Bên trong Thọ An cung bày biện một hòm quan tài, linh đường bố trí vô cùng đơn sơ, ngay cả bài vị cũng không thấy, chỉ có một tờ cúng tế treo lên, bay phấp phới trong gió rét.
Ngụy Anh Lạc vận hết sức lực, cắn răng lôi Hoằng Trú nhét vào quan tài. Hoằng Trú bị xóc tỉnh, ngó trái nhìn phải xung quanh, phát hiện bản thân bị đặt trong quan tài, dưới thân là một nữ thi thể, sợ tới mức mặt cắt không còn giọt máu, cố gắng muốn phát ra âm thanh, nhưng lời nói lại vô lực yếu ớt: "Cô, cô muốn làm gì? Đây rốt cuộc là chỗ nào?"
[Editor: cho chừa thói thích nằm quan tài rồi kêu vợ con khóc lóc nhé anh Trú=)))))]Ngụy Anh Lạc nở nụ cười, hầu như có chút điên cuồng chất vấn: "Hòa thân vương, ngài không ngửi thấy mùi thơm của hoa bỉ ngạn sao? Nơi này là Thọ An cung, là chỗ ở của Quách thái phi. Bà ấy lúc trẻ không được tiên đế sủng ái. Sau khi tiên đế băng hà, bà chỉ có thể dựa vào thêu thùa kiếm sống qua ngày, cả đời tích góp chỉ mua được cho mình một hòm quan tài thế này thôi! Đâu như ngài một thân thối nát, ấy vậy mà trời sanh có số làm hoàng tử! Còn vô vàn người thiện lương ngoài kia, chỉ có thể bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cả đời làm lụng vất vả, quá là bất công! Ngài thấy ta nói đúng không?"
Nói xong, Ngụy Anh Lạc chậm rãi lấy ra một vò rượu nhỏ, mở nút lọ ra, đem rượu từ bên trong trút thẳng xuống mặt Hoằng Trú. Hoằng Trú sặc sụa nói không nên lời, hết sức thống khổ.
Ngụy Anh Lạc hớn hở nói tiếp: "Không phải ngài rất thích nằm trong quan tài hưởng thụ vui sướиɠ khi người khác khóc than sao? Ngày mai tất cả mọi người sẽ biết, Hòa thân vương uống rượu say mèm vô tình bò vào quan tài lão Thái phi, một người đang sống sờ sờ như ngài lại bị chết ngạt trong đó!"
Hoằng Trú hoảng sợ trừng to mắt, liều mạng lắc đầu cầu khẩn: "Thả ta ra đi, ta sai rồi… Van cầu cô… Ta thật sự biết rõ… Ta sai rồi… Cầu cô… Đừng gϊếŧ ta… Đừng có gϊếŧ ta!" Nói xong, nước mắt của hắn không khống chế nổi trào ra.
Ngụy Anh Lạc phì cười một tiếng, nhích tới gần quan tài, ôn nhu trầm thấp hỏi: "Hòa thân vương, bây giờ ngài rất sợ hãi, rất tuyệt vọng, rất hối hận phải không?"
Hoằng Trú ra sức gật đầu, nói yếu ớt: "Xin cô! Ta van xin cô!"
Nhưng Ngụy Anh Lạc lại biến sắc mắng to: "Chắc chắn lúc đó tỷ tỷ cũng rất sợ hãi, nhưng có ai buông tha cho tỷ ấy không? Ta chính là muốn ngài tự mình cảm nhận xem thử, cảm giác tuyệt vọng lẫn thống khổ khi chết chóc từng bước tới gần là như thế nào?"
Hai hàm răng của hắn va vào nhau lách cách lách cách.
