Pháo hoa rực rỡ sáng chói trong đêm. Vì ăn mừng Hoằng Lịch hồi phục khỏe mạnh, cho nên đặc biệt mở một mắt nhắm một mắt với đám cung nhân, đồng ý cho họ ra xem pháo hoa với nhau, cùng chia vui với thiên tử.
Nhưng mà pháo hoa bắn xong rồi mà, sao họ vẫn còn chạy loạn bên ngoài thế này?
“Làm cái gì đấy, làm cái gì đấy?” Lý Ngọc đứng phía trước bảo vệ loan giá, quát một nhóm cung nữ và thái giám suýt nữa đυ.ng nhào tới đây, “Các ngươi có còn biết phép tắc là gì không hả? Có biết đây là đâu không? Đây là chỗ cho các ngươi tự tiện ra vào à?”
Vì trời lúc nãy tối quá, trong tay mọi người lại chỉ có một đèn l*иg, như đàn đom đóm đuổi theo điểm sáng phía sau, bây giờ đã nhìn rõ ràng bản thân xông đến chỗ nào, đυ.ng đến ai, từng người một hoảng loạn sợ hãi, sắc mặt trắng bệch mà quỳ xuống đất, miệng luôn nói “nô tài đáng chết”.
“Hỏi bọn hắn có chuyện gì.” Hoằng Lịch nghiêng người trên loan giá, một tay chống đầu, “Sao lại chạy đến Trường Xuân cung?”
“Nói!” Lý Ngọc hỏi giọng the thé, “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt đối mắt nhìn nhau. Sau đó, một cung nữ đánh bạo trả lời: “Lý tổng quản, nghe nói lúc bắn pháo hoa, đã có một ngôi sao băng rơi xuống Trường Xuân cung, nên hiện giờ ai ai cũng chạy đến đó xem tiên nữ!”
Lý Ngọc bật cười: “Đầu các ngươi toàn chứa bột nhão à? Hồ đồ! Theo ta thấy, chẳng có tiên nữ nào hạ phàm đâu, mà do mắt các ngươi đui mù thì có!”
“Lý Ngọc.” Hoằng Lịch bỗng nhiên nói, “Đến Trường Xuân cung.”
“A?” Lý Ngọc ngây ra một lúc, sau đó lập tức phân phó đoàn tùy tùng theo hầu, “Nghe thấy chưa? Thay đổi tuyến đường, di giá đến Trường Xuân cung!”
Ra lệnh một tiếng, vốn dĩ loan giá định đến vi phòng Dưỡng Tâm điện để sủng hạnh Thư quý nhân, đến đây lại chuyển hướng sang Trường Xuân cung.
Nhịp nhịp những ngón tay lên vịn kiệu, Hoằng Lịch cũng không biết mình bị làm sao, nhất thời nổi hứng, còn là cao hứng. Khi bọn họ vừa nhắc hai chữ “tiên nữ”, trong đầu hắn bỗng chốc hiện ra một thân ảnh đỏ thắm ở bữa tiệc chúc mừng, kèm theo một câu thơ “
Bỗng quay đầu… người ngay trước mắt“.
Đêm đã khuya, Trường Xuân cung vẫn còn sáng đèn, ánh lửa soi rọi khắp Trường Xuân cung sáng như ban ngày.
Loáng thoáng, truyền đến tiếng đàn và tiếng sáo hòa tấu.
Khác với dàn nhạc Tây dương khí thế hùng hồn lúc trước, khúc nhạc này lại có tư vị tĩnh mịch, tựa hồ muốn mời hắn thưởng thức, dành riêng cho một mình hắn.
“Dừng.” Hoằng Lịch hô lên, “Trẫm vào một mình.”
Loan giá ngừng lại. Hoằng Lịch được Lý Ngọc đỡ xuống, hai chân chạm đất, sau đó một mình tiến vào Trường Xuân cung. Là cửu ngũ chí tôn, dù ở trong thâm cung đi nữa thì bắt buộc phải luôn có người theo hầu, nhưng nếu hắn đã mở miệng yêu cầu, Lý Ngọc và đám cung nhân cũng chỉ đành đứng im từ xa, lặng lẽ nhìn theo.
Cây cối trong sân được trang trí bằng những l*иg đèn trắng.
Tựa như từng mặt trăng nhỏ treo trên cây hoa quế, vĩnh viễn không lụi tàn.
Dưới ánh trăng, có một tiên nữ đang nhảy múa.
Mới nhìn sơ qua, Hoằng Lịch còn tưởng bản thân hoa mắt, cảnh sắc đằng kia rõ ràng giống với bức tranh《 Lạc Thần Đồ 》mà Hoàng hậu đã tặng, tựa như Lạc Thần bước ra từ bức họa, váy dài nhẹ nhàng, mỹ nhân nhảy múa.
