Mong chờ đi tới, xám xịt đi về.
Trời đất u tối ảm đạm, Nạp Lan Thuần Tuyết cảm giác mỗi bước chân mình đang đi giống như giẫm vào vũng bùn, từng bước vừa trầm vừa nặng.
Lúc đi ngang qua Ngự hoa viên, bắt gặp mấy tiểu cung nữ ở bên trong vừa ca vừa múa.
Một tiểu cung nữ phất tay tung nhẹ làn váy, hình dáng lay động theo chiều gió, nhưng trong mắt người khác chỉ thấy động tác vụng về như vịt. Cô ta hơi đắc ý hỏi người bên cạnh: "Thế nào, nhìn ta có giống Lạc Thần không?"
Một cung nữ khác bật cười nói: "Giống lắm, nhưng chỉ thiếu một bộ váy Lưu Tiên. Để hôm nào nhờ Anh Lạc bên Trường Xuân cung làm cho cô một cái!"
Nạp Lan Thuần Tuyết vốn không để ý hai người này, thẳng đến khi trở về Cảnh Nhân điện, cung nữ hầu cận Đông Tảo chạy ra nghênh đón. Trên đường trở về tẩm điện, Đông Tảo vừa dìu Nạp Lan Thuần Tuyết vừa nói khẽ: "Chủ tử, nô tỳ đã đi dò hỏi rõ ràng, nghe nói Hoàng hậu nương nương đóng giả Lạc Thần để níu giữ Hoàng thượng, mới hại nương nương đợi trắng một đêm!"
Bước chân dừng lại một lát, Nạp Lan Thuần Tuyết nhớ lại sự tuyệt vọng dần gặm nhấm bản thân khi quấn trong chăn gấm, nhớ tới dáng điệu hai tiểu cung nữ nọ múa may trong Ngự hoa viên, hận ý trào dâng trong mắt nàng ta. L*иg ngực phập phồng hồi lâu, Nạp Lan Thuần Tuyết bỗng nhiên hạ giọng nói với Đông Tảo: "Đi một chuyến đến Trữ Tú cung, chuyển lời của ta đến Tuệ quý phi, nói rằng ngày mốt Thái hậu sẽ từ Sướиɠ Xuân viên hồi cung, ta đã có cách khiến Hoàng hậu hoàn toàn mất đi sự yêu quý của Thái hậu, khiến Hoàng hậu vĩnh viễn không ngẩng đầu lên được trước mặt Quý phi!"
"Vâng!" Đông Tảo đi rất nhanh rồi quay trở lại, mang về tin nhắn hồi âm của Tuệ quý phi, vẻn vẹn chín chữ —— Bản cung cho ngươi thêm một cơ hội nữa.
Hai ngày sau. Ở Ngự hoa viên, mặt trời tươi sáng, muôn chim hót vang.
Một lão phu nhân nghiêm chỉnh trang trọng, tay quấn tràng hạt dẫn đầu đám người. Hoàng hậu kính cẩn nghe theo nâng tay người, cung phi còn lại không có tư cách đó, chỉ có thể một mực cung kính đi theo sau.
Phu nhân này đúng là Thái hậu đương triều.
Thái hậu vỗ vỗ tay Hoàng hậu: "Mấy ngày nay ta ở lễ Phật Sướиɠ Xuân viên, khiến Hoàng hậu phải trông coi hai bên. Thời gian này vất vả cho con rồi."
Hoàng hậu ôn nhu nói: "Quản lý hậu cung và hầu hạ Thái hậu vốn là bổn phận của thần thϊếp, thần thϊếp không dám kể công."
Hai người đang tán gẫu chuyện thường ngày trong cung, Tuệ quý phi chợt nhếch khóe miệng, bất ngờ chen vào một câu: "Thái hậu có điều không biết, phẩm hạnh Hoàng hậu trong sạch, cao quý thanh khiết, nữ tử trong cung đều noi gương Hoàng hậu, ai ai cũng bắt chước từng cử chỉ, từng lời nói, từng nhăn mày và nụ cười của nương nương, để mong có được sự ưu ái từ Hoàng thượng!"
Ngụy Anh Lạc nghe vậy sững sờ, nhịn không được nhìn chằm chằm đối phương. Lời này quái dị khác thường, chẳng lẽ cô ta lại muốn giở trò?