Ngụy Anh Lạc duỗi ngón trỏ kề lên môi, nói: "Suỵt! Có gì đâu phải sợ? Không phải ngài là hậu duệ hoàng thất cao sang, con cưng con quý của trời sao? Cứ nước mắt nước mũi tèm lèm như thế rất là khó coi!" Nói xong, rút ra cái khăn của lão Thái phi từ bên trong hòm gỗ, giúp hắn lau chùi nước mắt đầy mặt, hài lòng nói: "Từ mai trở đi, ngài sẽ trở thành phạm nhân vì tội say rượu mà ô uế thi thể. Dù Hoàng Thượng có sủng ái ngài bao nhiêu đi nữa, cũng không thể lấp kín miệng người trong thiên hạ. Thanh danh của ngài sẽ bị bêu xấu hơn tỷ tỷ ta gấp trăm lần, gấp nghìn lần. Ta muốn ngài- Ái Tân Giác La Hoằng Trú- lưu, thối, vạn, năm!"
[Editor: vừa dịch vừa rợn người nè trời=))) Anh Sát nói rất đúng, khi phụ nữ đã hận thì rất đáng sợ=))))))]Hoằng Trú hoảng hốt nhìn Anh Lạc từng chút đậy nắp quan tài. Hắn gian nan từ kẽ hở rút ra cây trâm của lão Thái phi, gắng sức đâm vào cánh tay mình, đau đớn khiến hắn đột nhiên thanh tỉnh. Hắn tận lực chống đỡ quan tài, cầm chặt cây trâm cố gắng đâm vào Ngụy Anh Lạc!
Ngụy Anh Lạc bị đâm trúng đầu vai, vô thức thối lui một bước. Hoằng Trú dùng hết sức bình sinh cuối cùng, liều mạng nhảy khỏi quan tài, hấp tấp chạy vội ra ngoài.
Ngụy Anh Lạc ấn chặt bả vai, bước nhanh đuổi theo.
Đèn đuốc sáng trưng ở Ngự hoa viên. Bên trong đình chòi, Hoằng Lịch đang vẽ vườn hoa dưới ánh trăng, bỗng nhiên nghe thấy có người giống như đang hô cứu mạng, cau mày nói: "Tiếng gì vậy?" Lý Ngọc đang định sai đám thái giám thăm dò, Hoằng Lịch đã nhanh hơn một bước ra khỏi đình.
Hoằng Trú gặp vô số người cầm đèn chạy tới đây, lộ ra dáng vẻ tươi cười như được giải thoát, nhưng Ngụy Anh Lạc lại nối gót theo sát, nàng quyết định thật nhanh, dùng sức xé nát tay áo, lộ ra miệng vết thương bị cây trâm đâm rách, bước nhanh lướt qua Hoằng Trú gào to: "Cứu mạng! Người đâu, có ai không! Nhanh tới cứu ta!"
Hoằng Trú trợn mắt không dám tin, chứng kiến Anh Lạc vượt qua mình, chỉ thoáng qua trong nháy mắt, Anh Lạc vậy mà quay đầu lại, nở một nụ cười xảo quyệt với hắn.
Hoằng Trú còn chưa kịp phản ứng, Ngụy Anh Lạc đã nhanh chân xông ra trước.
Hoằng Lịch đi tới trước mọi người, Anh Lạc bước chân quá mau nên ngã vào ngực Hoằng Lịch, nàng dùng sức bấu víu ống tay áo Hoằng Lịch, dồn dập nói: "Hoàng thượng, cứu, cứu nô tỳ với!" Hoằng Lịch thấy những giọt lệ trong vắt vô thanh chảy xuống từ khóe mắt nàng, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Hoằng Trú thở hồng hộc đến gần, phẫn nộ chỉ vào Anh Lạc: "Hoàng huynh, nữ nhân này muốn gϊếŧ đệ!"
Ngụy Anh Lạc giống như chấn kinh quá độ, thoắt cái trốn sau lưng Hoằng Lịch, thanh âm hầu như khóc nấc lên: "Hoàng thượng, Hòa thân vương điên rồi, vừa nãy ngài ấy chui vào quan tài lão Thái phi, còn định cởi xiêm y của người! Ngài ấy bị nô tỳ phát hiện ngăn cản, lại muốn gϊếŧ người diệt khẩu!"
