Chương 67: Báo thù

Hoằng Trú cho rằng sự tình nữ quỷ đã hạ màn, nhưng hết lần này tới lần khác luôn có người nhắc nhở hắn. Hắn mất kiên nhẫn quay đầu lại nói: "Hải Lan Sát, ta đây thật vất vả mới thoát khỏi hoàng huynh, vừa thoải mái được một chút, ngươi hết chuyện đi theo ta làm gì?"

Hải Lan Sát vẻ mặt hiếu kỳ: "Ngũ gia, nữ quỷ tối đó —— "

Hoằng Trú phe phẩy chiếc quạt, vẻ mặt ung dung: "Đã giải quyết xong!"

Hải Lan Sát kinh ngạc hỏi lại: "Ngài bắt được nữ quỷ đó rồi?"

Hoằng Trú ý vị thâm trường cười nói: "Chẳng những không phải nữ quỷ mà còn là một giai nhân thanh tú!" Nói đến đây, hắn chợt trông thấy Ngụy Anh Lạc từ đầu bên kia đi tới, vội vàng cười hì hì nghênh đón, hô to: "Tiểu di tử (*)!"

(*) em vợ

Ngụy Anh Lạc sững sờ, dừng bước chân hành lễ: "Hòa thân vương, ngài đừng lấy nô tỳ làm thú vui nữa."

Hoằng Trú tặc lưỡi một cái, bộ dạng đứng đắn nói: "Sao lại lấy cô làm thú vui chứ? Cô đúng là tiểu di tử của bản vương mà!"

Ngụy Anh Lạc nhướng lông mày hỏi đối phương: "Nói như vậy, vương gia thật sự nhận sui gia này rồi?"

Hoằng Trú nhìn chăm chú vào Ngụy Anh Lạc không rời, rõ ràng thấy sắc nảy lòng tham, cười đùa cợt nhả nói: "Nhận, sao lại không nhận? Hiện giờ Hoàng thượng ngày ngày bắt ta hồi tâm, chúng ta còn có thể gặp nhau mỗi ngày!"

Ngụy Anh Lạc cúi đầu một cái, nghiêng người rời đi.

Hoằng Trú đuổi theo hai bước, vội nói: "Ai, ta còn chưa nói hết, sao lại đi rồi?"

Ngụy Anh Lạc đứng lại, quay đầu nở nụ cười với hắn: "Không phải vương gia mỗi ngày đều tiến cung sao? Muốn nói chuyện thì sau này còn nhiều dịp mà." Nói xong, nàng rảo bước chân nhanh hơn.

Thần hồn Hoằng Trú bị nụ cười ấy câu dẫn bay mất, cả buổi vẫn chưa lấy lại tinh thần. Bàn tay Hải Lan Sát lắc lư lúc ẩn lúc hiện trước mắt, giống nhau gọi hồn trở về: "Ngũ gia! Ngũ gia!"

Bỗng Hoằng Trú vỗ mạnh cây quạt, hoàn hồn cảm thán: "Xinh đẹp, lớn lên còn xinh đẹp hơn tỷ tỷ cô ta!"

Hải Lan Sát nhăn lông mày lại, nghiêm túc nói: "Ngài đang nói gì vậy? Ngũ gia, ta phải nhắc nhở ngài, cô nương này ngàn vạn lần không được đυ.ng vào!"

Hoằng Trú dửng dưng như không: "Chẳng qua chỉ là cung nữ, có gì mà không được đυ.ng? Chỉ cần ta mở miệng nói một câu, không chừng Hoàng thượng sẽ lập tức đem người đưa đến chỗ ta."

Hải Lan Sát nói: "Nhưng Phó Hằng đã để cô ấy trong lòng rồi Ngũ gia!"

Hoằng Trú đắc ý cười rộ lên: "Vậy thì cũng phải xem người ta chọn Phó Hằng hay chọn Hòa thân vương ta đây!" Hải Lan Sát nóng nảy: "Ngũ gia, ngài làm như vậy thực sự quá đáng lắm đó!"

Hoằng Trú cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Hải Lan Sát: "Ngươi yên tâm, ta và Phó Hằng đã có giao tình từ nhỏ đến lớn, sao có tâm tư khác được? Chẳng qua ta có lòng yêu thích cái đẹp, nên chỉ ngắm, chỉ ngắm mà thôi!" Nói xong, Hoằng Trú lại quay đầu liếc mắt nhìn chằm chằm Anh Lạc vẻ lưu luyến, sau đó mới cười cười rời đi.

Hải Lan Sát lòng dạ bất an, xoay người thẳng tiến tới chỗ thị vệ.

Phó Hằng đang ngồi đọc sách, từ xa đã nghe thấy tiếng nói của Hải Lan Sát: "Phó Hằng! Có biến rồi! Ta nhất định phải báo cho ngươi biết!" Phó Hằng đầu cũng không ngẩng lên hỏi: "Báo với ta chuyện gì?"

Hải Lan Sát cuống cuồng nói ngay: "Ngũ gia muốn đào góc tường của ngươi đó!"

Phó Hằng nghe buồn cười hỏi: "Góc tường gì?"

