Chương 60: Xá lợi ở đâu?

Đây không phải là lần đầu tiên Ngụy Anh Lạc lâm vào cảnh ngộ mất trộm.

Giống như lần trước mất chỉ khổng tước ở phường thêu, nàng hoài nghi chuyện này phát sinh trùng hợp như vậy, ắt có âm mưu đằng sau.

Không nên tiết lộ ý nghĩ này cho mọi người biết. Bọn họ đã đủ thất kinh rồi, nếu biết bản thân lỡ sa chân bước vào cạm bẫy, chỉ sợ họ càng hoảng loạn tới mức không biết làm sao.

"Trân Châu, đừng khóc nữa, khóc không giải quyết được vấn đề." Ngụy Anh Lạc bình tĩnh tỉnh táo nói tiếp, "Hiện tại ta hỏi cô đáp. Thứ nhất, ban nãy ai là người đầu tiên trở về Đông thứ gian?"

"Là, là ta." Trân Châu trả lời xong, sợ nàng nghi mình nên vội vàng giải thích, "Ta lén ra ngoài xem pháo hoa, nhưng sợ bị Minh Ngọc tỷ tỷ phát hiện, nên đang xem dở chừng lại nhanh chóng quay về."

Ngụy Anh Lạc gật gật đầu: "Khi đó hạt xá lợi còn không?"

Trân Châu lắc đầu, mọi người nghe vậy đều lộ vẻ mất mát, cảm thấy manh mối sẽ đứt đoạn tại đây.

Ngụy Anh Lạc suy nghĩ một chút, thay đổi câu hỏi: "Thật sự chỉ có một mình cô sao? Không có người bên ngoài?"

Trân Châu vắt hết óc hồi tưởng một lát, bỗng nhiên trong mắt sáng ngời: "Không đúng, còn có một người, lúc đó ta lờ mờ trông thấy một người bước ra cửa."

Minh Ngọc mừng rỡ: "Vậy là cô nhìn thấy kẻ trộm rồi hả? Dáng người thế nào? Là nam hay nữ? Cô nhanh nhớ lại đi!"

"Là, là…" Trân Châu cắn môi, cực cẩn thận nói ra một cái tên nằm ngoài dự liệu của mọi người, "Là Thư quý nhân."

Chính là chủ nhân của tháp Phật xá lợi, Nạp Lan Thuần Tuyết.

"Hay lắm, thì ra cô ta định vừa ăn cướp vừa la làng!" Minh Ngọc nghiến răng nghiến lợi, lập tức xoay người chạy ra ngoài.

"Giờ cô tìm Thư quý nhân có ích gì?" Giọng nói Ngụy Anh Lạc nhàn nhạt vang lên từ phía sau, "Tháp Phật xá lợi vốn là do cô ta tiến cống, thử hỏi tại sao cô ta lại muốn thừa dịp Trân Châu không phòng bị mà lấy trộm? Quan trọng hơn nữa, lúc đó để châm lửa bắn pháo hoa, tất cả nến trên hành lang đều phải dập tắt. Chỉ dựa vào lời nói của một cung nữ, ai sẽ tin chứ?"

"Lúc ấy trên không trung bắn lên chùm pháo hoa rất lớn, chiếu sáng khắp mọi nơi, ta tận mắt thấy được mà!" Trân Châu vội vàng nói.

"Ta tin cô, nhưng người khác thì không." Ngụy Anh Lạc trấn an một câu, sau đó nhắm mắt trầm tư.

Thời gian quá gấp gáp, kẻ trộm căn bản sẽ không kịp chuyển ra ngoài. Hơn nữa, viên xá lợi này cực kỳ trân quý, nên nó hơn phân nửa còn được giấu trong người kẻ trộm.

"Soát người? Không thể được, biết đào đâu ra lý do để có thể lục soát người chủ tử?" Ngụy Anh Lạc trầm ngâm suy tính, "Chỉ còn cách khiến cho cô ta tự mình giao ra. Biện pháp này có khả năng sao…"

Có thể.

"Ta có một kế tìm ra được kẻ trộm." Đắn đo một lát, Ngụy Anh Lạc mới mở mắt, nói với chúng nhân bốn phía, "Nhưng cần các ngươi hỗ trợ thêm mới được…"

Trong đại điện, tiết mục ca múa gần kết thúc. Dù sao Hoằng Lịch bệnh nặng vừa mới khỏi, kéo dài đến bây giờ sắp chịu hết nổi rồi. Hắn ngáp một cái, người dựa một bên ghế, miễn cưỡng hỏi: "Còn biểu diễn gì nữa không?"