Hoằng Trú trợn mắt há mồm giải thích: "Hoàng huynh, đừng nghe cô ta nói lời xằng bậy, là cô ta dụ đệ qua đó, cô ta muốn gϊếŧ đệ! Cô ta còn hạ dược với đệ, nhốt đệ trong quan tài đóng chặt, định cho đệ ngộp chết trong đó!"
Hoằng Lịch hướng mắt về phía Ngụy Anh Lạc. Ngụy Anh Lạc gắt gao nắm chặt tay áo hắn, thanh âm mang theo run rẩy: "Hoàng thượng, Hòa thân vương người đầy mùi rượu, trên tay còn cầm hung khí, vết thương trên người Anh Lạc chính là chứng cứ gϊếŧ người diệt khẩu! Nếu mọi người còn chưa tin, có thể qua xem quan tài Quách thái phi sẽ thấy quần áo không chỉnh tề, trâm cài vòng đeo tán loạn —— "
Hoằng Trú vứt cây trâm nhuốm máu xuống đất, nói: "Đó là do ta đè lên!"
Mọi người xôn xao một trận.
Hoằng Trú biết mình lỡ lời, tức muốn xì khói: "Ta không có ý đó, là do cô ta cố tình giam ta trong quan tài, cho nên mới đè làm hỏng thi thể Thái phi!"
Ngụy Anh Lạc vẫn gắt gao nắm lấy Hoằng Lịch không buông, vành mắt đỏ hồng nghẹn ngào: "Hiện giờ cửa cung đã khóa, ngài đường đường là một Thân vương, thế mà ăn mặc y phục của thái giám lưu lại trong cung, vốn là mưu đồ bất chính, sau đó bị nô tỳ phát hiện nhưng vẫn bịa đặt giảo biện, một nữ tử yếu ớt như nô tỳ sao có thể bày kế hãm hại Thân vương kéo vào quan tài được? Quả thực quá hoang đường!"
Hoằng Trú nổi giận: "Tiện nhân kia!"
Hoằng Lịch nhìn trang phục thái giám trên người Hoằng Trú, quần áo xốc xa xốc xếch, không khỏi phẫn nộ dâng trào, hung hăng cho hắn một bạt tai: "Súc sinh, xem ngươi làm chuyện tốt gì đây!"
Hoằng Trú không dám tin mà lùi lại nửa bước, ngơ ngác nói: "Hoàng huynh, sao huynh có thể tin cô ta chứ? Đệ là huynh đệ ruột của huynh mà! Nữ nhân này là cái thá gì, cô ta —— "
Hoằng Lịch khó nhịn được nữa, nhắm mắt lại: "Bịt miệng Hòa thân vương lại, phái người tới Thọ An cung điều tra hiện trường."
Không phải chờ lâu, thị vệ thăm dò đã trở về, mùi rượu tràn ngập Thọ An cung, mảnh vỡ vò rượu rơi đầy đất, quan tài Thái phi cũng hỗn độn tứ tung. Nhân chứng vật chứng đều đã đầy đủ, Hoằng Trú tạm bị giam lỏng trong phủ, Ngụy Anh Lạc được Hoàng hậu lãnh về cung.
Mấy ngày sau, Ngụy Anh Lạc ở Trường Xuân cung đang chăm sóc hoa cành, Nhĩ Tình đi tới khó xử nói: "Anh Lạc, Dụ thái phi muốn gặp cô…"
Ngụy Anh Lạc đột nhiên ngẩng đầu, cùng Dụ thái phi bốn mắt nhìn nhau, sau đó Dụ thái phi quỳ xuống.
Ngụy Anh Lạc biết rõ lão Thái phi này là mẹ ruột của Hoằng Trú, nên nàng vội vã tiến lên đỡ người, nói gấp: "Thái phi có ý gì vậy?"
