Chương 72: Vĩnh viễn không phản bội

Hoằng Lịch đứng chờ sau tấm bình phong một hồi, nước trà dần dần nguội ngắt, thân thể của hắn cũng bắt đầu phát lạnh.

"Chết tiệt." Hắn thấp giọng lẩm bẩm một mình, "Tại sao còn chưa tới?"

Vừa dứt lời, cửa liền mở.

Một người tay chân nhẹ nhàng đi tới, bước chân khẽ giống như mèo, nếu không chú ý sẽ chẳng nghe thấy được.

"Cẩn thận từng chút như vậy làm gì?" Hoằng Lịch tưởng tượng đối phương lúc này đang thấp thỏm bất an, không tự chủ được nở một nụ cười, "Tới đây!"

Bước chân hơi ngừng lại, sau đó chạy chậm lại gần.

Đợi khi thấy rõ mặt mũi đối phương, nụ cười trên mặt Hoằng Lịch tức khắc biến mất: "Ngươi là ai?"

Trước mắt đang cầm y phục rõ ràng là một tiểu thái giám mi thanh mục tú (*).

(*) Lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ

Bị Hoằng Lịch truy hỏi dữ tợn, hắn lắp ba lắp bắp trả lời: "Hồi Hoàng thượng, là Anh Lạc tỷ tỷ sai nô tài tới …"

"Cô ta đâu rồi?" Ánh mắt Hoằng Lịch vừa nhấc, lướt qua tên thái giám xuyên ra ngoài cửa, lạnh lùng nói, "Ngụy Anh Lạc, trẫm gọi ngươi hầu thay quần áo, ngươi lại nhờ người làm hộ, thật ăn gan hùm mật gấu phải không? Chính ngươi vào đây!"

Ngoài cửa vang lên một tiếng thở dài.

Tiểu thái giám vừa lăn vừa bò ra cửa, trả xiêm y lại cho Ngụy Anh Lạc, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Anh Lạc tỷ tỷ, hay vẫn đích thân tỷ tự đưa vào cho Hoàng thượng thì hơn. Ta, ta đi trước nha…"

Nói xong, cũng không đợi Ngụy Anh Lạc kịp hồi đáp đã vội vàng rời khỏi.

Ngụy Anh Lạc dõi theo bóng lưng hắn rồi lắc đầu, chuyện này đâu phải nàng đùn đẩy cho hắn, mà tiểu thái giám này có lòng tiến tới, chủ động đề nghị hầu hạ Hoàng thượng thay nàng. Nhưng hiện giờ xem ra, con đường thăng tiến này quả nhiên chẳng dễ đi.

"Hoàng thượng." Anh Lạc hết cách đành phải gõ cửa, "Nô tài vào đây."

Bàn tay trắng nõn cởi bỏ xiêm áo, tầng tầng bộ thường phục được lột mở như lớp lớp vỏ trái cây được gọt ra, nếu bên dưới vỏ trái cây là thịt quả khiến người thèm nhỏ dãi, thì bên dưới bộ thường phục là thân thể nam nhân khiến nữ tử hậu cung mơ ước.

Cho dù chỉ cách một lớp áo trong, vẫn giữ cảm giác như cũ là một thân thể cường tráng.

Tuy cơ bắp không rõ rệt như bên thị vệ, nhưng vẫn có đường cong lưu loát, không thấy một chút thịt thừa nào, lại còn tỏa ra một mùi thơm dễ chịu, không phải là hương thơm mị người của nữ tử thấm vào, tựa như đàn hương mà chẳng phải đàn hương, tựa như mực tàu mà chẳng phải mực tàu, một loại hương khí dựa bàn làm việc trong thời gian dài.

Tay trải ra bộ y phục sạch sẽ, Anh Lạc vẫn giữ lặng thinh, tiếp tục thay quần áo cho nam nhân trước mặt, vừa mới phủ áo khoác trên vai hắn, đột nhiên tay phải bị hắn nắm một phát, kéo thẳng vào trong l*иg ngực.

Bờ môi mát lạnh kề sát tai nàng, hơi thở ấm áp nhưng lời lẽ cay nghiệt: "Nói trẫm biết, mục đích ngươi tiếp cận Phó Hằng là gì?"

Đôi má Ngụy Anh Lạc đỏ hây hây, cũng không biết vì thấy thẹn hay thấy giận: "Hoàng thượng, nô tỳ không hiểu ý người!"

Cười khẽ một tiếng, ngón tay nam nhân nâng cằm nàng lên.