Giữa một con dâu đoan trang và một con dâu yêu dã (diêm dúa lẳиɠ ɭơ), Thái hậu cũng giống bao lão nhân gia bình thường khác, sẽ càng thiên vị người trước hơn, nên lúc này cười nói: "Hoàng hậu vốn dĩ xử sự công chính, đoan trang khéo léo. Nếu trên dưới phi tần hoàng cung có thể học được Hoàng hậu ba phần, là ta đã mãn nguyện lắm rồi."
"Thái hậu, thần thϊếp nhận không nổi lời khen này…" Hoàng hậu vội vàng khiêm tốn nói.
"Không cần khiêm tốn." Thái hậu mỉm cười cắt lời nàng, "Ta là người hiểu con nhất! Hoàng thượng cần cù lao lực, thức khuya dậy sớm, trăm công nghìn việc, khó tránh khỏi chẳng quan tâm chăm sóc bản thân. Còn công việc hậu cung bề bộn, người người phức tạp, toàn bộ đều do một tay Hoàng hậu xử lý. Bây giờ Hoàng thượng có thể chuyên tâm vào quốc sự, trong cung trên dưới hoà thuận vui vẻ, tất cả đều là công lao của con. Trong mắt ta, trên đời không còn người nào thích hợp hơn con nữa đâu!"
Giống như không thích nghe Hoàng hậu luôn được ca tụng, Tuệ quý phi lại nói xen vào: "Đúng rồi, lần trước dâng tặng tháp Phật xá lợi, Thái hậu có thích không?"
Thái hậu tin Phật, nếu không toàn thân xiêm y sẽ không hun mùi đàn hương. Hạt xá lợi càng là vật bà tìm ròng rã nhiều năm trời, một khi đạt được ước nguyện, tất nhiên sẽ không quên người tặng, lập tức hỏi: "Ai là Nạp Lan quý nhân tặng tháp Phật xá lợi đâu?"
"Thư quý nhân." Tuệ quý phi nghiêng người nhường lối, "Tiến lên đây đi."
Nạp Lan Thuần Tuyết vội vàng bước nhanh mấy bước lên phía trước: "Thần thϊếp cung thỉnh Thái hậu thánh an!"
Thái hậu đánh giá nàng ta kỹ càng. Người này tướng mạo đoan trang hiền thục, có vài phần tương tự với Hoàng hậu, vì thế vẻ ngoài thiện cảm rất được lão nhân gia ưa thích, cộng với chuyện nàng ta dâng lên Phật xá lợi, cho nên Thái hậu càng yêu thích thêm ba phần. Thái hậu gật đầu nói: "Có thể tìm được xá lợi Phật gia, chứng tỏ có duyên với Phật Tổ, không nghĩ tới lại còn là một nữ nhi xinh đẹp duyên dáng thế này. Mau tới bên cạnh ta."
"Vâng, Thái hậu." Nạp Lan Thuần Tuyết ngoan ngoãn nhu thuận, nâng cánh tay còn lại của Thái hậu dìu đi. Lúc đi đến chỗ ngã ba, nàng ta như vô tình hữu ý dẫn Thái hậu rẽ về hướng bên phải, "Thái hậu, phía trước chính là Duyên huy các, hoa mẫu đơn trước các đều nở rộ hết rồi, hay là chúng ta qua đó thưởng ngoạn một chút xem."
Tai nghe từng câu chữ nàng ta nói, mắt nhìn từng động tác nàng ta làm, Ngụy Anh Lạc càng cảm thấy không đúng.
Có cảm giác tất cả đều lộ ra quá mức cố tình…
"A!!!"
Bỗng nhiên vang lên một tiếng hét thảm thiết, Ngụy Anh Lạc lập tức ngẩng đầu, bắt gặp một cung nữ từ trên lầu Duyên huy các rơi xuống, một tiếng "rầm" cực lớn truyền đến, bóng người bao phủ giữa luống hoa mẫu đơn.
"Chi Lan!" Trong nháy mắt bóng người vừa chạm đất, Tuệ quý phi hô to một tiếng, "Mau đi xem một chút!"
"Vâng!" Chi Lan nhanh chóng chạy tới, Ngụy Anh Lạc thấy vậy, ánh mắt lóe lên, cũng vọt nhanh theo.
Hai người như đồng thời cùng nhào đến chỗ hoa mẫu đơn, chỉ thấy một cung nữ co quắp mềm nhũn nằm dưới đất. Ngụy Anh Lạc vừa tiến lên sờ, không cảm được chút hơi thở nào, lập tức thối lui nửa bước. Hai cung nữ khác ở trên lầu ngó mắt dòm xuống, vẻ mặt tràn đầy kinh hoảng, xì xào to nhỏ xen lẫn các từ "Hoàng hậu", "Cải trang".