Hải Lan Sát gấp đến độ nện thẳng lên bàn: "Nữ nhân, người mà ngươi thích nhất đó, hiểu chưa?"

Phó Hằng biến sắc: "Ý ngươi là —— "

Hải Lan Sát thấy Phó Hằng cuối cùng đã hiểu, giận dữ nói: "Ý tứ ngay trên mặt chữ. Ta thấy tiểu tử Hoằng Trú kia giống như có tâm tư bất chính, tốt nhất ngươi nên giám sát chặt chẽ một chút!"

Phó Hằng gập cuốn sách lại ném thẳng trên bàn.

Gần đây trong cung có tang của Quách thái phi, Trường Xuân cung cũng nên thể hiện một chút tâm ý, vì vậy Hoàng hậu đã lệnh Ngụy Anh Lạc đưa đồ cúng lễ qua Thọ An cung.

Trăng sáng treo cao trong đêm. Ngụy Anh Lạc mang theo một giỏ trúc nhỏ tinh xảo, băng qua lối giữa hành lang. Từ xa Hoằng Trú phát hiện Ngụy Anh Lạc, lập tức bám đuôi theo sau. Tiểu thái giám bên cạnh hắn khó hiểu hỏi: "Vương gia, ngài muốn đi đâu vậy? Chúng ta phải xuất cung trước khi cửa cung bị khóa lại."

Hoằng Trú bực bội nói: "Ngươi đừng quản!" Nói đến đây, tròng mắt hơi híp thành một đường, sau đó lại nói: "Cởi y phục ra đưa cho ta!"

Hoằng Trú nhanh nhẹn lột quần áo của tiểu thái giám rồi khoác lên, giật thêm cái mũ đội trên đầu mình, khẽ nói: "Cầm yêu bài của ta xuất cung như thường!"

Tiểu thái giám đang cầm quần áo cấp bách giậm chân nói: "Không được đâu vương gia!"

Một tay Hoằng Trú bóp trên cổ tiểu thái giám, nhẹ giọng nói: "Dám đồn thổi ra ngoài, ta lấy mạng ngươi!"

Tiểu thái giám lập tức ngậm miệng nín thinh.

Ngụy Anh Lạc đi xuyên qua rừng cây nhỏ, nháo nhác nhìn quanh, thấy trái phải không có bóng người, mới từ giỏ trúc lấy ra nến và que đánh lửa. Bỗng nhiên thò ra một bàn tay cầm chặt cổ tay nàng, Hoằng Trú xuất hiện sau thân cây, lớn tiếng nói: "Cô đang làm gì ở đây thế?"

Ngụy Anh Lạc vẻ mặt hốt hoảng: "Hòa thân vương, ta chỉ phụng mệnh đem đồ cúng qua cho Quách thái phi —— "

Hoằng Trú tiến sát một bước, nhíu mày nói: "Đừng có gạt người. Thọ An cung ở bên ngoài bìa rừng, cô chạy vào trong rừng làm gì? A, ta biết rồi, cô đang lén tế cúng tỷ tỷ cô phải không?"

Ngụy Anh Lạc khó xử cách xa hắn, sau đó nói: "Vương gia, ta biết rõ trong cung không cho phép cúng tế, nhưng ngài đã đồng ý nghênh đón tỷ tỷ vào phủ, dù sao đó cũng là đại sự, ta cũng phải nói cho tỷ tỷ biết chứ!"

Hoằng Trú ác thanh ác khí nói: "Cô thừa biết trong cung không được cúng tế mà còn cố ý phạm phải! Đi đi đi, cùng ta đi gặp Hoàng hậu, ta muốn nhìn xem người có thể bao che cô nữa hay không!"

Ngụy Anh Lạc hiện ra ánh mắt sợ hãi, đáng thương khẩn cầu: "Vương gia, chẳng phải ngài nói đã coi ta như tiểu di tử rồi sao? Nếu đã là người một nhà, hà tất phải làm như thế?"

Hoằng Trú nở nụ cười, vươn tay sờ eo Anh Lạc, lưu manh vô lại nói: "Đã là người một nhà, cô có phải nên thay tỷ tỷ cô hầu hạ bản vương gia không?"

Ngụy Anh Lạc lập tức né tránh, giọng nói mang vẻ không vui: "Vương gia, chuyện này không thể nói giỡn được đâu!"

Hoằng Trú nắm mặt nàng kéo một phát, uy hϊếp nói: "Ta không nói giỡn với cô. Nếu cô không bằng lòng, vậy ta đành phải phanh phui toàn bộ chuyện này ra ngoài thôi!"

Ngụy Anh Lạc ngơ ngẩn, một lát sau muốn nói lại thôi: "Ngài cho ta thời gian suy nghĩ đã, chí ít để ta hỏi ý tỷ tỷ trước…"

Hoằng Trú nghe giọng nũng nịu của tiểu mỹ nhân liền hóa mềm nhũn, hào phóng nói: "Được, ta ở chỗ này đợi ngươi."