Dụ thái phi lại không chịu đứng lên: "Anh Lạc cô nương, vừa rồi ta đi đến phủ Hòa thân vương, chân tướng sự việc ta đã nắm rõ ràng, đều do Hoằng Trú làm không đúng, ngạch nương ta đây thay nó bồi tội với cô!"
Ngụy Anh Lạc thản nhiên nói: "Ai làm người đó chịu, chuyện này đâu liên quan gì đến Thái phi?"
Vẻ mặt Dụ thái phi van nài cầu khẩn: "Hoằng Trú là con trai ruột của ta, nó phạm phải sai lầm vì ta quản giáo không nghiêm! Nay nó ngất lịm hôn mê, bệnh tình trầm trọng, thái y nói ít nhất giảm thọ mười năm! Ta biết mười năm này không đền lại được tính mạng A Mãn, càng không thể xua tan hận thù trong lòng cô! Vì vậy ta xin cô, hãy nhắm vào mình ta mà buông tha Hoằng Trú đi!"
Ngụy Anh Lạc bình tĩnh hỏi ngược lại: "Dụ thái phi, mục đích hôm nay người tới đây, có phải muốn nô tỳ nói với mọi người rằng, Hòa thân vương chỉ đơn thuần đi tế bái Quách thái phi, là do nô tỳ nhất thời nhìn sai nên suýt nữa dẫn đến hiểu lầm, đúng không?"
Hai mắt Dụ thái phi sáng ngời: "Chỉ cần cô chịu tha thứ cho Hoằng Trú, cô ra bất cứ điều kiện gì ta cũng đồng ý!"
Ngụy Anh Lạc lắc đầu nói: "Hoàng hậu nương nương từng đảm bảo trước mặt Hoàng thượng bảo vệ nô tỳ, nếu bây giờ nô tỳ lật lọng, vậy sau này địa vị nương nương biết đặt chỗ nào?"
Cung nữ Bách Linh bên cạnh Dụ thái phi cả giận lên tiếng: "Ngụy Anh Lạc, ngươi chỉ là một cung nữ nhỏ bé, Thái phi thân phận cao quý cũng đã quỳ xuống xin ngươi, đừng có quá phận!"
Dụ thái phi khoát tay ngăn cản, bà ta xoáy sâu vào ánh mắt Ngụy Anh Lạc, mới nói tiếp: "Không trách cô ấy. Ta đã cố gắng hết sức mình, đành nghe mệnh trời. Hoằng Trú rơi vào bước đường này, không thể trách người khác! Anh Lạc cô nương, quấy rầy rồi."
Ngụy Anh Lạc trông theo Dụ thái phi đi xa, vẻ mặt như suy nghĩ điều gì. Nhĩ Tình tới gần vỗ vỗ tay Ngụy Anh Lạc, nói: "Nương nương lại tham uống nước dưa hấu lạnh rồi, cô đi vào hầu hạ khuyên nhủ người đi." Ngụy Anh Lạc hoàn hồn, đáp: "Được".
Bên trong chính điện Trường Xuân cung, Hoàng hậu mất hứng nói: "Anh Lạc, ngươi thực càn rỡ, sắp leo lên đầu bản cung luôn rồi!"
Ngụy Anh Lạc nắm lấy bả vai Hoàng hậu, mềm giọng khuyên nhủ: "Nương nương, mặc dù nước dưa hấu ngon, nhưng lại có tính hàn, người không thể uống thêm chén thứ hai đâu!"
Hoàng hậu bất đắc dĩ nói: "Bản cung mệnh lệnh ngươi rót một ly nữa!"
Ngụy Anh Lạc nhếch môi: "Diệp đại phu nói sao thì nô tỳ nghe vậy. Chỉ cần tốt cho nương nương, nô tỳ cam nguyện chịu phạt!"
Hoàng hậu quả thực hết cách với nàng.
Ngoài điện bỗng nhiên truyền tới một giọng nam: "Sao lại náo nhiệt vậy? Hoàng hậu đang làm gì thế?" Thế mà Hoằng Lịch lại đích thân ngự giá tới đây, mọi người lắp bắp kinh hãi, vội vàng hành lễ với Hoằng Lịch.
