến, làm ban ngày chuyển thành ban đêm, ẩn giữa mây đen lóe lên vài tia sấm chớp, giống như con rắn dài trườn bò vặn vẹo.

"A… Sét đánh rồi." Ngụy Anh Lạc buông ngón tay ra, nhìn về bầu trời bên ngoài hành lang, "Cũng không còn sớm nữa, ta nên tham gia thọ yến của Dụ thái phi rồi."

Nhĩ Tình lui về phía sau vài bước, ngón tay sờ lên cổ mình, kinh hồn bạt vía dõi theo bóng lưng đối phương.

Chỉ cảm thấy tiếng bước chân nàng rời đi còn đáng sợ hơn so với tiếng sấm bên ngoài.

Thọ Khang cung.

Thọ yến được dày công chuẩn bị nhiều ngày, đa số thời gian đều tiêu phí ở trên trần nhà.

"Thế nào rồi?" Dụ thái phi đích thân can thiệp, "Trần nhà sắp dựng xong chưa?"

Một thái giám đang lắp đặt rèm cửa vội rảo bước chân ra ngoài, cung kính trả lời: "Bẩm Thái phi, sắp xong rồi."

"Buổi sáng hỏi thì ngươi nói sắp xong, bây giờ hỏi thì ngươi cũng nói sắp xong, cuối cùng lúc nào mới có thể xong? Nói cho đúng đi." Dụ thái phi bất mãn nói.

Thái giám lau mồ hôi: "Nhất định sẽ hoàn thành trước khi mặt trời xuống núi!"

Lúc này Dụ thái phi mới miễn cưỡng gật đầu, căn dặn tỳ nữ bên cạnh: "Ngươi ở đây theo dõi đốc thúc bọn họ, ta đi niệm kinh đây."

Gảy gảy tràng hạt trên tay, Dụ thái phi đi vòng qua trần nhà chưa được dựng xong, chẳng biết có phải bản thân gặp ảo giác không, rèm trắng mỏng như cánh ve lại ánh lên tia sáng kim loại nhàn nhạt…

Dụ thái phi nhíu nhíu mày, đang định nhấc chân tiến về phía trước, chợt nghe thấy một giọng nói khiến người ta sinh ra chán ghét, cùng với từng trận tiếng sấm rền trời, xa xa truyền đến từ bên ngoài cửa cung: "Dụ thái phi, Anh Lạc biết được một bí mật lớn có liên quan tới Hòa thân vương, nhất định phải bẩm báo ngay tức khắc!"

"Dụ thái phi, Dụ thái phi! Việc này có liên quan đến Hòa thân vương và danh dự của người, Anh Lạc không dám không báo!"

"Người không chịu gặp nô tỳ, hay không dám gặp nô tỳ?"

Lại là xú nha đầu đáng ghét này!

Khí sắc Dụ thái phi hóa thành lạnh lẽo, tỳ nữ bên cạnh quan sát sắc mặt bà ta: "Thái phi, nô tỳ sẽ sai người lôi cô ta ra khỏi cung."

"Đi, đi ra xem." Dụ thái phi cười lạnh nói, "Bằng không thì, cô ta còn tưởng rằng ta sợ cô ta."

Được tỳ nữ nâng đỡ, Dụ thái phi đi ra cửa cung. Mấy tên thủ vệ, cung nữ và Ngụy Anh Lạc đang giùng giằng lôi kéo lẫn nhau. Dụ thái phi xoay Phật châu đàn hương trên tay, ung dung thong thả nói: "Ngụy Anh Lạc, những lời ta cảnh cáo ngươi, ngươi đã quên cả rồi sao?"

Động tác kéo đẩy lập tức dừng lại, Ngụy Anh Lạc chậm rãi nhìn lại bà ta.

Trên đầu Dụ thái phi có ô che mưa, còn nàng thì không. Mưa to như trút nước, chảy xuống người nàng ướt như chuột lột, nhưng nàng bất giác giật mình, một đôi mắt hắc bạch phân minh nhìn Dụ thái phi chăm chú, thật lâu sau, chợt cười cười quỷ dị: "Dụ thái phi uy hϊếp đe doạ, đương nhiên Anh Lạc không quên, nhưng cái chết của tỷ tỷ quá thảm, Anh Lạc càng không dám quên. Nếu đời này không thể đòi lại công bằng cho tỷ tỷ, công bố tội danh của mẹ con các người khắp chốn thiên hạ, Anh Lạc chết không nhắm mắt!"

Ngón tay Dụ thái phi ngừng khảy tràng hạt, bà ta lạnh lùng nhìn đối phương chằm chằm, không tin đối phương có đủ can đảm và tự tin để phanh phui chân tướng —— cô ta không quan tâm gia tộc bởi vậy mà mất mạng sao? Chẳng lẽ ngay cả tính mạng bản thân cũng không cần?