Nhìn kỹ lại, đó không phải Lạc Thần, mà do Hoàng hậu trang điểm thành.
Phú Sát thị là Hoàng hậu, là mẫu nghi thiên hạ hoàn mỹ vô khuyết; nhưng trong người lại thiếu hương vị nữ nhân, hiếm nam nhân nào nổi hứng thú với một nữ nhân “Bồ tát”. Trong khi đó, Tuệ quý phi là người đẹp được phái mạnh chuộng hơn, cân xứng đầy đặn, kiều mị ngon miệng.
Nên khi trang phục Lạc Thần vừa khoác lên người, Hoàng hậu tựa hồ thoát khỏi khuôn mẫu ít nhiều, những phép tắc nặng nề đã bay theo gió, lưu lại trên người nàng hiện giờ chỉ còn mị hoặc quyến rũ, tiêu sái tự do.
“Bóng trăng l*иg theo người nhảy múa, nơi nào vui hơn chốn trần gian.” (*)
(*)
Nguyên văn: “Khởi vũ lộng thanh ảnh/ Hà tự tại nhân gian”, trích từ bài thơ “Thuỷ điệu ca đầu – Trung thu” của Tô ThứcVừa hát ca vừa múa nhạc, chợt một trận gió lớn thổi qua, vạt áo tung bay phấp phới, tựa như trời cao cũng ở đây thưởng thức vũ điệu này, ngắm nhìn giai nhân tuyệt sắc này, thế rồi quá mức yêu thích, cho nên muốn đón nàng bay lên cung trăng, cùng bầu bạn với Hằng Nga, người này ca người kia múa, từ nay về sau hồng nhan bất lão, muôn đời bất diệt.
Diên Hy Công Lược tại MyTruyen .Com
Bỗng nhiên một cánh tay từ đâu vươn ra, có chút ngang ngược kéo nàng vào lòng.
“Hoàng thượng!” Hoàng hậu kinh ngạc nhìn lên đối phương, mặt mày ửng đỏ xấu hổ thẹn thùng, gấp gáp cúi người, “Thần thϊếp thất lễ, xin Hoàng thượng thứ tội!”
Chúng cung nữ nãy giờ đàn nhạc thổi sáo cũng vội bỏ nhạc cụ ra, đồng loạt quỳ xuống: “Nô tài cung thỉnh Hoàng thượng thánh an!”
Tạm thời trong mắt Hoằng Lịch không còn người khác, mà chỉ độc chứa mỗi mình tiên nữ cung trăng. Ánh mắt Hoằng Lịch nhìn Hoàng hậu sáng ngời, cười nói: “Hoàng hậu không cần lo lắng, điệu múa hôm nay của nàng không bị lan truyền ra ngoài đâu.”
“Đa tạ Hoàng thượng.” Hoàng hậu có chút ngượng ngùng vuốt sợi tóc lòa xòa bên tai, “Thần thϊếp nhất thời cao hứng mà không suy xét chu toàn, suýt nữa gây ra trò cười rồi!”
Khoảnh khắc yêu thích một người, thì đối phương có làm gì cũng trở nên đáng yêu. Hoằng Lịch của hiện tại chính là như vậy. Hắn tự tay thu vén tóc mai có chút lộn xộn giúp Hoàng hậu, ôn nhu cười nói: “Trẫm chưa bao giờ thấy Hoàng hậu trang điểm như thế, dáng dấp xuất thần thoát tục, thanh lệ hơn người, không hề giống trước kia chút nào.”
Hoàng hậu nghe vậy càng đỏ mặt hơn. Nàng cùng Hoằng Lịch cử án tề mi (*), có thể nói là một cặp Đế Hậu mẫu mực, nhưng quan hệ hai người càng giống như tình thân hơn tình nhân, nên lời âu yếm bùi tai như vậy, nàng chỉ mới nghe qua trong mộng, chứ chưa từng nghe chính miệng hắn nói.
(*)
nghĩa đen là “nâng khay ngang mày”, bắt nguồn từ tích vợ của Lương Hồng thời Hậu Hán khi dâng cơm cho chồng ăn luôn nâng khay ngang mày, ý chỉ vợ chồng tôn trọng lẫn nhauHiếm khi thấy nàng lộ ra dáng vẻ của cô gái nhỏ, Hoằng Lịch càng cảm thấy nóng lòng hơn, nắm tay kéo nàng vào trong tẩm điện, cười nói: “Đi. Bên ngoài gió lớn, Hoàng hậu theo trẫm vào đây, nhảy cho trẫm xem, nhảy cho một mình trẫm xem…”
Sau đó sẽ phát sinh chuyện gì, mọi người hiểu rõ trong lòng.