Hoàng hậu đang định đáp lại, chợt Minh Ngọc đi đến bên cạnh, cúi người thì thầm với nàng vài câu. Nghe xong lời cô ta, trên mặt Hoàng hậu hiện lên nét nghi hoặc, nhưng vốn nàng rất tín nhiệm Ngụy Anh Lạc, nên cười mở miệng nói: "Hoàng thượng, tiết mục cuối cùng của những năm trước đều là diễn xiếc, hay là năm nay chuyển sang ảo thuật đi?"

Hoằng Lịch đã mệt đến mức mắt mở không ra, dứt khoát nhắm luôn hai mắt, hỏi: "Ảo thuật gì?"

"Một người bên Trường Xuân cung của thần thϊếp sẽ biểu diễn cho Hoàng thượng xem." Hoàng hậu hô lên, "Anh Lạc, lên đây đi."

Đột nhiên Hoằng Lịch mở mắt.

Nàng ngày thường đều chỉ mặc sắc trắng mộc mạc. Nhưng có lẽ vì tối nay dâng tặng lễ vật, nên nàng đã chuyển sang một bộ váy đỏ cực đẹp. Màu này rất kén người mặc, thế mà khi khoác lên người nàng, dung mạo kia, nụ cười kia, ánh mắt kia dịu dàng như sóng.

"… Ánh trăng vàng sáng tỏa lay động, rồng cá nhảy múa suốt đêm thâu, ngài tằm liễu tuyết tơ vàng rũ, cười nói rộn ràng thoảng hương bay." Chẳng biết tại sao, bài thơ này lặng yên đến như gió xuân, thổi vào nội tâm Hoằng Lịch, mặt hồ gợn sóng từng vòng rung động, "Bỗng quay đầu, người ngay trước mắt… Ở nơi ánh đèn lửa tàn lụi."

Ngọn đèn chiếu sáng lên người Ngụy Anh Lạc, cũng chiếu lên hai tay nàng đang cầm tấm lụa vàng. Mỉm cười với Hoằng Lịch, nàng chợt ném tấm lụa lên mặt đất, nháy mắt khăn lụa nhè nhẹ rơi xuống, bỗng nhiên phía dưới trồi lên một vật cứng. Ngụy Anh Lạc cúi người nhấc lên tấm lụa vàng, hiện ra đỉnh chóp tháp Phật lưu ly tinh xảo khéo léo.

Khắp nơi vang lên tiếng thán phục của mọi người. Tuệ quý phi bất ngờ cười lạnh một tiếng, vừa vuốt móng tay giả đồi mồi của mình vừa nói: "Còn tưởng cái gì hiếm lạ đặc sắc, chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt. Giấu sẵn tháp Phật trong áo choàng, nhân lúc tất cả ánh mắt tập trung ở tấm lụa vàng, thì liền từ từ lấy ra!"

Ánh mắt Thuần phi sắc bén, cau mày thắc mắc: "Không đúng, xá lợi ở trên tháp Phật lưu ly đâu?"

Bấy giờ mọi người mới phát hiện, trên tháp lưu ly lại thiếu mất một vật quan trọng nhất.

Đó là hạt xá lợi mà Thái hậu đã tìm kiếm nhiều năm, so với mỗi vật ở đây đều quý giá, làm sao có thể nói bỏ là bỏ?

"Chư vị Quý nhân không cần lo lắng." Ngụy Anh Lạc trấn định tự nhiên, cười cười với mọi người, "Nô tỳ sợ vận chuyển không chu toàn, nên cố ý gỡ hạt xá lợi từ tháp Phật lưu ly xuống, để riêng ở một nơi khác!"

Nạp Lan Thuần Tuyết lén cười âm hiểm không để ai phát giác, sau đó làm ra bộ dáng đoan hiền không khác biệt mấy so với Hoàng hậu, hỏi: "Vậy xá lợi hiện đang ở đâu?"

Ngụy Anh Lạc nhìn về phía nàng ta: "Chẳng phải đang ở trên người Quý nhân sao?"

Sắc mặt Nạp Lan Thuần Tuyết khẽ biến.