Ai ngờ chỉ sau một khắc, đã thấy Ngụy Anh Lạc hướng mặt về phía mọi người, cất cao giọng nói: "Tất cả mọi người nghe cho kỹ, vào đêm mùng mười tháng giêng, Hòa thân vương Hoằng Trú tự ý xông vào cung cấm, cường bạo cung nữ phường thêu A Mãn, đó là tội thứ nhất! Dụ thái phi vì bao che hành vi phạm tội của nhi tử, đã không tiếc gϊếŧ chết người bị hại vô tội, đó là tội thứ hai! Hai mẹ con bọn họ, một người hành vi hoang đường, không biết xấu hổ, một người lòng dạ độc ác, ra vẻ đạo mạo! Bởi vì bị ta phát hiện, còn định phá hủy chứng cứ phạm tội, gϊếŧ người diệt khẩu!"

Bên trong Thọ Khang cung xôn xao một trận.

Dụ thái phi gắt gao nắm chặt chuỗi hạt trong tay, tiếng bàn luận to nhỏ không ngừng rót vào tai bà. Nếu là cung nhân của Thọ Khang cung, tất nhiên không có lá gan nói này nói nọ trước mặt bà ta, nhưng vì để chuẩn bị buổi thọ yến, hôm nay ở Thọ Khang cung lẫn vào không ít người ngoài, những người này không thuộc quản lý của bà ta, nên hiển nhiên dám ở sau lưng chỉ trỏ.

"… Thị phi đều có phán xét, công bằng tự ở lòng người." Dụ thái phi ngẩng đầu nói nghiêm nghị, "Ta cả đời ăn chay niệm Phật, chưa bao giờ làm chuyện hổ thẹn với lương tâm, hãm hại một sinh mạng vô tội nào! Tất cả lời ngươi nói khi nãy đều là vu khống!"

Nói xong liếc mắt ra hiệu với tỳ nữ bên cạnh, tỳ nữ hiểu ý lập tức ra lệnh: "Ngụy Anh Lạc công khai bôi nhọ Thái phi, phạm phải tử tội đại bất kính, còn không mau bắt cô ta lại!"

Mấy tên thái giám lập tức nhào tới Ngụy Anh Lạc, Ngụy Anh Lạc cũng không hề giãy giụa, mặc cho bọn hắn chế trụ bản thân, cười lạnh lên tiếng: "Dụ thái phi luôn miệng nói tin Phật, nô tỳ chỉ hỏi một câu —— người có dám thề với Phật Tổ, trước nay chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm, chưa bao giờ cố ý sát hại mạng người vô tội?"

"Có gì không dám?" Dụ thái phi tin Phật là để cho người bên ngoài xem, trong lòng bà ta không bái Phật, nên không sợ Phật.

"Gϊếŧ người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, nếu người không trừng phạt, ông trời tới trị thay." Một tia sấm sét xẹt qua, chiếu sáng khuôn mặt Ngụy Anh Lạc trắng bóc. Nàng lạnh lùng nói, "Thái phi, người thật sự không sợ?"

Ta có gì phải sợ? Thâm tâm Dụ thái phi cười lạnh một tiếng, trên mặt càng thêm hiên ngang lẫm liệt, ngón tay quấn quanh tràng hạt chỉ lên bầu trời: "Ta đâu có làm gì sai, hướng trời thề thốt thì sao chứ? Phật Tổ trên cao, đời này của ta tu tâm hành thiện, làm một người tốt, chưa từng lừa lọc, gϊếŧ hại mạng người! Nếu có nửa câu gian dối, xin giáng một đạo thiên lôi xuống, bổ ta tan xương nát thịt!"

Đùng ——

Ngụy Anh Lạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía mây đen cuồn cuộn không ngừng chớp nổ, lẩm bẩm nói: "Lão thiên gia, người nghe thấy chưa?"

Đùng ——

"Hung thủ gϊếŧ người ngay ở chỗ này. Lão thiên gia, người mở to mắt nhìn bà ta một chút."

Đùng ——

"Lúc A Mãn chết tức tưởi, người đã đến muộn rồi, chớ để chậm trễ kéo dài nữa. Lão thiên gia hãy mở to mắt, cầu người mở to mắt nhìn xem!"

Đùng ——

Thân ảnh nàng kiên trì thỉnh cầu phản chiếu trong mắt mọi người, một tên thái giám lắc đầu: "Điên rồi."

"Nếu không điên, sao dám xông vào sỉ nhục Thái phi?"

"Phủ Nội vụ làm ăn thế nào vậy? Một người điên thế này cũng chọn tiến cung, không sợ đắc tội quý nhân sao?"

Thấy dư luận dần đảo hướng ủng hộ mình, Dụ thái phi tiếp tục xoay tròn tràng hạt, thở dài xót xa: "Hễ phỉ báng người lương thiện thì sau này sẽ bị cắt lưỡi đày địa ngục. Ngụy Anh Lạc, ta vốn nên phạt ngươi thật nặng, nhưng thấy bộ dáng ngươi điên điên khùng khùng, ta lại không đành lòng. Được rồi được rồi, người đâu, đưa cô ta tới Thận hình ty!"