Ngụy Anh Lạc một mực cúi đầu, que đánh lửa nhích tới gần ngọn nến, nàng lấy khăn che lại miệng mũi, tựa hồ thương tâm muốn òa khóc: "Tỷ tỷ, hôm nay Anh Lạc đặc biệt tới thăm tỷ, là muốn nói với tỷ một chuyện rất quan trọng. Hòa thân vương đối với hành động lúc trước cảm thấy hối hận sâu sắc, ưng thuận nghênh đón tỷ vào phủ, còn nói vì tỷ mà dời mộ phần."

Một làn khói trắng mờ ảo bay lên từ que đánh lửa. Hoằng Trú ngồi một bên nhàm chán lật xem giỏ trúc, đột nhiên cảm giác có gì đó không đúng: "Cúng tế sao lại không mang theo nguyên bảo và tiền giấy?" Lời còn chưa dứt, trước mắt bỗng nhiên vụt qua một cái, hoa mắt chóng mặt hỏi: "Cái này, cái này là mùi gì thế —— "

Thái độ và nét mặt nhu nhược của Ngụy Anh Lạc quét sạch. Nàng đứng thẳng người, thanh âm trở nên vô cùng tỉnh táo: "Tỷ tỷ, muội biết tỷ sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn. Hôm nay mời tỷ nhìn tận mắt, xem muội thay tỷ trừng trị hung thủ thế nào!" Dứt lời, nàng chộp lấy giá cắm nến bằng đồng nặng trịch, dùng sức đánh sau ót của Hoằng Trú!

Hoằng Trú không hề đề phòng nên lập tức ngã nhào ra đất, không dám tin hỏi: "Cô cố ý dẫn ta tới đây. Còn que bắt lửa đó, cô, cô đã động tay!"

Ngụy Anh Lạc im re không đáp, giơ giá nến lên, muốn đập thẳng xuống mặt Hoằng Trú.

Hoằng Trú cào một nắm bùn đất, vung mạnh tay lên, Ngụy Anh Lạc né ra sau tránh đi, Hoằng Trú lập tức dùng hết toàn lực, vừa lăn vừa bò xông vào trong rừng sâu, Ngụy Anh Lạc cất bước đuổi theo.

Dựa vào đêm tối và rừng cây rậm rạp che chắn, Hoằng Trú giấu người sau một thân cây. Ngụy Anh Lạc tay cầm giá nến, từng bước một đi tới gần, ánh mắt quét quanh bốn phía tìm kiếm dấu vết sót lại, ngữ khí bình tĩnh nói: "Hoằng Trú, ngài có biết tại sao ta muốn gϊếŧ ngài không?"

Hoằng Trú nín thở, bởi vì sợ hãi mà hơi hơi phát run.

Giọng nói Ngụy Anh Lạc tràn đầy hận ý: "Đối với ngài mà nói, Ngụy Anh Ninh chỉ là cung nữ bị mình xâm phạm trong lúc nhất thời say rượu, nhưng đối với ta, tỷ ấy là người quan trọng nhất trên đời này! Mẹ ta khó sinh mà chết, cha ta chưa bao giờ quản ta, chỉ có tỷ tỷ chăm sóc ta như một người mẹ!"

Ngụy Anh Lạc giàn giụa nước mắt, càng nắm giá nến thật chặt trong tay, nghèn nghẹn thì thào: "Tỷ tỷ ta mười lăm tuổi vào cung, mỗi ngày ta đều đứng ở cổng Thần Vũ chờ đợi ngóng trông, mòn mỏi con mắt! Chín năm, ta chờ ròng rã chín năm, tỷ tỷ sắp được trở về nhà! Thế nhưng, chỉ vì ngài phóng đãng nhất thời mà tỷ ấy đã chết!"

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Hoằng Trú bịt kín miệng mình, sợ phát ra một chút động tĩnh.

Thanh âm Ngụy Anh Lạc tiếp tục truyền đến: "Nực cười nhất chính là, phạm tội xâm hại như ngài, vốn nên xé xác phanh thây, nhưng vì là hậu duệ hoàng tộc tôn quý, nên ngài đơn giản thoát khỏi trừng phạt, còn dương dương tự đắc muốn đón tỷ ấy nhập phủ, hừ, ngài xứng sao? Muốn ta tha thứ à, kỳ thật cũng không khó, chỉ cần ngài đền mạng!"

Tầm mắt Anh Lạc theo dõi nhất cử nhất động xung quanh, nhưng vì ánh trăng bị mây che phủ, khắp nơi tối đen như mực, nàng tìm cả buổi vẫn không thấy đối phương, liền đuổi theo một phương hướng khác.

Hoằng Trú thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới từ sau cây lảo đảo từng bước đi ra ngoài. Vừa đi được vài bước, cảm thấy sau đầu đau nhức kịch liệt, 'rầm' một tiếng ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh. Ngụy Anh Lạc từ bên kia đường vòng ra sau hắn, cầm giá nến đánh trúng hắn.

Mây đen tan hết. Dưới ánh trăng, Ngụy Anh Lạc từ trên cao nhìn xuống Hoằng Trú, ánh mắt rét lạnh cùng cực, thì thào tự nhủ: "Ngài yên tâm, ta chưa tính sổ xong đâu."