"Không cần giả vờ giả vịt, trẫm đã sớm nhìn thấu vỏ bọc đẹp đẽ này của ngươi rồi." Hoằng Lịch bóp chặt cằm nàng, cười mỉm liếc mắt nhìn xuống, "Phó Hằng xuất thân danh môn, nhân phẩm quý trọng, mà ngươi trăm phương ngàn kế cố tiếp cận hắn, chẳng phải chính là để rũ bỏ kiếp nô bộc, trở thành thê tử nhà huân quý sao? Nhưng ngươi đừng quên, Phó Hằng là nội đệ (*) của trẫm, gia tộc Phú Sát càng là cận thần tâm phúc của trẫm, trẫm quyết không cho phép một nữ nhân như ngươi có mảy may tí xíu liên quan đến Phú Sát gia."

(*) cách gọi em trai bên vợ

Ban đầu Anh Lạc bị hắn đυ.ng chạm còn có chút kháng cự, nghe xong lời hắn nói liền dứt khoát không tránh nữa. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, không đáp mà hỏi ngược lại: "Nô tỳ chưa bao giờ có ý nghĩ trèo cành cao, lại càng không biết suy nghĩ đó của Hoàng thượng từ đâu mà có. Nô tỳ không hiểu, ngay từ đầu Hoàng thượng đã đặc biệt căm ghét nô tỳ, rốt cuộc là vì sao?"

Hoằng Lịch ngẩn người, rất nhanh lạnh mặt nói: "Bởi vì ngươi vượt quyền vô lễ, mặt mày đáng ghét!"

"Hoàng thượng luôn ôn hòa nhã nhặn với Nhĩ Tình và Minh Ngọc, chỉ vì nô tỳ không đủ cung kính nên căm ghét đến vậy sao?" Anh Lạc nghi ngờ nhìn hắn.

Cùng sống với nhau trong cung, tuy rằng nàng không thích Hoằng Lịch, nhưng cũng không muốn bị hắn chĩa mũi nhọn. Nếu biết rõ lý do hắn chán ghét nàng thì tốt rồi, nàng sẽ nghĩ cách vãn hồi mối quan hệ hai người, mặc dù không thể khiến hắn ưa thích, ít nhất cũng không chán ghét lẫn nhau…

Bốn mắt giao nhau. Hoằng Lịch nhìn chăm chú nàng một hồi, đến khi ngón tay miết chặt cằm nàng dần buông lỏng, thay bằng nhẹ nhàng mơn trớn hai má.

"Hoàng thượng?" Vuốt ve ám muội như vậy, so với việc cư xử bạo lực càng khiến Anh Lạc hoảng sợ hơn, nàng vội quay mặt qua chỗ khác, né tránh bàn tay đối phương.

Tay chạm vào khoảng không, Hoằng Lịch liền trầm mặc giây lát, sau đó giống như núi lửa yên tĩnh đột nhiên phun trào, hắn vươn tay lần nữa, không phải nhắm tới gương mặt Anh Lạc, mà là thuận thế trượt xuống bứt nút áo nàng đầu tiên.

"… Ngươi muốn trèo lên cành cao, trực tiếp đến cầu trẫm chẳng phải tốt hơn sao?" Khớp xương ngón tay chậm rãi di chuyển xuống nút áo thứ hai, Hoằng Lịch trầm giọng nói, "Trẫm có thể ban cho ngươi tất cả…"

"Bịch" một tiếng, Anh Lạc gần như co người quỳ trên đất.

Từng tiếng dập đầu vang lên rõ ràng, lời lẽ phát ra không ngớt run rẩy, mặt kề sát đất nói người đối diện: "Đa tạ Hoàng thượng nâng đỡ, Anh Lạc phúc phận mỏng manh, không dám tơ tưởng trèo cao."

Hoằng Lịch từ trên cao ngó mắt xuống nhìn nàng.

Mắt thấy đôi giày vàng sáng tiến tới gần mình, Anh Lạc luống cuống tay chân bò về phía sau, cũng không biết là cố ý hay vô tình đυ.ng đổ bình phong sau lưng.

Bình phong loảng xoảng một tiếng ngã trên mặt đất, Lý Ngọc lặng lẽ mở cửa he hé nhìn vào: "Hoàng thượng?"

"Hoàng thượng!" Anh Lạc lại khấu đầu vang dội, "Hoàng hậu ở ngay cách vách! Người còn đang mang thai!"

Hoằng Lịch duỗi tay hướng về nàng, bỗng nhiên cứng đờ giữa không trung.

Cùng lúc đó, Hoàng hậu nằm trong tẩm điện run nhẹ làn mi, mơ màng tỉnh dậy.