Chuyển động chuỗi hạt trong tay, Dụ thái phi xoay người rời đi, nhưng trong đầu chuyển động ý niệm không từ bi gì cho cam.

"Nữ nhân này không giữ lại được rồi." Bà ta nghĩ thầm, "Hối lộ trên dưới một chút, để cô ta ở Thận hình ty 'phát bệnh' mà chết vậy…"

Đùng ——

Lại một tiếng sấm sét nữa, kèm theo giọng Ngụy Anh Lạc rống to: "Nếu Dụ thái phi thật sự là hung thủ gϊếŧ người, xin trời linh thiêng "nhất ngữ thành sấm" (*), để bà ta đạt được ước nguyện!!!"

(*) Mở miệng nói lời không lành ai ngờ thật sự xảy ra

Trong nháy mắt đó, rèm vải trên trần nhà bỗng nhiên sáng ngời, phảng phất như bị ngọn lửa đốt cháy, sét từ trên trời đánh thẳng Dụ thái phi.

"A!!!" Dụ thái phi vùng vẫy giữa ngọn lửa đỏ, đau đớn la hét thê lương thảm thiết.

Mọi chuyện xảy ra chỉ trong tích tắc, nhanh đến mức người khác phản ứng không kịp. Đến khi Dụ thái phi ầm ầm ngã xuống, thân thể từ ngọn lửa phát ra mùi khét nồng đậm, Thọ Khang cung vẫn lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngác chứng kiến cảnh tượng ấy, không một người nào thốt ra âm thanh.

"… Ha ha ha ha ha!!!"

Đột ngột vang lên tiếng cười khiến mọi người sợ run toàn thân, từ trong ngỡ ngàng phục hồi lại tinh thần.

"Báo ứng! Đây là báo ứng!" Ngụy Anh Lạc cười ha ha nói, "Các ngươi đã nhìn thấy chưa? Chính miệng Dụ thái phi thề độc đó, nhìn thấy chưa? Thiên lôi giáng thế trừng trị ác nhân rồi! Dụ thái phi —— người đạt được ước nguyện rồi!!!"

Phật Tổ trên cao, đời này của ta tu tâm hành thiện, làm một người tốt, chưa từng lừa lọc, gϊếŧ hại mạng người! Nếu có nửa câu gian dối, xin giáng một đạo thiên lôi xuống, bổ ta tan xương nát thịt —— đây là lời thề Dụ thái phi vừa nói tức thì, thời gian còn chưa tới nửa chén trà, mọi người sao có thể quên?

"… Người đâu!" Hơi thở Dụ thái phi mỏng manh nhẹ tênh. Bà ta thoi thóp nằm trên đất, mắt trái đã mù lòa không thấy, mắt phải trợn to nhìn qua đầu, rèm vải trần nhà nhuộm rực lửa, chất lỏng đỏ tươi nhỏ liên tiếp, chảy xuống mặt, xuống người bà ta… Kì quái, thứ nước màu đỏ này là gì thế? Bà ta không còn khí lực để hỏi, chỉ thều thào nói, "Cứu ta, nhanh cứu ta…"

Nhưng ai dám tới cứu đây?

Cung nữ hầu cận Bách Linh mới tiến một bước, tiếng sấm đồng thời vang lêи đỉиɦ đầu, cô ta lập tức rụt chân lại, chắp tay trước ngực liên tục lẩm bẩm: "Xin Lôi Thần bớt giận! Là Dụ thái phi, chính Dụ thái phi mới làm chuyện xấu, không liên quan gì đến con hết! Bồ Tát tha mạng, Phật Tổ tha mạng! Lôi Thần bớt giận!"

Cô ta sợ hãi, những người còn lại cũng sợ hãi giống nhau.

Vì vậy, không ai để ý đến chỗ khác biệt trên tấm rèm, không ai để ý đến từng giọt nước đỏ quỷ dị rơi xuống. Máng xối mái nhà đỏ bị nước mưa chảy ào ạt, cuốn trôi sạch sẽ thứ nước ấy, cộng với chân tướng sự việc, tất cả biến mất không thấy tăm hơi.

"Các ngươi… Tiện nhân…" Dụ thái phi thở càng lúc càng yếu ớt. Bà ta hô Bách Linh, hô các thái giám cung nữ khác, nhưng đám người đó đều sợ hãi, thà sau này bị trách phạt còn hơn, nên không ai dám tiến lên nửa bước. Thấy vậy, Dụ thái phi chửi bới trong tuyệt vọng, "Các ngươi… chết không tử tế. Ngươi… Ngươi…"

Thế giới trong mắt bà ta lúc sáng lúc tối, hình ảnh cuối cùng trông thấy được, là dáng vẻ tươi cười của Ngụy Anh Lạc.

—— tươi cười đắc ý khi đạt được ước nguyện.

_________ Hết quyển 1__________