Tiếng Lưu cô cô quát lớn cách đó không xa: "Nhanh! Mau qua xem có chuyện gì!"
Chi Lan đẩy Minh Ngọc đang ôm riết người mình, cười lạnh nói: "Xảy ra chuyện lớn như vậy, cho dù cô có ngăn cản ta cũng tốn công vô ích rồi!"
Ngụy Anh Lạc nhìn chằm chằm thi thể cung nữ, mấp máy môi.
Một đám người trùng trùng điệp điệp kéo đến Duyên huy các. Nạp Lan Thuần Tuyết lập tức nói: "Thái hậu, chính là chỗ này!" Tất cả mọi người đều nhìn thấy cỗ thi thể kia, trên mặt còn đang đắp một khăn tay hình vuông, Thái hậu sắc mặt đại biến, chất vấn: "Rút cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Ngụy Anh Lạc trấn định trả lời: "Hồi bẩm Thái hậu, do cung nữ này ngã từ trên cao xuống mà chết, khuôn mặt bị tổn hại nghiêm trọng, nô tỳ sợ các chủ tử kinh hãi mới trùm khăn lên. Nhưng vì sao bị ngã, nô tỳ vẫn chưa kịp điều tra rõ ràng."
Ánh mắt Lưu cô cô quét qua hai người cung nữ kia, lạnh lùng hỏi: "Các ngươi là cung nữ ở Duyên huy các?"
Bọn họ "bịch" một tiếng quỳ xuống, một người phảng phất đã lấy hết dũng khí mới dám nói: "Cả ba nô tỳ là cung nữ quét tước của Duyên huy các, vừa rồi đang đùa giỡn với nhau, ai ngờ cô ấy bị hụt chân rồi ngã từ trên cao xuống! Nô tỳ không phản ứng kịp nên không giữ được cô ấy, nên mới…"
Thái hậu băng lãnh nghiêm giọng: "Đây là một mạng người đó, một câu ba chữ "đang đùa giỡn" là xong chuyện, các ngươi xem đây là trò đùa hả?"
Nạp Lan Thuần Tuyết lén liếc mắt ra hiệu với hai cung nữ nọ, nói: "Thái hậu nói rất đúng, ba người các ngươi đang làm nhiệm vụ, nên chuyên tâm làm việc mới phải, vì sao ở chỗ này vui đùa ầm ĩ, còn không thành thực thú tội?"
Cung nữ kia hiểu ý, đáp: "Thái hậu thứ tội. Gần đây trong cung thịnh hành trò chơi cải trang, ai ai cũng muốn học theo dáng dấp của mỹ nhân cổ điển. Đám nô tỳ chỉ là nhất thời ham chơi, nên mới gây hoạ tày trời!"
Cung nữ bên cạnh cô ta cũng phụ họa theo: "Đúng vậy Thái hậu nương nương, nô tỳ không phải cố ý đâu, xin Thái hậu thứ tội!"
Hoàng hậu sắc mặt hơi đổi, Nhĩ Tình lòng đầy lo lắng, muốn nói gì đó lại thôi, chỉ nhìn về phía Hoàng hậu.
Thái hậu lộ vẻ nghi hoặc: "Trò cải trang gì?"
Cung nữ kia lặng lẽ liếc nhìn Hoàng hậu: "Là, là từ Trường Xuân cung lan truyền ra, Hoàng hậu nương nương —— "
Ngụy Anh Lạc bỗng nhiên tiếp lời: "Hồi bẩm Thái hậu, theo nô tỳ suy đoán, cung nữ kia vừa rồi đang sắm vai Dương quý phi say rượu, bất cẩn rơi xuống từ đỉnh Duyên huy các mất mạng. Còn tại sao phải đóng giả Dương quý phi, có lẽ là vì khúc "Quý phi say rượu" của Quý phi nương nương quá đỗi cảm động, thế nên các cung nữ mới nhoi nhoi noi theo!"
Thái hậu có phần tức giận: ""Quý phi say rượu"? Thế nào? Tuệ quý phi hát hý kịch trong cung sao?"
Tuệ quý phi lập tức trách mắng: "Cẩu nô tài hỗn xược, ngươi ở đây phun lời bậy bạ gì đấy? Bản cung khiến các cung nữ khác noi theo hồi nào?"