"Vừa rồi là tiếng gì vậy?" Nàng quay đầu hỏi.

"Hoàng thượng mới vừa ghé qua." Nhĩ Tình giăng màn kéo lên, "Bất cẩn giội ướt xiêm y, Anh Lạc đã vào hầu hạ, có lẽ —— "

Cô ta đột nhiên dừng lại, ánh mắt lưỡng lự, răng cắn bờ môi, bộ dáng muốn nói lại thôi.

"Nhĩ Tình." Hoàng hậu nói, "Ngươi đã theo hầu hạ bản cung nhiều năm, có gì không thể nói đây?"

Nhĩ Tình thở dài, giúp Hoàng hậu sửa sang lại gối nằm sau lưng, sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Nương nương đang mang thai, có một số người bắt đầu không an phận rồi, nương nương nên cảnh giác mới phải."

Hoàng hậu nhíu mày: "Ngươi hoài nghi Anh Lạc?"

Nhĩ Tình giỏi nhất là nhìn mặt nói chuyện, mắt thấy Hoàng hậu không vui, lập tức thay đổi giọng điệu khác: "Tất nhiên không phải nô tỳ hoài nghi Anh Lạc! Tuy cô ấy vào cung chưa lâu, nhưng hết mực trung thành và tận tâm với Hoàng hậu nương nương, làm sao có thể hai lòng được?"

Lúc này sắc mặt Hoàng hậu mới hòa hoãn chút ít.

"Mặc dù Anh Lạc không hai lòng, nhưng không tránh khỏi người khác sẽ rục rịch chộn rộn." Nhĩ Tình vừa quan sát sắc mặt Hoàng hậu, vừa cân nhắc đắn đo ngôn từ, "Nếu nương nương có lòng đề bạt, chi bằng hãy tiến cử Anh Lạc cho Hoàng thượng, củng cố lợi thế sủng ái của người. Dù sao cô ấy cũng là người thuộc Trường Xuân cung, niệm tình Hoàng hậu nương nương chiếu cố, cũng sẽ trở thành cánh tay đắc lực của nương nương."

Lời này nhìn như vì nghĩ cho Hoàng hậu, thậm chí cho Anh Lạc, nhưng thật ra toàn bộ là kế ly gián.

Thấy Hoàng hậu biến đổi sắc mặt, Nhĩ Tình mừng rỡ trong lòng, đang chuẩn bị đổ thêm dầu vào lửa, chợt nghe thấy tiếng mở cửa phát ra sau lưng, tiếng cười Anh Lạc xa xa truyền đến: "Nương nương tỉnh rồi?"

Chỉ thấy Anh Lạc ôm bó hoa lan tiến đến, hoa lan tươi mới ướŧ áŧ, giọt sương óng ánh lăn dọc phiến lá. Nàng tới gần bình hoa có cổ chai tinh tế trên bàn, một bên thay hoa cũ cắm hoa mới, một bên giống như tùy ý nói: "Vừa nãy ầm ĩ ảnh hưởng Hoàng hậu phải không? Một tiểu thái giám bất cẩn đυ.ng hỏng bình phong, Hoàng thượng nổi giận đùng đùng, hầm hầm bước thẳng đi luôn."

"Thì ra là thế." Hoàng hậu như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng nàng, "Bản cung còn tưởng chuyện gì to tát."

Anh Lạc đưa lưng về phía nàng, cẩn thận sắp xếp đóa hoa: "Hiện giờ chuyện lớn nhất ở Trường Xuân cung là nương nương dưỡng thai, không có gì quan trọng hơn nữa hết."

Hoàng hậu nhìn nàng một lát, bỗng nhiên cười cười: "Anh Lạc, có người đề xuất với bản cung, tiến cử ngươi cho Hoàng thượng, ngươi bằng lòng không?"

Đôi tay loay hoay bó hoa dừng lại, Ngụy Anh Lạc chậm rãi quay đầu nhìn chằm chằm Nhĩ Tình, ánh mắt kia tựa như một cây gai đâm vào Nhĩ Tình đau nhói, cô ta mất tự nhiên ngoảnh mặt sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của nàng.

"… Nương nương." Anh Lạc thu hồi tầm mắt, quỳ xuống trước mặt Hoàng hậu, "Nô tỳ không muốn."

"Vì sao?" Hoàng hậu tựa lưng vào gối, hai tay đan nhau để lên vùng bụng hơi nhô, hướng nàng cười nói, "Ngươi xưa nay tâm cao khí ngạo, nếu như trở thành tần phi, sẽ không bị người khác khi dễ nữa."