Lúc này trong sân, có vài cung nữ mới ôm nhạc cụ đứng dậy, từ trái qua phải, theo thứ tự là Ngụy Anh Lạc, Minh Ngọc, Nhĩ Tình, Trân Châu…
“Đêm nay, Hoàng thượng tám phần là muốn nghỉ lại Trường Xuân cung rồi.” Minh Ngọc nham hiểm cười cười, “Thư quý nhân ngáng chân chúng ta, chúng ta chặn đường cô ta, để cô ta nằm đợi mòn mỏi trong vi phòng Dưỡng Tâm điện đến sáng luôn đi!”
“Anh Lạc tỷ tỷ tài thật, đoán trúng phóc hết.” Trân Châu càng nhìn Ngụy Anh Lạc bằng ánh mắt ngưỡng mộ, “Hoàng thượng nghe xong đồn đại có tiên nữ ở Trường Xuân cung, nhịn không được hiếu kỳ sang xem thật, vừa nhìn đã dứt mắt không rời, không chịu đi nữa.”
Ngụy Anh Lạc cười cười, cũng không kiêu ngạo kể công, chỉ hướng ánh mắt ôn nhu nhìn về phía tẩm điện, giống như việc Hoàng hậu đạt được ước muốn, chính là ước muốn đã đạt được của nàng.
“Bận rộn cả ngày như thế chắc ai cũng mệt rồi, cùng về phòng nghỉ ngơi đi.” Ngụy Anh Lạc nói với mọi người, “Ta đi ra ngoài một chuyến, Lý công công còn chờ tin bên ngoài.”
Sau khi nàng đi, Trân Châu vẫn chưa hết khen ngợi nàng.
“Nhưng mà, chuyện lần này thành đều nhờ công bộ váy mà Ngụy Anh Lạc đưa cho Hoàng hậu nương nương đó.” Trân Châu có chút hưng phấn quá đà, lải nhải liên miên không ngừng, “Mà lại còn giống như đúc với trang phục của Lạc Thần trong bức vẽ, khi mặc trên người Hoàng hậu nương nương, không sai không lệch một phân nào, vừa vặn vô cùng…”
“Vì vậy, có lẽ bộ váy này đích thị được làm cách đây nửa tháng, thậm chí một tháng cũng nên.” Giọng nói Nhĩ Tình thình lình vang lên, nhìn qua phương hướng Ngụy Anh Lạc rời đi, mang theo ánh mắt phức tạp nói, “Các cô cho rằng cô ấy chỉ nhất thời cao hứng? Sai rồi, cô ấy đã sớm vì ngày hôm nay mà chuẩn bị.”
Minh Ngọc và Trân Châu lắp bắp kinh hãi. Minh Ngọc ấp a ấp úng cả buổi, mới nói: “Ý cô là… Cô ấy đã sớm muốn giúp Hoàng hậu nương nương rồi?”
Nhĩ Tình cười khúc khích: “Cô đúng là ngốc mà. Anh Lạc may bộ váy đó vì muốn giúp nương nương giữ chân Hoàng thượng để sớm sinh đích tử, chứ không phải để chặn đứng Thư quý nhân hay Tuệ quý phi gì cả. Chỉ là vì hôm nay Thư quý nhân quá hống hách dương oai, đúng lúc chọt vào họng súng của Anh Lạc, nên cô ấy mới chơi cô ta một vố, để cô ta nếm mùi chờ khô héo cả đêm.”
Trong vi phòng Dưỡng Tâm điện, nến đỏ đốt đến nửa đêm, cuối cùng đã cháy hết.
Nạp Lan Thuần Tuyết thân bọc gấm đỏ nằm ở trên giường, cảm thấy chăn bông trên người giống như đang hút máu mình cạn sạch, cả người rét run từng đợt.
“Quý nhân.” Thanh âm thái giám theo tiếng mở cửa vang lên, “Đến lúc rồi, về thôi.”
Đợi một hồi lâu vẫn không nghe ra chút tiếng động nào, thái giám không còn cách khác, đành phải lặp lại lời vừa nói một lần nữa.
“Không.” Cuối cùng trong phòng cũng vang lên một giọng nói khàn khàn, Nạp Lan Thuần Tuyết nhìn chằm chằm lên trần nhà tối om, lẩm bẩm nói, “Ta không về đâu, ta sẽ chờ tiếp, Hoàng thượng nhất định sẽ đến.”
Đến khi trời sáng, Hoàng thượng vẫn chưa tới.