Ngụy Anh Lạc mỉm cười, khiêm tốn gục đầu xuống đáp: "Quý phi nương nương dĩ nhiên không cần truyền bá, chỉ cần làm gương là đủ. Trữ Tú cung ngày ngày tiếng đàn không dứt, kinh kịch vở này nối tiếp vở khác. Hôm nay là "Trường Sinh Điện", sáng mai là "Bá Vương Biệt Cơ"… Đặc biệt là "Quý phi say rượu" của nương nương, hát đến xuất thần nhập hóa, tư thái càng nhu mĩ (ôn nhu+xinh đẹp) tột đỉnh, rất được Hoàng thượng yêu thích! Các cung nữ lòng mang ao ước, đều muốn noi theo nương nương, để chiếm được sủng ái của quân vương, âu cũng là thói lẽ thường tình. Minh Ngọc, cô nói xem đúng không?"
[Editor: Anh Lạc rất thâm nhé=)) Chặn được âm mưu Thư quý nhân, hạ bệ Tuệ quý phi, tiện thể lôi Hoàng thượng xuống nước chung=)))) Ai bảo ba người có lỗi với Hoàng hậu của ẻm=))))]
Minh Ngọc đột nhiên hoàn hồn lại, vội vàng đáp: "Đúng đúng đúng. Thái hậu nương nương, hôm qua nô tỳ còn thấy có người bắt chước Ngu Cơ đấy!"
Ngụy Anh Lạc thở dài, nói: "Quý phi nương nương đừng trách nô tỳ lắm miệng, "Bá Vương Biệt Cơ" có điềm vong quốc, nương nương vẫn nên hát Dương quý phi thì tốt hơn!"
Minh Ngọc giả bộ giáo huấn: "Bảo cô rảnh rỗi nên chịu khó đọc sách nhiều vào mà không nghe. Ai nói Dương quý phi là tốt? Dương quý phi hương tan ngọc nát ở Mã Ngôi Dịch, quốc vận Đại Đường suy bại theo mối Loạn An Sử, cũng là điềm xấu!" (*)
Thái hậu đã giận đến tím mặt, nhìn trừng trừng vào Tuệ quý phi không nói một lời. Tuệ quý phi trong lòng sợ hãi, hơi hơi phát run.
Nạp Lan Thuần Tuyết cũng phẫn nộ vạn phần, nói: "Cải trang rõ ràng là từ Trường Xuân cung truyền ra, sao có thể vu khống cho Quý phi nương nương? Ngụy Anh Lạc, ngươi không nên tùy tiện giá hoạ quý nhân!"
Ngụy Anh Lạc mờ mịt đáp: "Nhưng Hoàng hậu nương nương đâu có hát "Quý phi say rượu", cũng chưa bao giờ đóng giả Dương quý phi trước mặt mọi người, chuyện này liên quan gì đến người chứ? Nhưng vũ đài nhỏ ở Trữ Tú cung ngày nào cũng xướng hí kịch, ai ai cũng đều nghe thấy!"
Thái hậu không kiên nhẫn mà phất phất tay, nói: "Được rồi, đừng cãi nữa! Hoàng hậu, cải trang diễn kịch thế này bắt nguồn từ đâu vậy?"
Hoàng hậu vẻ mặt do dự mà mở miệng: "Thái hậu nương nương, thần thϊếp…"
Ngụy Anh Lạc mỉm cười, tự tin mà tiếp lời: "Nếu Thái hậu nương nương cho phép, nô tỳ sẽ chứng minh cho mọi người thấy!"
Nạp Lan Thuần Tuyết cười lạnh một tiếng, hỏi: "Ngươi có chứng cứ gì sao?"
Ngụy Anh Lạc đi đến trước mặt thi thể, thoáng cái mở khăn ra, mọi người nhìn sang, gương mặt thi thể có chỗ đỏ chỗ đen, máu tươi lẫn lộn vệt sáng rõ ràng, lộ ra khuôn mặt dữ tợn.
Nạp Lan Thuần Tuyết quá sợ hãi: "Sao có thể như vậy?"
Tuệ quý phi đột nhiên nhìn về phía Chi Lan, Chi Lan cúi đầu xuống, không dám nhìn sắc mặt Tuệ quý phi. Thái hậu quét mắt qua Tuệ quý phi, trầm giọng nói: "Hồi cung!"
Mọi người lập tức vây quanh Thái hậu, tầng tầng lớp lớp rời đi.