"Nói hươu nói vượn." Cô ta lặng lẽ bấm nhéo da thịt, làm cho chính mình trấn định trở lại, "Sao hạt xá lợi ở trên người ta được?"

"Không phải nô tỳ sử dụng thủ thuật che mắt, mà là thủ thuật lấy vật từ xa, cho nên xá lợi hiển nhiên ở trong người Quý nhân." Ngụy Anh Lạc vừa nói vừa đến gần cô ta, "Nếu người vẫn chưa tin, bây giờ nô tỳ mạn phép lấy xá lợi ra."

Vốn đáy lòng Nạp Lan Thuần Tuyết có chút hoảng loạn, hiện giờ lại thấy nàng vọt nhanh về phía mình, lập tức luống cuống tay chân, tay phải theo bản năng nắm chặt tay áo bên trái.

Ngụy Anh Lạc luôn chăm chú quan sát cô ta, làm sao bỏ qua được động tác nhỏ này, lập tức vươn tay ra, một phát túm được tay áo đối phương, mặc kệ cô ta giãy giụa, kéo kéo đẩy đẩy, lôi ra một túi thơm nhỏ tinh xảo.

"Càn rỡ!" Nạp Lan Thuần Tuyết sắc mặt trắng bệch, cũng không biết vì sợ hãi hay vì tức giận.

Ngụy Anh Lạc tháo bỏ túi thơm, bên trong hé ra Phật xá lợi cho mọi người thấy, cười nói: "Chẳng phải bảo vật ở đây sao?"

Mọi người cảm thấy xuất sắc, hào hứng không tiếc những tràng vỗ tay. Đứng bên cạnh Hoàng hậu là Minh Ngọc và Trân Châu đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt là Trân Châu, chân mềm nhũn suýt nữa quỳ trên mặt đất, may mà Minh Ngọc sát bên đã lanh tay lẹ mắt níu lại.

"Vất vả mới nhịn đến bây giờ, cô đừng phạm sai lầm nữa." Minh Ngọc thấp giọng nói.

"Được, được." Trân Châu lau mồ hôi trên trán, có chút sùng bái nhìn qua Ngụy Anh Lạc ở phía xa, "Lần này may mắn nhờ Anh Lạc tỷ tỷ…"

Ánh mắt Minh Ngọc phức tạp trông theo Ngụy Anh Lạc, chỉ thấy nàng giật xuống một chiếc kéo vàng bên hông, rặc rặc rặc rặc cắt lụa vàng thành nhiều vụn nhỏ, sau đó vung tay lên, vụn sa tanh như bông gòn trắng tung bay khắp trời, lúc rơi xuống đất lại thần kỳ xếp thành bốn chữ to —— vạn thọ vô cương.

Lúc này xem như bữa tiệc chúc mừng đã kết thúc tốt đẹp.

Cả sảnh đường bên trong đồng loạt reo vang tiếng hoan hô. Mặt Nạp Lan Thuần Tuyết xám xịt trở lại bên cạnh Tuệ quý phi, đang muốn giải thích gì đó, Tuệ quý phi đã lạnh lùng mở miệng: "Bản cung cho ngươi cơ hội, ngươi làm việc giúp bản cung, không thể tin được ngay cả một việc nhỏ như thế cũng làm hỏng. Lui xuống đi!"

Nạp Lan Thuần Tuyết cúi đầu lui ra, thầm nghĩ trong lòng: "Mình đã đắc tội Hoàng hậu, bây giờ lại chọc giận Tuệ quý phi, trước mắt chỉ còn một cơ hội… Hoàng thượng yêu thích lễ vật của mình, tối nay sẽ gọi mình thị tẩm, vô luận thế nào cũng phải nắm chắc cơ hội này!"

Nghĩ tới đây, ánh mắt cô ta tha thiết lướt trên người Hoằng Lịch.

Thư quý nhân không thể ngờ được, lúc bản thân đang nhìn si mê Hoằng Lịch, có một đôi mắt khác cũng đang nhìn mình.

"Anh Lạc." Minh Ngọc và Trân Châu vui mừng chạy tới. Minh Ngọc do dự một chút, có chút mất tự nhiên mở miệng, "Chuyện này… cảm ơn cô nhiều."

"Không cần." Ngụy Anh Lạc thu hồi tầm mắt, cười như không cười nói với bọn họ, "Vừa vặn, ta có việc cần hai người giúp một tay…"