Nhĩ Tình chớp mắt khẽ động, lập tức lên tiếng phụ họa: "Anh Lạc, đây là ân điển của Hoàng hậu nương nương dành cho cô, người khác cầu còn không được! Cô phải suy nghĩ thật kỹ rồi trả lời, từ Trường Xuân cung trở thành tần phi, ai cũng sẽ nhìn cô bằng đôi mắt khác!"

Lại là kế ly gián.

Lúc này chỉ cần Anh Lạc nói đồng ý, thậm chí hơi có chút do dự, sẽ cắm trong lòng Hoàng hậu một cây gai, cộng thêm Nhĩ Tình ở bên ngày ngày nhắc nhở, gai đâm này sớm muộn sẽ gϊếŧ chết Anh Lạc.

Anh Lạc quét mắt liếc cô ta, lạnh lùng nói: "Đa tạ ý tốt của Nhĩ Tình, có điều nô tỳ nhận không nổi."

Sắc mặt Nhĩ Tình khẽ biến, hiểu được mưu kế của mình đã bị đối phương nhìn thấu, dứt khoát không lùi mà tiến, lên giọng trách móc: "Không phải cô luôn một lòng trung thành với nương nương sao? Bây giờ nương nương mang thai nên không thể thị tẩm. Nếu cô thay nương nương hầu hạ Hoàng thượng, chẳng phải là tận trung lớn nhất sao?"

Anh Lạc lắc đầu, ngược lại mượn cơ hội này thổ lộ với Hoàng hậu: "Hoàng hậu nương nương đối với nô tỳ ơn sâu như biển, dẫu nô tỳ thịt nát xương tan cũng không thể nào trả hết. Nhưng nếu nô tỳ thực trở thành phi tần, nếu không được ân sủng, còn nói gì đến tận trung? Dù cho nhận được ân sủng đi nữa, tất phải có con nối dõi, thời gian lâu dài ắt nảy sinh tư tâm, còn có thể toàn tâm toàn ý tận trung với nương nương sao? Đó là công, còn về tư…"

Nàng ngừng lại một chút, đôi mắt quấn quýt nhìn qua Hoàng hậu, chân tình bên trong lưu động, so với giọt sương trên hoa lan càng thêm trong veo thấy đáy.

"… Thẳng thắn mà nói, sâu trong tâm can nô tỳ, Hoàng hậu nương nương không chỉ là chủ tử, mà còn là ân sư, càng giống tỷ tỷ của nô tỳ." Anh Lạc ôn nhu nói, giống như một đứa bé nhìn người thân thiết nhất, giống như một người chơi vơi giữa dòng đời cuối cùng cũng tìm được người tri âm tri kỷ, "Nô tỳ đã thề phải tận trung với nương nương cả đời. Hoàng thượng là trượng phu của người, là người quan trọng nhất trong lòng nương nương, nữ tử khắp thiên hạ đều có thể làm phi tần, duy chỉ có nô tỳ là không thể… Dù nô tỳ có cận kề cái chết cũng sẽ vĩnh viễn không phản bội người!"

Hoàng hậu bình tĩnh nhìn nàng.

Thân thế nàng vô cùng hiển hách, nhưng càng là con nhà quyền quý, thân tình càng trở nên nguội lạnh. Tình cảm sâu sắc như vậy, đừng nói đến huynh đệ tỷ muội trong nhà, ngay cả Hoằng Lịch cũng chưa từng cho nàng…

Dù Hoằng Lịch có xem trọng nàng đi nữa, cũng sẽ không vì nàng mà một đời một kiếp một đôi phu thê. Nhưng nàng trong lòng Anh Lạc lại là duy nhất, chủ tử duy nhất, ân sư duy nhất, còn là… tỷ tỷ duy nhất.

"… Anh Lạc, lại đây." Hoàng hậu thở dài, vẫy vẫy tay với nàng.

Anh Lạc quỳ gối đến trước mặt nàng, cự ly gần như vậy, Hoàng hậu mới phát hiện trong mắt nàng ngấn lệ, giống như một đứa bé ủy khuất lại không chịu nói.

Cõi lòng Hoàng hậu hóa thành mềm nhũn, ôn nhu vuốt ve hai má nàng: "Ngươi yên tâm, bản cung sẽ không để ngươi thành phi tần, đó mới là làm hại ngươi. Một ngày nào đó, bản cung sẽ đích thân gả cho ngươi một mối thật long trọng."

Anh Lạc như tiểu động vật cọ cọ ngón tay nàng, gượng cười: "Tạ đại ân của nương nương."