Hoàng hậu lập tức đứng lên vấn an: "Thần thϊếp cung thỉnh Hoàng thượng thánh an."
Hoằng Lịch vịn tay Hoàng hậu nâng dậy, ôn nhu nói: "Khí trời quá nóng, trẫm nhớ nàng luôn rất sợ mùa hè oi bức, nên cố ý phân phó bọn họ đem nhiều khối băng tới đây, có cảm thấy đỡ hơn chưa?"
Hoàng hậu cười nói: "Thần thϊếp đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Năm nay nhờ có chủ ý hay của Anh Lạc, ngược lại có thể giải nóng rất tốt."
Hoằng Lịch bất động thanh sắc nhíu mày, lập tức "Ồ" một tiếng lãnh đạm, ánh mắt rơi trên thùng gỗ bên cạnh, hỏi: "Chính là thứ này sao? Có gì hiếm lạ?" Hoàng hậu: "Đây là hộp băng đó Hoàng thượng.", nói xong đưa mắt ra hiệu với Anh Lạc.
Ngụy Anh Lạc cúi đầu, mở nắp thùng ra. Hoằng Lịch tiến lên một bước, ghé mắt nhìn thấy mặt gỗ được phủ một tầng sơn mỏng phía trên, ở giữa có tấm ván gỗ chia làm hai ngăn, một ngăn đựng đá mát, một ngăn đựng trái cây, trên cùng trùm lên một lớp vải bông cách nhiệt.
Rốt cuộc Hoằng Lịch cũng có chút hứng thú, tò mò hỏi: "Lớp sơn này có tác dụng gì?"
Ngụy Anh Lạc trước sau vẫn cúi đầu trả lời: "Hồi bẩm Hoàng thượng, dùng để ngăn cách khí nóng bên ngoài, duy trì nhiệt độ lạnh trong hộp."
Hoàng hậu nhìn tán thưởng Ngụy Anh Lạc, vui sướиɠ nói: "Nhờ cái này nên muốn ăn trái cây hay uống đồ lạnh lúc nào cũng được, rất thuận tiện!"
Hoằng Lịch suy nghĩ một chút mới ra lệnh: "Lý Ngọc, chốc nữa kêu phủ Nội vụ làm hai cái đưa đến Dưỡng Tâm điện, đem qua chỗ Thái hậu một cái nữa!" Nói xong, Hoằng Lịch giống như lơ đãng mà bồi thêm một câu: "Hoàng hậu, trẫm có việc muốn nói với nàng. Theo như hai vị thái y chẩn đoán, bệnh tình của Hòa thân vương rất nghiêm trọng, cần an tâm tĩnh dưỡng. Trẫm chỉ có thể đợi đệ ấy hoàn toàn bình phục, mới có thể tính tiếp chuyện khác!"
Không khí trong đại điện đông cứng lại. Một lát sau, Hoàng hậu thở dài nói: "Hoàng thượng làm vậy sẽ tự mình gánh chịu áp lực từ phía tông thất, nhưng đồng thời cũng áp chế được đủ loại chê trách nhằm vào Hòa thân vương. Người khoan dung với Hòa thân vương như thế, hy vọng ngài ấy biết sai mà sửa, quý trọng thánh ân!"
Tuy Hoằng Lịch nói chuyện với Hoàng hậu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Ngụy Anh Lạc, bóng gió lên tiếng: "Hoằng Trú là huynh đệ ruột của trẫm, dù đệ ấy có phạm sai chuyện gì, đều phải do trẫm đích thân xử trí. Trẫm tuyệt đối không cho phép bất cứ ai vượt quá chức phận làm thay."
Ngụy Anh Lạc cung kính đứng nép một bên, từ đầu đến cuối không nói câu nào, nhưng nắm đấm trong tay áo lại phẫn nộ siết chặt.